Chương 1705: Thiên phú của Yểm tộc
Chương 1705: Thiên phú của Yểm tộcChương 1705: Thiên phú của Yểm tộc
Hai mắt Ngân Lân lóe ra tia sáng trắng mang theo lực lượng kỳ lạ, có thể nhìn thấy đáy biển.
Trước đó Cua tộc bị đầu thú lớn dưới đáy biển che chắn, có vài con bò ra, bị ánh mắt của nàng bắt gặp.
Nhìn thấy Cua tộc ở đáy biển, thần sắc Ngân Lân khẽ biến, thấp giọng hô ra ba chữ Đại Vương giải lại có một tia nhàn nhạt kiêng kị ở trong đó.
- Đại Vương giải!
Nghe nói cái tên quen thuộc, Từ Ngôn bỗng nhiên khẽ giật mình, ánh mắt Ngân Lân lúc này nghi hoặc trông lại, hắn lập tức sửa lời nói: - Ăn ngon chứ?
- Ăn ngon thì ăn ngon, những có thể gặm mới được.
Vạn Ma Nhất cách đó không xa nghe thấy được Từ Ngôn thấp giọng hô, nói:
- Bá chủ biển sâu Đại Vương giải, Yêu tộc ngang ngược hoành hành hải vực, gặp được vương giải thành đàn tốt nhất tránh đi mới là thượng sách.
- Vạn đại nhân nói không sai, Cua tộc ngang ngược, cực kỳ hung tàn, là một trong thú biển khó dây dưa nhất dưới biển sâu, mà Đại Vương giải, thì là vương giả bên trong Cua tộc, mười phần đáng sợ.
Ngân Lân tiếp lời của Vạn Ma Nhất, tiếp tục nói:
- Cũng may Cua tộc thần trí hỗn độn, không có Hóa Hình tồn tại, nếu để cho bọn Cua tộc ngang ngược lại hung tàn thần trí này mở rộng, không chỉ có hải vực không được an bình, ngay cả tứ đại châu đều muốn không được an bình đi.
- Đại Vương giải đáng sợ như thế, còn tốt đều là đầu đất, nấu một cái là xong.
Từ Ngôn lấy tiếng cười che đậy kín kinh ngạc dưới đáy mắt.
Khi hắn ở Lâm Uyên đảo đã biết Đại Vương giải là bá chủ dưới biển sâu, không nghĩ tới đi tới Bắc Châu vực xa xôi, vẫn như cũ nghe nói Đại Vương giải, Cua tộc mà ngay cả Ma tộc đều muốn kiêng kị, nhất định mười phần đáng sợ. Đề cập Đại Vương giải, Từ Ngôn nhớ tới Hải Đại Kiềm, cũng không biết đại hán cụt một tay kia tìm được đồng tộc của mình hay không.
Không nghĩ tới Hải Đại Kiềm còn tốt, nghĩ tới Hải Đại Kiềm Từ Ngôn liên hận đến hàm răng ngứa, Tiểu Thanh càng ngày càng ngốc, tất cả đều bị tính ở trên đầu Hải Đại Kiêềm.
Chuyện phiếm bên trên Thụ Sơn, nhẹ nhõm tùy ý, đánh nhau ở bệ đá trên mặt biển lại là hiểm tượng hoàn sinh.
Lực lượng gió tuyết đã bị Tuyết Cô Tình thôi động đến một mức độ đáng sợ, toàn bộ bệ đá hoàn toàn bị băng phong không nói, dẫn đến mặt biển xung quanh đều bị gió tuyết phủ kín.
Sóng biển đập lên, ngưng kết giữa không trung, tạo thành tường lớn băng điêu, từng tầng từng tầng nhìn qua tràn đầy hùng vĩ.
Tuyết bay đầy trời, từ lôi đài ngoài mười dặm thổi tới Nghênh Hải, hơi lạnh úp mặt, cóng đến một chút Yêu tộc Ma tộc cảnh giới thấp phát run.
Muốn nói đáng thương nhất vẫn là Tước đạo nhân.
Đang ở bên trong tuyết lớn hàn băng còn phải gia cố bệ đá, một người đầy bụi đất xuyên thẳng qua bên trong băng tuyết, vô cùng chật vật.
Ác chiến kéo dài không lâu, chỉ gặp một đầu cá mập lớn rơi vào mặt biển từ trên bệ đá nhập, tâng băng vỡ vụn, theo cái đuôi cá mập lớn bãi xuống, tầng băng phạm vi gần một dặm đều bị đập nát.
