Chương 1728: Sa Mạc Sát Cơ
Chương 1728: Sa Mạc Sát CơChương 1728: Sa Mạc Sát Cơ
'Bọn hắn trong miệng Ma tử là ai, Dực Nhân đoán không được, cái gì trời ban cơ hội tốt, Dực Nhân càng đoán không được.
Đừng nói nàng chỉ là một Ma Soái không có hoàn toàn hóa hình, coi như có Ma tử ở đây chỉ sợ cũng nghe không hiểu Từ Ngôn nói bóng gió.
Nếu như Chân Vô Danh ở đây, có lẽ mới biết vì sao Từ Ngôn đang cười, còn cười chất phác thoải mái như vậy.
Sau khi Ma tử Quỷ Diện trở về Ma Đế thành, tuyên bố tạm thời bế quan chỉnh đốn, hai năm sau, lại tiến vê Ma Hoa điện tu luyện.
Đối với dự định của Từ Ngôn, Tuyết Cô Tình ngược lại lý giải, nàng cũng cần một đoạn thời gian chuẩn bị, dù sao Ma Hoa điện quá mức đáng sợ, nhất là Tà Linh kia, sơ sẩy một cái sẽ bị nuốt giết.
Vốn cho rằng Từ Ngôn đang chuẩn bị cái gì ứng đối Tà Linh, Tuyết Cô Tình thậm chí khi thì cảm giác đại điện Từ Ngôn ở một phen, thật tình không biết thân ảnh ngồi xếp bằng trong đại điện từ đầu đến cuối bên trong cảm giác của nàng đã sớm không phải là chân thân của Từ Ngôn, mà là một bộ khôi lỗi nhân ma giống hắn như đúc. ...
Từ khi Bảy đại Ma tử quyết định vượt vực Tây chinh, toàn bộ mặt đất Bắc Châu hoàn toàn hỗn loạn.
Số lớn Ma tộc bắt đầu di chuyển, phụng mệnh chạy tới Nghênh Hải, bốn đại tộc có đến hàng tỉ Ma tộc giống như trường long từ hang ổ nhà mình xuất phát, nếu như từ không trung nhìn lại, bên trên toàn bộ mặt đất Bắc Châu xuất hiện một màn hùng vĩ.
Bên trong dãy núi lượn vòng vô số Ma tộc, trong núi bị giãm ra từng đầu đường lớn, Ma tộc giống như lũ quét đang từ bốn phương tám hướng hội tụ đến phương hướng Nghênh Hải.
Ma tộc cũng không phải Nhân tộc, một khi xuất chinh, hỗn loạn không chịu nổi, chỉ có thể dựa vào Ma tộc cao đẳng uy hiếp, nếu không cũng không biết đội ngũ sẽ leo đến nơi nào, dù vậy, Ma tộc bị lạc mất cũng không biết bao nhiêu mà đếm, còn có đi nhầm đường, đi đến phụ cận đội ngũ của tộc khác, thế là bị đánh giết không chút lưu tình nào.
Sau khi bốn tộc xuất phát, cũng không dưới mấy vạn Ma tộc chết ở trên đường.
Đây là bốn đại tộc, Bắc Châu vực cũng không chỉ bốn tộc, còn có không ít tiểu tộc quần tồn tại, bên trong những tộc đàn này đại khái chỉ có một hai Ma Quân tọa trấn, sau khi đạt được Ma tử Băng Yểm hiệu lệnh nhao nhao điều binh khiển tướng.
Ma tộc chết ở trên đường sẽ không bị bất kỳ đồng tộc nào đáng thương, cũng không ai sẽ truy cứu, cục diện hỗn loạn như thế, có thể tập kết đại quân đến Nghênh Hải, đám Ma tử đã hài lòng, về phần trên đường chết chút tộc nhân hoặc mất vài thứ, căn bản không ai quan tâm.
