Chương 1729: Trâu Không Ngu Ngốc
Chương 1729: Trâu Không Ngu NgốcChương 1729: Trâu Không Ngu Ngốc
- MA Quân hồn thứ nhất, Tê Giác, vận khí ngươi không tốt lắm, năm đó ngươi gây ai không tốt, lại đi chọc ta, lần này gặp báo ứng rồi.
Trên núi hoang, Từ Ngôn cười ha hả vuốt vuốt một nửa sừng Lôi Tê, nói với ma hồn bị giam cầm trước mặt:
- Một nửa Tê Giác không thỏa mãn được ta, làm sao cũng lấy một cái sừng mới được, cộng thêm một mạng, như thế thì chúng ta không ai nợ ai.
- Ta thiếu ngươi cái gì! Quỷ Diện ngươi thật ác độc! Thế mà giết ta, nếu để cho Ma tử nhà ta biết được nhất định không tha cho ngươi.
Ma hồn Ma Quân Tê Giác kêu rên gào thét, làm sao hắn cũng nghĩ không thông, không phải là năm đó đắc tội Ma tử Quỷ Diện một lần à, lúc ấy mình còn mất đi một nửa sừng tê giác, không nghĩ tới đối phương tàn nhẫn như vậy, thế mà thống hạ sát thủ đối với hắn.
- Ma tử đại nhân nhà ngươi, yên tâm đi, sớm muộn gì những Ma tử đại nhân Ma Quân đại nhân kia đều sẽ đi theo cùng ngươi, trở thành ma hồn.
Từ Ngôn ha ha cười nói.
- Ngay cả Ma tử mà ngươi đều muốn giết! Ngươi là tên điên! Không... Ngươi không phải Ma tộc! Ta đã biết, ngươi nhất định không phải Ma tộc! Quỷ Diện ngươi là phản đồ của dị tộc!
Tê Giác gào thét truyền không ra bao xa, bởi vì ma hồn của hắn đã sớm bị giam cầm.
- Trâu cũng không ngu ngốc, về sau ai nói trâu đần, ta nhất định là người thứ nhất phản bác, đáng tiếc ngươi lần này đại triệt đại ngộ quá muộn, ta đích xác không phải Ma tộc, bất quá ta sẽ không hiện tại động thủ với những Ma tử đại nhân kia, ta sẽ an bài cho bọn hắn một chút đối thủ thú vị, cái gì Đan Thánh cái gì Hồn Ngục Trưởng, Cổ Bách Đảo, Phản Kiếm Minh, Kiếm Vương điện, ngươi nhìn, nhiều cao thủ Nhân tộc như vậy, sẽ hao phí mất bao nhiêu Ma tử Ma Quân đây? - Ngươi đúng là Yêu tộc! Ngươi nhất định là Yêu tộc, ngươi muốn gây nên Nhân Ma hai tộc đại chiến! Yêu tộc các ngươi dám tính toán Ma tộc chúng ta.
- Phải khen ngươi, xem ra loài trâu xác thực không thông minh, được rồi, đã nói xong di ngôn, thần trí của ngươi cũng nên tiêu tán.
Trong lòng bàn tay Từ Ngôn dâng lên linh lực ba động mãnh liệt, cỗ linh lực này mang theo năng lực luyện hóa, hoàn toàn bao phủ Ma Quân Tê Giác, trong lúc nhất thời trong núi hoang xuất hiện tiếng kêu thảm như quỷ khóc sói gào.
- Linh lực! Pháp thuật Luyện Hồn! Ngươi đúng là tu sĩ Nhân tộc! Quỷ Diện ngươi đúng là Nhân tộc a a a a al!I!!! Ngươi chết không yên lành! Ngươi sẽ bị Ma Vương nuốt giết, bị Ma Quân gặm nuốt! Quỷ Diện! Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết trong miệng ma.