Đòn đánh cho hả giận này bất quá là phát tiết sau khi bị thua, Minh Sa chiến bại, trận thứ tư là Tuyết Cô Tình thắng được.
Nữ tử tung bay trờ về từ trong gió tuyết, mang theo sát khí lạnh lẽo toàn thân, không nói lời nào rơi vào Thụ Sơn, chắp tay sau lưng mặt hướng lôi đài.
Bốn trận so qua, Yêu Ma hai tộc thắng hai ván.
- Trận nam, ta tới đi.
Ngân Lân nở nụ cười xinh đẹp, nói: - Quỷ Diện đại nhân cần phải trợ uy cho ta đó, khanh khách.
Nói xong, trong tay Ngân Lân hiện lên một tia sáng mà lam, tựa như nắm lấy một khối tỉnh thạch màu lam, đồng thời thân ảnh hóa thành một tia sáng trắng phóng lên tận trời, vượt qua mười dặm hải vực rơi vào trên bệ đá, cùng lúc đó, đầu Thiên Lân thú dừng lại ở Thụ Sơn phát ra một tiếng gầm nhẹ trâm muộn, uy áp Ma Vương bao phủ mà ra.
- Thứ gì?
Từ Ngôn mơ hồ nhìn thấy trong tay Ngân Lân tựa như tảng đá, chỉ là không có thấy rõ, chắc hẳn hẳn là có quan hệ đến Thiên Lân thú, nếu không Hỗn Độn Ma Vương sẽ không lập tức tản ra uy áp.
Đứng trên bệ đá, Ngân Lân quay đầu nhìn về phía nữ tử Yêu Vương duy nhất bên trong Yêu tộc, vốn cho rằng đối thủ của nàng sẽ là Thứ Diêu, không ngờ tới trên bệ đá lóe lên ánh sáng ba màu lung linh, lão giả Huyền Quy thế mà lên đài.
Gặp Huyền Quy biến mất tung tích tại chỗ, sắc mặt Thân Đồ Băng Yểm trâm xuống.
Hỗn độn Hóa Vũ của Yêu tộc một phương đến đây trấn giữ trang diện là Thất Tinh Thứ Diêu, nếu như Huyền Quy đối đầu Ngân Lân, nói rõ trận thứ sáu cũng chính là trận giao đấu tiếp theo, Thân Đồ Băng Yểm hắn phải đối mặt với đối thủ có thể khống chế hỗn độn Hóa Vũ.
Thân Đồ Băng Yểm hoàn toàn chính xác cường đại, nhưng cũng khó có thể đấu qua được Hóa Vũ, mà Huyền Quy dự định càng âm hiểm, rõ ràng muốn cùng Ngân Lân kéo thành thế hoà.
Rùa tộc lấy năng lực phòng ngự nổi danh.
Huyền Quy ba màu nếu như lựa chọn toàn lực phòng ngự, có thể để cho Hỗn Độn Ma Vương không thể nào ngoạm ăn, một lúc sau sẽ bị phán định là ngang tay.
Giao đấu cũng không phải không có thời hạn, Nghênh Hải tranh đấu kỳ trước, mỗi một trận nhiều nhất một ngày thời gian, thời gian vừa đến, thắng bại nhất định phải phân ra, bằng không treo lên kết quả hòa, Yêu Ma hai tộc cũng không sợ, Tước đạo nhân không phải trước bị mệt chết không thể. Yêu tộc một phương ứng đối có thể nói cay độc âm hiểm.
Đây là trận thứ năm, nếu như xuất hiện thế hoà, như vậy trận thứ sáu nhất định là Yêu tộc chiến thắng, bởi vì hỗn độn Hóa Vũ Thất Tinh Thứ Diêu tồn tại, Thân Đồ Băng Yểm chú định không phải đối thủ, cứ như vậy chính là sáu trận Yêu tộc thắng ba trận, mà Ma tộc thắng hai ván, chờ đến trận giao đấu thứ bảy bắt đầu, tuy nói Yêu tộc không phải chắc thắng, nhưng người ta nhất định sẽ không thua, nhiều nhất đánh thành cục diện ngang tay.
- Huyền Quy giảo hoạt... Hừ!
