Chương 1820: Bách Thần Bảng (24)
Chương 1820: Bách Thần Bảng (24)Chương 1820: Bách Thần Bảng (24)
Người có thất thủ, ngựa có để lọt vó.
Đại trưởng lão Hoành Chí cùng nhị trưởng lão Tiêu Thiên Phục kinh nghiệm phong phú lần này bị cấm đầu bởi việc xem thường vách tường nhìn như phổ thông bên trong Hồn Ngục.
Hồn Ngục cấu tạo hết sức đặc thù, lấy độn pháp có thể đi xuyên qua vách đá bốn phía, thế nhưng muốn đập ra lại muôn vàn khó khăn, ngay cả linh bảo đều oanh kích không động được.
Đã trở thành khôi lỗi nhân ma, Hoành Chí đã mất đi năng lực vận dụng độn pháp.
Hắn có thể biến hóa cỗ bản thể Ma Thánh Nhân này đến cực nhỏ, giống như châm mang, lại không cách nào triệt để biến không cỗ thân thể khôi lỗi này, càng không cách nào vận dụng độn pháp tiềm hành, cho nên ở trong thông đạo vuông vức này liền trở thành phần mộ của Hoành Chí giống như Từ Ngôn đã nói.
Cho dù bản thể có kiên cố cũng không nhịn được oanh kích không dứt không thôi, nhất là lấy linh bảo Liệt Diễm Lưu Tinh oanh kích.
Từ Ngôn thành thợ rèn rèn sắt, xem Ma Thánh Nhân như kiếm phôi, vận chuyển lực lớn khống chế Liệt Diễm Lưu Tinh không ngừng oanh kích, sau khi đập mạnh trọn vẹn nghìn lần, Ma Thánh Nhân thành một trang giấy, bẹp thoi thóp.
Nếu như là khôi lỗi Ma Thánh Nhân chân chính, cho dù bị nện thành một trang giấy, cũng sẽ không tồn tại sinh tử, bởi vì Ma Thánh Nhân không có sinh mệnh.
Nhưng bên trong Ma Thánh Nhân có thần hồn lại khác biệt.
Khôi lỗi không sợ oanh sát, nguyên thần của Hoành Chí và Tiêu Thiên Phục lại chịu không được, bị đánh cho chia năm xẻ bảy, cơ hồ tiêu tán.
Tách ra song chùy, bóng dáng Từ Ngôn xuất hiện lần nữa bên trong ánh chớp của biển lửa, đối mặt với Ma Thánh Nhân tàn phá, hắn lấy tay khẽ vồ, sau đó thần sắc trở nên ngưng trọng. - Hai vị, còn lưu luyến cái gì không, cư trú vào trong khôi lỗi, không bằng sớm vào luân hồi!
Bỗng nhiên kéo về sau một cái, trong lòng bàn tay Từ Ngôn nhiều hơn hai nguyên thân, một cái là Hoành Chí, một cái là Tiêu Thiên Phục, cường ngạnh bắt thần hồn hai người ra khỏi bên trong Ma Thánh Nhân.
Không có nguyên thần chèo chống, Ma Thánh Nhân ra ken két vỡ tan, đầu bắt vỡ vụn, rất nhanh toàn bộ thân hình vỡ vụn thành vô số bụi bặm, tiêu tán ở trong ngọn lửa cùng ánh chớp.
- Ngươi quả nhiên là Từ Ngôn! Tiểu tặc ngươi! Ngươi chết không yên lành!
Nguyên thần Tiêu Thiên Phục một bên giãy giụa một bên kêu rên, đáng tiếc tiếng của hắn truyền không ra hơn một trượng, không gian xung quanh đã bị Từ Ngôn phong ấn.
- Ta là tiểu tặc? Ta lại không trộm đồ vật nhà ngươi, là ngươi người lão tặc ngươi nhớ thương ta thì có, Tiêu Thiên Phục, thân là nhị trưởng lão Địa Kiếm Tông, ngươi đối đãi đệ tử trong tông môn như thế sao.