Thế là từng màn cướp bóc chỉ có thể dùng hai từ quỷ dị để hình dung phát sinh mịt mờ ở khắp mặt đất Bắc Châu.
Có đôi khi là một đội ngũ áp giải tài liệu quan trọng lúc đi qua dãy núi nơi nào đó biến mất tập thể, một người sống không dư thừa, số lớn vật liệu cũng biến mất trống không.
Có đôi khi là tiểu đội do mấy Ma Soái tạo thành đi tới đi lui giữa Nghênh Hải cùng trụ sở, áp tải chút linh thảo có thể xưng cực phẩm, lại trống không tan biến mất ở trên đường tắt nơi nào đó trong sa mạc.
Ma Nha bảo nằm ở trong khe núi tĩnh mịch, là khu vực trung tâm của Câu Tu Tộc một mạch, cũng là hang ổ của hai vị Ma tử Tu Ma cùng Thiên Câu - Câu Tu Tộc, trong một năm không hiểu thấu bị mất vô số vật liệu cùng dị bảo.
Tin tức truyền đến Nghênh Hải, Tu Ma tự mình trở về xem, kết quả không thu hoạch được gì, về sau cho rằng là ăn trộm giở trò, trong cơn giận dữ Tu Ma chém giết một vị Ma Quân, hơn mười vị Ma Soái, thế mà vẫn khó tiêu lửa giận, điều động hai vị Ma Quân trở về tọa trấn.
Hoa Văn thạch sản xuất từ đáy biển Vạn Táng Lĩnh là một loại vật liệu trân quý nhất, có thể tạo ra ma khí cực phẩm, trong một đêm biến mất, dẫn đến Vạn Ma Nhất tại Nghênh Hải nổi trận lôi đình, điều động mấy vị thủ hạ Ma Quân đắc lực trở về áp trận, Tu La một mạch trở nên càng ngày càng cẩn thận, địch ý dành cho hàng xóm cũ Câu Tu Tộc dần dần dày lên.
Đã qua một năm, bên trên mặt đất Bắc Châu giống như xuất hiện một bàn tay to vô hình, đang đi khắp nơi thu thập vật liệu trân quý.
Những nơi tay to này đi qua, bất kể Ma Soái hay là Ma Quân, hay đội ngũ hơn vạn Ma tộc, tất sẽ biến mất không còn, ngay cả một khối xương trắng cũng không lưu lại, thật giống như hư không tiêu thất.
- Xuất thủ chính là tuyệt sát, gọn gàng, không lưu nửa điểm vết tích, ai tâm ngoan thủ lạt như thế? Hẳn không phải là tu sĩ Nhân tộc.
Một đội quân Ma tộc bôn ba bên trên sa mạc hoang tàn vắng vẻ, dẫn đội chính là Thiên Lân bộ Tê Giác, vị Ma Quân của Thiên Lân bộ này hùng hùng hổ hổ, phía sau hắn là đội xe do một yêu thú loại trâu rừng đang kéo, chừng hơn ngàn chiếc, áp giải vận chuyển vật tư quan trọng từ Thiên Lân bộ về Nghênh Hải.
Có linh thảo linh quả trân quý, cũng có không hết các loại vật liệu cần thiết hàng ngày, còn có số lớn linh thạch cùng vũ khí.
Lau lau mồ hôi trán, Tê Giác hùng hùng hổ hổ nói:
- Không thể phái Ma Quân am hiểu phi hành à, chuyến này cần đi đến lúc nào! Ma tử đại nhân quá cẩn thận đi, chúng ta vừa định Tây chinh, Tu Tiên giới Nhân tộc làm sao có thể biết, nhất định do đám vương bát đản Câu Tu Tộc kia làm, nói không chừng lại là Xích Viêm Ma một mạch, đám con rệp kia thích cướp bóc nhất.
- Các ngươi đi ở phía sau, ta tới trước phía trước kiếm chỗ mát mẻ nghỉ một chút.