Thân Đồ Băng Yểm cũng không phải hạng người hời hợt, trong nháy mắt nhìn ra thủ đoạn của Yêu tộc, bên trong hừ lạnh hắn giậm chân một cái, mặt đất dưới chân lập tức hiện ra một tâng hàn băng, lan tràn ra.
Hàn băng vô hình vô chất, thật giống như vẽ ra một đóa hoa băng to lớn nở rộ dưới chân, một cỗ khí tức kỳ dị bốc lên, thân ảnh Thân Đồ Băng Yểm trở nên lúc sáng lúc tối, cùng thời khắc đó, dưới chân Ngân Lân ở xa ngoài mười dặm, cũng hiện ra hoa băng.
Nhìn thấy băng hoa xuất hiện dưới chân, khóe miệng Ngân Lân hiện ra một nụ cười cổ quái, nói:
- Lão Huyền Quy, đối thủ của ngươi... Đến rồi!
Nửa câu đầu vẫn là âm thanh ôn nhu của nữ tử, khi hai chữ 'Đến rồi' phát ra vậy mà cải biến thành tiếng nói lạnh lùng của nam tử, ánh mắt Ngân Lân nhu nhược đột nhiên lạnh lùng xuống, nhìn kỹ lại ánh mắt kia lại không khác nhau chút nào nếu so với Thân Đồ Băng Yểm, mà ánh mắt Thân Đồ Băng Yểm bên trên Thụ Sơn thì lại trở nên nhu hòa.
- Ác mộng bên trong băng, thần hồn na di, Yểm tộc thần bí thưa thớt, có thể khống chế lực lượng huyết mạch của Yểm tộc càng như lông Phượng sừng Lân, hôm nay gặp mặt, quả nhiên làm cho người ngạc nhiên.
Râu dài ba màu của Huyền Quy bị gió lạnh thổi đến kịch liệt tung bay, thở dài, kế hoạch của hắn bị lực lượng thiên phú của Thân Đồ Băng Yểm phá mất. Người ta vận dụng cũng không phải trò xiếc thay người, là na di chân chính, na di không phải thân thể, mà là thần hồn.
Đã lên đài thì không cách nào thay người, bất quá đổi hồn thì không có phá hư quy định, cho nên Thân Đồ Băng Yểm lấy thiên phú bí pháp, trao đổi nguyên thần của hắn cùng Ngân Lân, kể từ đó trên đài mặc dù là thân thể Ngân Lân, trên thực tế lại là Thân Đồ Băng Yểm đang khống chế, hắn không cách nào điều động Thiên Lân thú, lại có thể thi triển năng lực của mình.
Cục diện quỷ dị, Từ Ngôn thấy thế mà nghẹn họng nhìn trân trối, Yểm tộc kỳ dị càng làm cho hắn mở rộng tâm mắt một phen.
Sau khi thay đổi thân hồn, Thân Đồ Băng Yểm không nói hai lời trực tiếp xuất thủ, Huyền Quy không dám thất lễ, vội vàng dùng toàn lực đụng vào nhau.
Phòng ngự của Huyền Quy ba màu mặc dù kinh người, thậm chí có thể đỡ nổi Hỗn Độn Ma Vương tấn công mạnh, nhưng đối mặt là Thân Đồ Băng Yểm có được thiên phú của Yểm tộc, lập tức rơi vào hạ phong.
Nhất là Thân Đồ Băng Yểm thôi động ra Hắc Ma kỳ, hắc khí cuồn cuộn hình thành tình thế che trời, đem Huyền Quy bao phủ, có thể nhìn thấy trong hắc khí có vết trắng quấn quanh, bên trên vết trắng tồn tại lân phiến, khi thì truyên đến âm thanh tê tê như lưỡi rắn phun ra.
- Thiên Thủ giao... Trình độ Ma Quân đỉnh phong.
Từ Ngôn không cần vận dụng kiếm nhãn đã có thể nhìn thấy những vết trắng kia đúng là thân rắn.
- Thiên Thủ giao có thể xưng không nơi nào không đi qua được, Huyền Quy lão gia kia mới không muốn giao thủ cùng Băng Yểm đại nhân, hắn có thể kéo lại Hỗn Độn Ma Vương của Thiên Lân thú, nhưng chưa hẳn chống đỡ được thủ đoạn của Băng Yểm đại nhân.
Âm thanh của Ngân Lân truyền đến, nói chuyện lại là thân thể Thân Đồ Băng Yểm, nhất là ánh mắt hàm tình mạch mạch kia, Từ Ngôn thấy mà lạnh run một trận.