Chương 1766: Tung Tích Của Viêm Ma Thú
Chương 1766: Tung Tích Của Viêm Ma ThúChương 1766: Tung Tích Của Viêm Ma Thú
Cái gọi là phát dương quang đại, không có gì hơn vang danh thiên hạ, tựa như tám ngàn dặm Phí Hải.
Đạt được phối phương hoàn chỉnh cùng thủ pháp rèn đúc Hỏa Vũ Thần, Từ Ngôn hài lòng võ vỗ bả vai lão Xích Liệt.
Hóa hình quả không có cho phí công, lão Xích Liệt không phụ sự mong đợi của mọi người, rốt cục tạo ra được Hỏa Vũ Thần, mà loại sát khí đáng sợ này, sẽ thành bí pháp độc nhất vô nhị của Từ Ngôn.
Khen lớn lão Xích Liệt một phen, lại giao công việc rèn đúc sau này cho lão Xích Liệt, Từ Ngôn lúc này mới hài lòng rời đi tiệm thợ rèn.
Vật liệu có rất nhiều, có Dực Nhân liên tục không ngừng vận chuyển, lão Xích Liệt còn có thể rèn đúc ra càng nhiều Hỏa Vũ Thần.
Nhân tài mà, cần tận dụng hết khả năng mới được.
Từ Ngôn không phải luyện chế không ra Hỏa Vũ Thần, mà là không có nhiều thời gian nhàn hạ, lão Xích Liệt đã có thể tìm được khoái hoạt cùng thỏa mãn bên trong quá trình rèn đúc, hắn như thế nào lại đoạt sự yêu thích của người.
Tính toán thời gian một chút, khoảng cách đến kỳ hạn mà Thân Đồ Băng Yểm quyết định xuất phát còn có gần ba mươi năm, đứng ở cổng tiệm thợ rèn suy nghĩ một chút, Từ Ngôn chắp tay sau lưng đi xuống nhánh Bàn Thiên.
Hắn định dùng ba mươi năm thời gian này để xung kích Hóa Thần hậu kỳ.
Bất quá trước đó, cần trước xác nhận một sự kiện.
Nhìn một chút Tước đạo nhân phải chăng đắc thủ.
Cách xa Đỉnh tán cây thần, Từ Ngôn hóa thành thanh phong trốn vào thân cây Vạn Dương mộc, phong độn của hắn vốn là đi như giãm trên đất bằng nếu ở bên trong cây cối, lại có bản nguyên Mộc linh tồn tại, có thể nói Vạn Dương mộc của Bắc Châu là Cánh cửa thần kì chế tạo riêng cho hắn, có thể trong thời gian rất ngắn xuất hiện ở phần lớn địa phương của Bắc Châu.
Lần này trốn vào thân cây, Từ Ngôn có thể rõ ràng cảm giác được thân cây Vạn Dương mộc xuất hiện triệu chứng khô héo, Mộc linh lực bên trong thân cây đang chậm rãi trôi qua, giống như bị một loại lực lượng nào đó càng thêm cường đại chấn nhiếp.
Cảm nhận được Vạn Dương mộc biến hóa, Từ Ngôn âm thầm gật đầu.
Linh lực Vạn Dương mộc nhất định bị Tiểu Mộc Đầu hấp thu, một khi hấp thu cả gốc Vạn Dương Thần Mộc, Tiểu Mộc Đầu sẽ trưởng thành đến trình độ cực lớn, không chừng có thể biến thành thân cây chân chính, thậm chí kiếm thể.
Mượn nhờ Vạn Dương mộc, Từ Ngôn quay trở vê Minh Sơn thành.
Không có vào thành, mà nhảy vào miệng núi lửa, xuất hiện ở thế giới nham tương trong lòng đất.
Vừa mới đến khu vực nham tương, Từ Ngôn ẩn nặc thân hình, ở dải đất trung tâm của biển lửa, ánh lửa chói mắt đang chập trùng trên dưới, càng có tiếng quát mắng mơ hồ truyền đến.
- Kiếm Hồn đáng chết! Cút ra đây! Đạo gia muốn luyện yêu nghiệt ngươi, ra.