Từ Ngôn phong bế Liệt Diễm Lưu Tỉnh trước sau thông đạo, đáng tiếc nhìn Ma Thánh Nhân vỡ vụn một chút, lắc đầu liên tục.
- Ngươi đã thừa nhận mình là người Địa Kiếm Tông thì nên thả ra chúng ta, chúng ta lấy thân phận Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão cam đoan, quyết không tiết lộ ra nửa điểm tin tức của ngươi, thậm chí có thể cho ngươi sử dụng, giúp ngươi đạt tới mục đích.
Tiếng Hoành Chí rõ ràng không quá trấn định, ngay cả thân thể nhân ma cũng bị mất, vị Đại trưởng lão này đã không giữ được bình tĩnh.
- Thật hay giả? Các ngươi biết ta có mục đích gì.
Từ Ngôn ra vẻ kinh ngạc nói.
- Mặc kệ ngươi có mục đích gì! Chúng ta đều có thể giúp ngươi đạt thành! Từ Kiếm Vương điện, cho tới Địa Kiếm Tông, tất cả bí ẩn chúng ta đều biết, chỉ cần giữ lại chúng ta không chết, đối với ngươi chỉ có lợi chứ không hại! Tiêu Thiên Phục vội vàng đổi giọng, không còn quát mắng, nói chuyện rất khách khí.
- Các ngươi đã biết nhiều bí ẩn như vậy, làm sao không biết gạch đá kiến tạp Hồn Ngục đều rắn chắc hơn Linh Bảo, căn bản không xông ra được.
Khóe miệng Từ Ngôn giương lên độ cong giống như cười mà không phải cười.
- Hồn Ngục đặc thùI Ngoại trừ Hồn Ngục Trưởng ra, không ai biết chân tướng của Hồn Ngục, chúng ta mặc dù là Đại trưởng lão Nhị trưởng lão Địa Kiếm Tông, vẫn như cũ rất lạ lãm đối với Hồn Ngục.
Trong giọng nói của Hoành Chí mang theo cầu khẩn, giải thích rất kỹ càng.
- Vậy nói một chút bí ẩn tám tầng Trời, hai vị có thể nói thoải mái, thông đạo này đã bị ta phong kín, không người đến quấy rầy chúng ta.
Đáy mắt Từ Ngôn xuất hiện vẻ lạnh lùng, ngữ khí nhàn nhạt.
- Cửu thiên chính là bí cảnh của thế gian, chỉ có cường giả Tán Tiên mới có thể tìm hiểu ngọn ngành, chúng ta chỉ là Hóa Thần, không biết bí ẩn của cửu thiên.
Tiêu Thiên Phục cũng cầu khẩn.
- Tám tầng Trời đối với Hóa Thần mà nói, không thua gì phi thiên độn địa đối với phàm nhân, không phải chúng ta lịch duyệt không đủ, mà là cảnh giới không tới.
Hoành Chí không thể làm gì nói.
- Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, các ngươi đã cái gì cũng không biết, giữ lại các ngươi còn có tác dụng gì.
- Từ Ngôn cười lạnh một tiếng, nói:
- Bất quá không sao, con người ta nhất thiện tâm, có một việc các ngươi nhất định biết.
- Ngươi nói ngươi nói! Chúng ta nhất định biết gì nói nấy.
- Đừng động thủ tuyệt đối đừng động thủ! Chúng ta còn có tác dụng rất lớn.
Đối mặt diệt vong, hai vị trưởng lão của Địa Kiếm Tông đã không lo được thân phận địa vị, chỉ muốn ổn định Từ Ngôn lại thừa cơ chạy trốn.
- Các ngươi nhất định sẽ biết, làm luyện hồn sẽ là cảm thụ cỡ nào.
Từ Ngôn nói xong câu này, nguyên thần Hoành Chí cùng Tiêu Thiên Phục ngẩn người, chờ bọn hắn tỉnh táo lại, đã bị ánh lửa bao phủ.