Tiếng kêu rên sắp chết thảm liệt mà tuyệt vọng, dần dần tiêu tán, ma hồn của Ma Quân Tê Giác cuối cùng biến thành mờ nịit, trở thành một ma hồn tương tự luyện hồn, chỉ nghe chủ nhân điều khiển.
- Chết bởi miệng ma? Ngươi hẳn là lo lắng cho những Ma tử Ma Quân kia, đừng chết trong miệng của ta...
Ánh mắt lợi hại giống như có thể vạch ra tầng mây, nhìn qua mưa phùn rơi xuống từ đỉnh đầu, khuôn mặt thanh tú bị mặt nạ Quỷ Diện che đậy, thân hình khẽ động, biến mất không còn tung tích.
Soạt, soạt.
Trong Viêm Ma động tĩnh mịch, Ma tử đang rót vật liệu phong phú vào sơn động trống trải, Dực Nhân ở một bên trừng to tròng mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Đây đã là sơn động trống không thứ một trăm lẻ bảy bị các loại vật liệu lấp đầy, toàn bộ địa bàn Minh Viêm Ma cũng thu thập không đến vật liệu phong phú như thế, nhìn kỳ hoa dị quả, các loại vật liệu, vô số linh thạch đầy đất, Dực Nhân cũng không dám tin tưởng con mắt của mình.
- Vật liệu Lão Xích Liệt cần, ngươi cứ toàn lực cung cấp, không có thì đi đổi, những thứ kia có thể tùy tiện điều động. Chỉ chỉ các loại vật liệu trong sơn động, Từ Ngôn ra lệnh, Dực Nhân không dám hỏi nhiều khom người lĩnh mệnh.
- Có chút quả rất trân quý, nếu như đại nhân không muốn mang theo, chúng ta có thể cất giữ, Viêm Ma động trong lòng đất, những quả mang theo linh khí này sẽ không tùy tiện hư thối.
Dực Nhân có chút đáng tiếc nhìn về phía một chút linh quả, không rõ vì sao nhiều đồ tốt như vậy đều muốn cho người ngoài dùng, về phần những đồ tốt này đến từ nơi nào, nàng cũng không để ý, ở trong mắt nàng chỉ cần là đồ vật bị chuyển vào trong động quật của mình, chính là của mình, chỉ cần đồ vật bị Ma tử chuyển về Viêm Ma động, đó chính là của Ma tử đại nhân.
- Quả cho ngươi.
Thuận theo ánh mắt tham lam của Dực Nhân, Từ Ngôn nhìn một đống quả, hào phóng đưa ra, sau khi Dực Nhân nghe xong đầu tiên sững sờ, tiếp đó nhào tới, bắt đầu nhặt quả, thận trọng cất kỹ.
- Dực Nhân cám ơn đại nhân!
Dực Nhân được chỗ tốt quỳ rạp xuống trước mặt Ma tử.
- Muốn dùng cái gì, ngươi có thể tùy tiện cầm, tùy tiện dùng. Bất quá vật liệu lão Xích Liệt cần, cũng không thể thiếu, nếu để cho ta biết ngươi không cách nào cung cấp đầy đủ vật liệu cho hắn, ngươi sẽ bị giết chết.
- Dực Nhân tuân mệnh! Đại nhân yên tâm, Dực Nhân nhất định toàn lực cung cấp vật liệu cho lão Xích Liệt.
Nghe ra được uy nghiêm đáng sợ trong giọng nói của Ma tử, toàn thân Dực Nhân run lên, lấy đầu đụng đất không dám ngẩng lên.
Phàm là Ma tử, ở Bắc Châu chính là chư hầu một phương, tự nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, huống hồ đây lại còn là một trong Bảy đại Ma tử, Phó Thống Lĩnh quân Tây chinh - Quỷ Diện.