Tiếng nói của Tước đạo nhân mang theo ảo não, khống chế Tang Hồn Tước đi xuyên qua biển lửa, ánh lửa chói mắt đúng là lông Hoàng Nha bên trên đạo quan của hắn.
Khiêu khích bay tới bay lui trong biển lửa, Tước đạo nhân không ngừng tiếp cận kiếm lớn ở chỗ sâu trong nham tương, chỉ là không cách nào đột phá hàng rào kiếm khí cường hoành, lại một lần rồi một lần quay trở về.
Giày vò nửa ngày như thế, Tước đạo nhân quay trở vê bên bờ, nhảy xuống Tang Hồn Tước, một bên lau mồ hôi một bên mắng to:
- Kiếm Hồn đáng chết, làm sao không ra ngoài, chỉ cần hàng phục nó, mới có cơ hội đạt được Tiên Thiên Linh Bảo này, bằng không cho dù phá vỡ hàng rào Linh Bảo, cũng cầm không đi Niết Phàm kiếm...
Tước đạo nhân mệt mỏi không nhẹ, ngồi ở bên bờ lầm bầm lầu bầu nghỉ ngơi, xem ra còn không có ý định rời đi.
Vô chủ Linh Bảo tuy tốt, nhưng Kiếm Hồn tồn tại thành ác mộng ngăn cản người ngoài, Tước đạo nhân chỉ có tu vi Hóa Thần trung kỳ, đấu một Kiếm Hồn trình độ Tán Tiên - căn bản không có phần thắng.
- Những năm nay, biện pháp có thể nghĩ đều đã nghĩ, không có một lần có thể thành công, lưu lại Bắc Châu nhiều năm như vậy, còn không phải là vì Tiên Thiên Linh Bảo này, đáng chết, tiếp qua mấy chục năm phải cùng đám Ma tử kia rời đi Bắc Châu, ta không đi, bọn hắn nhất định không yên lòng.
Tước đạo nhân bất đắc dĩ thở dài, có vẻ hơi cô đơn.
- Không đến Độ Kiếp Cảnh, xem ra khó mà thu lấy Niết Phàm kiếm, cũng được, nếu như trong vòng ba mươi năm còn thu lấy không được Linh Bảo này, chỉ có thể về sau lại tìm cơ hội.
Tính toán một phen, Tước đạo nhân lắc đầu rời đi khu vực nham tương, không biết đi nơi nào nghỉ ngơi.
Đợi đến khi Tước đạo nhân rời đi thật lâu, thân hình Từ Ngôn mới phát hiện xuất.
Mắt trái lóe lên tia sáng đen, hình dáng kiếm lớn bị bao phủ bên trong một tầng kiếm khí cường đại rơi vào đáy mắt.
Lấy Ác Niệm chi nhãn, Từ Ngôn có thể nhìn thấy hàng rào kiếm khí bên ngoài Niết Phàm kiếm đang phát ra kiếm khí dài ngắn không đồng nhất, từ xa nhìn lại tựa như con nhím.
- Tán Tiên kiếm ý.
Tu sĩ Hóa Thần khó mà địch nổi, Tước đạo nhân tốt nhất có thể thu Niết Phàm kiếm, cứ như vậy ta mới bớt đi chút khí lực.
Quan sát kiếm lớn bên trong nham tương một phen, Từ Ngôn cũng không muốn mình đi đối mặt một đạo Kiếm Hồn do nguyên thần Tán Tiên hội tụ, vẫn là xử lý Tước đạo nhân tương đối bớt việc.
Ký thác kỳ vọng cao vào trên người Tước đạo nhân, Từ Ngôn dự định rời đi khu vực nham tương.
Tiên Thiên Linh Bảo mặc dù làm cho người đỏ mắt, cũng phải phân tình huống, như loại Tiên Thiên Linh Bảo còn giữ nguyên thần Tán Tiên này, đúng là bảo bối, cũng là tình thế nguy hiểm tuyệt hiểm.
Từ Ngôn cũng không có quên năm đó ăn một kiếm của Tán Tiên trong Đấu Tiên đài ở trên Hiên Viên đảo.
Có giúp đỡ miễn phí như Tước đạo nhân, Từ Ngôn như thế nào tự mình mạo hiểm, quyết định chủ ý, vừa muốn rời đi, bỗng nhiên vô tình quét mắt nhìn vào chỗ sâu trong nham tương.
