Chương 1816: Bách Thần Bảng (20)
Chương 1816: Bách Thần Bảng (20)Chương 1816: Bách Thần Bảng (20)
Dưới Kiếm Vương sơn, Bách Thần lôi do bệ đá kiến tạo thành đã tràn đầy vết máu.
Trải qua mười lần giao đấu, toà lôi đài chuyên môn kiến tạo đặc thù cho Bách Thần lôi đã tống táng năm mạng người.
Hai lần giao đấu, có một vị Hóa Thần hoặc Ma Quân táng thân nơi đây.
Trong lần giao đấu thứ mười một, song phương bắt đầu ăn ý, Hóa Thần Nhân tộc một phương càng cẩn thận, Ma Quân Ma tộc một phương thì càng ngày càng táo bạo phẫn nộ.
Mấy chục vạn tu sĩ Nhân tộc đứng ở ngoài mười dặm chú ý Bách Thần lôi biến hóa.
Tất cả mọi người đang nơm nớp lo sợ, càng có tu sĩ Nguyên Anh lão thành phân phó môn nhân ở bốn phía thời khắc chuẩn bị đại chiến tiến đến.
Không ai có thể dự liệu được chiến hỏa quét ngang một châu khi nào sẽ bị nhóm lửa, cũng không ai biết đơn đả độc đấu trên Bách Thần lôi khi nào sẽ diễn biến thành hỗn chiến.
Tâm thần bất an xuất hiện trong lòng tất cả tu sĩ Nhân tộc.
Từ tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong, cho tới Luyện Khí, nếu như muốn nói tâm thần ai là bất an nhất, liền muốn thuộc Vô Danh công tử đang bế quan ở chỗ sâu trong Kiếm Vương điện.
Chân Vô Danh bế quan trong Kiếm Trủng, căn bản không biết bên ngoài xuất hiện số lớn Ma Quân, hắn ngay rất vui vẻ tận hưởng quá trính tu luyện, tưởng tượng mình lúc nào sẽ đột phá Hóa Thần, trở thành cường giả Độ Kiếp.
Linh khí trong Kiếm Trủng tuyệt không phải bên ngoài có thể so sánh, những năm gần đây cảnh giới Chân Vô Danh tăng lên cực nhanh, danh tiếng thiên tài của hắn ngay cả chính hắn đều cảm thấy danh phù kỳ thực.
Tâm thái tuyệt hảo, tăng thêm tràn đầy linh khí cùng thiên phú hơn người, đổi thành ai cũng sẽ cảm thấy lâng lâng, ngay lúc hôm nay, tâm thái tốt đẹp của Chân Vô Danh triệt để bị một trận đất rung núi chuyển phá hủy.
Lắc lư rất nhanh lắng lại, tạo thành chấn động là xông ra từ một mặt vách đá trong lòng đất.
Xác thực mà nói, là một một góc vách đá.
Ở ngay sau lưng Chân Vô Danh, cơ hồ dán sau sống lưng của hắn, vách đá quỷ dị đột ngột từ mặt đất mọc lên, giống như đao to chém ngược, kém chút làm Chân Vô Danh bị thương.
- Thứ đồ gì!
Chân Vô Danh âm thầm kinh hãi nhanh chóng thối lui, ngay cả xương khô Kiếm chủ hắn đều không quan tâm, chờ hắn rời khỏi không xa, đất rung núi chuyển cũng biến mất theo.
- Còn có để cho người ta bế quan hay không! Còn có để cho người ta tu luyện hay không.
Đợi nửa ngày, đích thật là một vách đá từ lòng đất vọt ra, Chân Vô Danh giận dữ, hắn đang rất vui vẻ tu luyện, kém chút bị chèn chết, sao có thể có sắc mặt tốt.
Gầm thét nửa ngày, không ai để ý tới, Chân Vô Danh nhếch miệng, mắng nhỏ vài câu, đi trước xem xét xương khô Kiếm chủ một phen.