Dực Nhân bị tự tư làm choáng váng đầu óc rất nhanh bình tĩnh lại, trí tuệ của nàng không cao, nhưng cảm giác rất nhạy cảm, nàng có thể cảm nhận được sát ý đến từ Ma tử, dần dần biến mất bên trong sự run rẩy của nàng.
- Toàn lực đi làm đi, trước khi xuất chinh, ngươi chỉ có một nhiệm vụ này.
Lưu lại phân phó sau cùng, Từ Ngôn đi vào lòng đất càng sâu, đi vào bên người một quái vật khổng lồ.
Rống...
Mẫu thú đang ngủ say phát giác được khí tức của Ma tử, chậm rãi mở mắt, mắt to như đèn lồng trải rộng tơ máu dữ tợn, nhìn vô cùng doạ người, nhưng ánh mắt không có dữ tợn, ngược lại tràn đây nhu hòa.
- Lưu tại Viêm Ma động, sinh sôi hậu đại Lục Viêm Ma, Tây chinh không cần mẫu thú, ta đi là đủ.
Từ Ngôn nói bên tai mẫu thú bên, một con mắt của đầu quái vật khổng lồ này đều còn muốn khổng lồ hơn hắn.
- Rống... Cẩn thận Nhân tộc, rống...
Tiếng mẫu thú đục ngầu, đầu hỗn độn thú lớn này chỉ có thể phát ra chút ít nhân ngôn, thần trí thấp đến đáng thương, lại cực kỳ hộ tể, điểm này theo Từ Ngôn cùng nhân tộc mẫu thân đã không có gì sai biệt.
Mặc dù tộc loại khác biệt, phần yêu thương này lại là một loại tình cảm đồng căn đồng nguyên với sự lo lắng.
Chính là nhờ Mẫu Thú từ ái, Từ Ngôn mới sẽ không để nó đi theo đại quân Tây chinh.
Làm yên lòng mẫu thú, Từ Ngôn rời khỏi Viêm Ma động, đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn địa phương - chỗ hắn vừa tới Bắc Châu vực xuất hiện, không khỏi âm thầm cảm khái.
- Gần đây vận khí không tệ, hi vọng sau này khí vận cũng không tệ giống vậy, sư phụ, người còn đó chứ, Đạo phủ, đến tột cùng thành loại bộ dáng nào...
Lắc đầu, hất ra tưởng niệm trong lòng, thân ảnh trên đỉnh núi phóng lên tận trời, chui vào đám mây. Bên ngoài dãy núi, bên trong cánh rừng hoang vu không người, bóng dáng Từ Ngôn từ hư không bước ra, Thiên Cơ phủ trong tay tản mát ra một tia sáng nhạt, sau một khắc chìm vào lòng đất.
Trước khi đến Ma Hoa điện vận dụng truyền tống trận, Từ Ngôn phải làm cho tốt chuẩn bị vạn toàn.
Bế quan Thiên Cơ phủ, Từ Ngôn hao phí thời gian mười ngày luyện chế ra trăm cây tên Thiên Thạch, lại hao phí thời gian một tháng lần nữa cường hóa Liệt Diễm Lưu Tinh, gia nhập không ít vật liệu cực phẩm, lại lấy một nửa sừng Lôi Tê khác luyện hóa vào trong đó, rốt cục cường hóa thanh ma khí này thành dị bảo tương xứng với linh bảo.
Ma khí cần ma lực mới có thể khống chế, điểm này để các tu sĩ khác lực bất tòng tâm, nhưng Từ Ngôn lại có thể thông qua hỏa ma giác chuyển hóa linh lực.
Tâm huyết suốt đời của Lão Xích Liệt, thật ra đã vô hạn tiếp cận uy năng của linh bảo, Từ Ngôn bất quá chiếm tiện nghi mới có thể trong một tháng ngắn ngủi trong cường hóa vũ khí to lớn này tới cấp bậc Địa Linh Bảo, từ đó hắn đã nhiều đến sáu cái linh bảo.