Ở chỗ sâu trong biển lửa, hình dáng như ẩn như hiện biểu thị có một cái bóng cực lớn tồn tại ở dưới đáy nham tương, mà hình dáng to lớn kia đến tột cùng là cái gì, cách nham tương không cách nào thấy rõ.
Giống như Hoang Cổ thú lớn bị cổ kiếm chỗ tiêu diệt, lại tựa như như cự thạch dãy núi, cũng có thể là mảng lớn tinh thạch do nham tương ngưng kết ra.
Suy nghĩ một chút, Từ Ngôn đồng thời trừng to hai mắt.
Mắt trái trở nên đen như mực, từng vòng từng vòng tia đen lưu chuyển thành xoắn ốc quỷ dị, toàn lực thôi động Ác Niệm chỉ nhãn, thậm chí có thể khám phá hư không.
Mắt phải lấp lóe hai đạo ánh kiếm, kiếm nhỏ xoay tròn thành kiếm quang màu trắng, toàn lực vận chuyển kiếm nhãn thần thông, có thể xem thiên địa trông Ngũ Hành.
Điệp gia hai loại đồng thuật hoàn toàn khác biệt, ánh mắt Từ Ngôn rốt cục xuyên thấu nham tương biển lửa vô biên, thấy được quái vật khổng lồ dưới đáy biển lửa.
Đây đích thật là một dãy núi, bởi vì to lớn đến có thể so với sơn phong, cũng là một loại tinh thạch, bởi vì toàn thân trải rộng ngọn lửa sáng bóng, càng là một đầu Hoang Cổ thú lớn, bởi vì sinh ra bốn trảo, tựa như hình người.
- Quả nhiên là Hỗn Độn Ma Vương... Viêm Ma thú.
Thấy rõ quái vật khổng lồ phía dưới biển lửa, sau khi kinh ngạc, Từ Ngôn cũng cảm thấy chấn kinh vì uy năng của Tiên Thiên Linh Bảo.
Hỗn Độn Ma Vương của Minh Viêm Ma một mạch, biến mất cực kỳ lâu, không ai biết Viêm Ma thú đi nơi nào, cũng không ai biết Viêm Ma thú sống hay chết, lưu ở trong trí nhớ của Ma tộc Bắc Châu, chỉ có cái tên Viêm Ma thú cùng kia chiến lực cường đại đến đáng sợ.
- Truyên thuyết nói rằng Viêm Ma thú sinh ra ở trong ngọn lửa hừng hực, ẩn núp dưới địa tâm, chiến lực mạnh nhất bên trong tất cả Hỗn Độn Ma Vương, là chiến tranh cự thú chân chính.
Trâm ngâm về lời đồn mình nghe nói, Từ Ngôn khẽ nhíu mày.
Cho dù có thể xác định thú lớn bên trong nham tương đích thật là Hỗn Độn Ma Vương không giả, lại không cách nào phóng xuất nó ra, cho dù triệt hồi Tiên Thiên Linh Bảo Niết Phàm kiếm, thả Viêm Ma thú ra, Từ Ngôn cũng khống chế không được.
Hắn dù sao cũng không phải Ma tử chân chính, mà là thân thể Nhân tộc.
- Nếu như đạt được ma tỉnh, có thể có cơ hội hay không, bị Tiên Thiên Linh Bảo tiêu diệt nhiều năm, đầu Hỗn Độn Ma Vương này hẳn là trở nên càng choáng váng hơn.
Từ Ngôn suy đoán cũng không phải không có chút căn cứ, bởi vì mũi kiếm của Niết Phàm kiếm đang đâm vào đầu lâu của Viêm Ma thú, nếu người bình thường nào mà trên đầu chịu một kiếm, đều phải biến ngốc, Hỗn Độn Ma Vương vốn là tương đối ngốc, đầu lại bị Tiên Thiên Linh Bảo oanh sát, sợ là sớm đã hỗn độn đến không thể lại hỗn độn.
- Ma tinh của Minh Viêm Ma một mạch, mẫu thú có thể biết hay không.
Mang theo vài phần nghi hoặc, Từ Ngôn rời khỏi Minh Sơn.