- Đây chính là ngoài ý muốn, những đồ tử đồ tôn của ngươi một người ngu hơn một người, bên trong Kiếm Trủng thế mà cũng có thể thêm ra mặt tường, đều là làm gì?
Thay Kiếm chủ mắng Hóa Thần trong tông môn một phen, không đợi Chân Vô Danh đụng phải xương khô chỉ nghe soạt một tiếng, khung xương đổ sụp, nát tan tại chỗ.
- Cái này cũng không phải chuyện của ta nha, ta cái gì đều không nhúc nhích...
Chân Vô Danh choáng váng, xương khô Kiếm chủ vỡ thành bộ dáng này, không ai biết đây là điềm báo tốt hay xấu.
- Nhất định là có người muốn hãm hại ta! Người này ở trong lòng đất lừa ta, đến cùng là tên cháu trai nào hại ta.
Chân Vô Danh giận tím mặt, hắn xem như trốn không thoát tội hư hao di cốt Kiếm chủ.
Mắng to một trận, Chân Vô Danh chợt phát hiện trên vách đá lại có chữ, thế là phân biệt.
- Thiên Bá Hoàng, Trung Vô Cực, Địa La Thiên, đây là tuyệt học của ba đại tông môn, xem ra trên vách đá chính là Ma Kiếm chỉ pháp lúc đầu.
- Đất là mắt, Trời là con ngươi, tám phương dưới vòm trời, đây là thần thông kiếm nhấn, thế mà có thể tu thành chín đạo kiếm luân? Ông trời của ta ơi, cái này cần tu đến lúc nào.
- Ngũ Hành Kiếm ý, ta chỉ có thể vận dụng Lôi Kiếm pháp, mặc dù như thế cũng uy lực kinh người, nếu là Ngũ Hành đại thành, sẽ đáng sợ đến loại tình trạng nào?
- Vạn Kiếm Quy Nhất, một chiêu này xem ra là kiếm chiêu tuyệt sát của Ma Kiếm chi pháp, đời này không biết có thể tu thành hay không, vạn kiếm, quy nhất...
Lẩm bẩm chữ viết trên vách đá, ánh mắt Chân Vô Danh trở nên bình tĩnh không lay động, ngay cả chính hắn cũng không biết, một tia ánh kiếm đang ngưng tụ bên trong xương khô đã vỡ vụn cùng một chỗ sau lưng hắn.
Mỗi một khối xương trắng đều bắn tung toé ra một ánh kiếm, giống như Vạn Kiếm Quy Nhất chân chính, những ánh kiếm xuất hiện từ bên trong xương trắng hội tụ thành một đạo kiếm ý huyền ảo, treo ở chỗ sâu Kiếm Trủng.
Kiếm ý như gió, lại bụi bặm không động.
Kiếm ý giống như lôi, lại yên lặng im ắng.
Kiếm ý như chấp niệm, giấu ở trong xương trắng ngàn năm bất hủ.
Kiếm ý giống như trước kia, chôn ở lòng núi một thế vĩnh hằng.
Rốt cục, đạo này không người có thể phát giác kiếm ý, nương theo lấy một khắc thanh minh, chui vào nó lúc đầu chủ nhân thần hồn chỗ sâu.
Thế là, Vô Danh công tử đứng trước vách đá, bỗng nhiên hai mắt thành kiếm, toàn thân tràn ra một loại trảm thiên kiếm khí.
- Vạn kiếm, quy nhất... Thế mà bị hắn cản lại! Dẫn ta nhiều hơn một bước, Ngôn Thông Thiên lão tặc ngươi.
Tiếng quát mắng bỗng nhiên vang lên mang theo ngữ khí không giống với của Vô Danh công tử.
Chân Vô Danh trước vách đá tràn ra khí tức khác biệt dĩ vãng, vẻ bất cần đời ở chỗ sâu trong đôi mắt dần dần bị kiếm ý nghiêm nghị thay thế, cả người trở nên xa lạ.