Chịu không được nóng bức bên trên sa mạc, Tê Giác muốn rời khỏi đội ngũ đi trước một bước, lấy thân phận của hắn áp giải vật tư, thực sự có chút chuyện bé xé ra †o.
- Đại nhân không được! Nếu ngài đi, xuất hiện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ, nhóm vật tư này giá trị liên thành, không thể có nửa điểm sai lầm.
- Đúng vậy đó đại nhân, một năm qua các tộc đều bị mất vật tư quan trọng, không chừng đến Thiên Lân bộ chúng ta xui xẻo. Mấy Ma Soái nhìn thấy Tê Giác muốn đi, bị dọa đến sợ hãi không thôi, vật gì khác còn tốt, nếu như mất đi hơn ngàn xe vật tư này, bọn hắn cũng đừng nghĩ còn mạng sống.
Ma tộc rất thưa thớt mấy thứ như túi trữ vật, mà có thì cũng không chứa được bao nhiêu thứ, tuy Tê Giác nói mình có thể đạp không phi hành, nhưng mang không hết nhiều vật tư như vậy, nghe đám thủ hạ kêu rên, hắn cũng lộ vẻ do dự.
- Tê Giác đại nhân ngươi đã đi không được, cứ để cho bọn hắn đi trước là được, đoạn đường này bình an vô sự, yên tâm đi.
Đột nhiên, trước mặt có một trận cuồng phong thổi tới, trong cuông phong truyền ra tiếng nói, đồng thời một thân ảnh xuất hiện ở phía trước đội ngũ Thiên Lân bộ, người này khoác cốt giáp, trên mặt mang mặt nạ quỷ, nhìn qua âm trầm đáng sợ.
- Ma tử Quỷ Diện!
Tê Giác vừa thấy là Từ Ngôn, đầu tiên giật mình, tiếp đó yên tâm mấy phần, tuy nói cùng đối phương có chút không hòa thuận, dù sao cũng tốt hơn nhiều nếu so với gặp được cường giả Nhân tộc, dù sao người ta nhưng là Phó Thống Lĩnh Tây chinh.
- Đại nhân đang đi đâu, không phải ngươi đang bế quan ở Ma Đế thành à?
- Về Minh Sơn thành một chuyến lấy vài thứ, vừa hay gặp được Tê Giác ngươi, để bọn hắn đi trước đi, chúng ta uống vài chén, ta cũng đi hơi mệt, dự định nghỉ ngơi một chút.
- Cái này... Rượu thơm quát! Tốt, Thống lĩnh đại nhân đã đi tới từ trước mặt, chắc hẳn một đường an toàn, mấy người các ngươi dẫn đội đi trước, ta ở phía sau tọa trấn cho các ngươi.
Tê Giác đưa ra mệnh lệnh, tăng thêm việc chạm mặt Phó Thống Lĩnh Từ Ngôn, đám Ma Soái Thiên Lân bộ lúc này mới yên tâm, lĩnh mệnh đi đầu.
Phía trước nhất định không có nguy hiểm, bởi vì Quỷ Diện đã đi qua, những Ma Soái này vốn cho rằng mảnh sa mạc này rất an toàn, thật tình không biết nguy hiểm chân chính vừa mới bắt đầu, bọn hắn đã không có cơ hội đi ra sa mạc.
Một ngày sau, trên một ngọn núi hoang bên ngoài sa mạc, Từ Ngôn đang vuốt vuốt một nửa sừng Lôi Tê, ở trước mặt hắn có một ma hồn bộ dáng tê giác, nhìn kỹ lại chính là bộ dáng bản thể của Ma Quân Tê Giác.
Mặc dù có ma hồn, nhưng thân xác của Ma Quân Tê Giác nửa điểm không còn, bị đánh thành cặn bã, theo tộc nhân của hắn vĩnh viễn lưu lại ở trong sa mạc, mà vật tư bên trong ngàn chiếc xe ngựa, đang tràn đây chồng chất trong Thiên Cơ phủ.