- Rốt cục, trở về...
Nhàn nhạt khẽ nói, nói chuyện cũ trước kia, cường giả cổ xưa, rốt cục đã thức tỉnh thần hồn chân chính.
Hai tay, nâng lên cao cao, có chút ngửa đầu.
Trong mắt Vô Danh công tử không hề bận tâm lặng lẽ đứng trước vách đá, ngắm nghía đoạn Ma Kiếm chi pháp đến từ một cường giả thần bí, cũng như ngàn năm trước đó....
Chỗ sâu trong Hồn Ngục, thông đạo băng phong sớm đã vỡ vụn, đám quái vật Đại Yêu chen chúc ở trong đường hầm một con cũng không có còn lại, đều bị Từ Ngôn đánh giết, dễ như trở bàn tay giống như giết Ma Tây.
Trong đại điện thứ ba, Huyết Hà đã thoi thóp, đối thủ của hắn thực sự cường đại.
Thân Đồ Lãnh Vũ sớm đã không hưng phấn giống như trước đó, liều chết ác chiến, để vị Ma tử nhà Thân Đồ này cảm nhận được uy hiếp tử vong, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trường bào trên người Hắc Tâm đã vỡ vụn, thân thể như bóng đen xuất hiện rất nhiều vết thương, đối thủ của hắn cũng không đơn giản, hung ác như đã được đoán trước.
Cái đuôi của Bạch Ngạc đã gấy mất một đốt, lân phiến trên người rơi xuống rất nhiều, đối thủ của hắn thảm hại hơn, mình đầy thương tích, miệng vết thương có thể nhìn thấy xương trắng um tùm. Bốn vị Ma Quân đều đang liều chết chém giết, bởi vì bọn hắn không liều, sẽ bị địch nhân diệt sát, an nghỉ tại đây.
Thảm nhất còn không phải bốn vị Ma Quân này, mà là Tước đạo nhân.
Đối thủ của Tước đạo nhân khó chơi đến tình trạng đao thương bất nhập, ngay cả Tử Thổ châu toàn lực oanh sát đều chỉ có thể bắn bay đối phương, bản thể chính là linh bảo Ma Thánh Nhân, có không sợ Yên Vũ Châu cường đại.
Tước đạo nhân căn bản cũng không phải động thủ cùng một người, đối thủ của hắn chính là một kiện linh bảo có thể tự mình thôi động mình.
- Đen đủi, làm sao gặp gỡ quái vật như thế, hắn còn nhận ra tên của ta, gia hỏa này đến tột cùng là ai? Lại có hai tiếng, trong đó một cái giống như có chút quen tai... Nhớ lại!
Trong lòng Tước đạo nhân trầm xuống, hoảng sợ nói:
- Hoành Chí! Ngươi là đại trưởng lão Địa Kiếm Tông - Hoành Chí!
Đang lúc Tước đạo nhân nhận ra chân thân của đối thủ, thông đạo thông đến đại điện thứ ba phía sau hắn bỗng nhiên bị hắc quang bao phủ, cuối thông đạo xuất hiện một lá cờ đen nhánh, trên đó tản ra ma khí nồng nặc.
Đại kỳ đến trong tay từ Từ Ngôn, chính là linh bảo Hắc Ma kỳ.
Sở dĩ kéo dài chiến tuyến, Từ Ngôn có mục đích của mình, trước diệt trừ Ma Tây, sau lại ngăn cản chỗ thông đạo của Tước đạo nhân, hắn có thể thu thập bốn vị Ma Quân trong đại điện.
Tay vừa động, lòng bàn tay xuất hiện một tia đen.
Sau khi Dạ Nhãn bị thôi động, Ma tử Quỷ Diện mang theo nụ cười lạnh như vậy biến mất trong hắc ám, cả đại điện bị đêm tối giáng lâm.