- Từ Ngôn ngươi chết không yên lành!!! AIII
- Ngươi thế mà đùa nghịch chúng ta! Cho dù làm quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi!!!
Tiếng kêu thảm quỷ khóc sói gào truyền đến trong ngọn lửa, nương theo lấy tiếng chửi mắng cùng nguyền rủa ngoan độc, không bao lâu đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão Địa Kiếm Tông đã đồng thời bị luyện thành luyện hồn.
- Vừa hay thiếu hai cái để góp đủ số lượng một ngàn, làm phiền hai vị, sau này làm bạn cùng rất nhiều Ma Quân hồn đi thôi, dù sao các ngươi cũng không tính là người.
Võ vỗ Thiên Cơ phủ, Từ Ngôn cảm thấy rất thoải mái sau khi diệt sát hai lão tặc Hoành Chí cùng Tiêu Thiên Phục.
Mặc dù hắn không sợ Ma Thánh Nhân, cũng không sợ Hoành Chí cùng Tiêu Thiên Phục, nhưng hai người này giống hai con con ruồi cứ hay bay loạn ở xung quanh mình, thật khiến người ảo não.
Nhất là Hoành Chí, ánh mắt của hắn thực sự độc ác, thế mà có thể nhìn ra được chân thân của Từ Ngôn, như thế càng không thể giữ hắn lại.
- Nguyên lai là suy đoán ra manh mối từ trên người Tiền Thiên Thiên, không hổ là hai lão hồ ly.
Khảo vấn luyện hồn Hoành Chí cùng Tiêu Thiên Phục một phen, Từ Ngôn biết được mấu chốt bọn hắn nhìn ra thân phận của mình, quả nhiên là do không có giết Tiền Thiên Thiên.
Chỉ giết Lãnh Thu Thiền, mà lưu lại Tiền Thiên Thiên, theo Ma tộc không có gì, dù sao Nhân tộc đều nhỏ yếu, rơi ở trong mắt Hoành Chí lại thành một phần manh mối, cũng chính bởi vì phân này manh mối, làm hại hai vị trưởng lão Địa Kiếm Tông mất mạng như vậy.
Thu hồi luyện hồn, Từ Ngôn điểm tay triệt hạ phong ấn xung quanh Hắc Ma kỳ, một đôi Liệt Diễm Lưu Tỉnh huyễn hóa thành dây xích chùy nhỏ, quấn quanh ở cổ tay, bóng dáng Từ Ngôn xuất hiện lần nữa ở trước mặt Tước đạo nhân.
- Lão tặc Hoành Chí đâu!
Tước đạo nhân thấy Từ Ngôn hiện thân, vội vàng quan sát bốn phía, chỉ thấy hiện một chỗ mảnh vụn, thế là hoảng sợ nói:
- Đập bể Ma Thánh Nhân!
- Khôi lỗi này không quá rắn chắc, thủ đoạn của Nhân tộc không gì hơn cái này.
Từ Ngôn khoát tay áo.
- Quỷ Diện đại nhân hảo thủ đoạn!
Tước đạo nhân vội vàng nâng lên ngón tay cái cho đối phương, hắn đối đầu Hoành Chí chưa hẳn có thể thắng lợi, không nghĩ tới Quỷ Diện xuất mã, diệt sát Hoành Chí ngay tại chỗ.
- Giết một khôi lỗi mà thôi, tính không được cái gì, ai, lần này là ta tính sai, không những không tìm được manh mối Tứ Vương, ngược lại bồi vào mệnh của năm vị cường giả, tính sai, tính sai đây.
- Thân Đồ Lãnh Vũ chết! Hắc Tâm Bạch Ngạc mấy người đều đã chết!
Tước đạo nhân kinh hãi, thật ra hắn đã thấy thi thể nằm rải rác trong đại điện thứ ba, chỉ là không dám xem xét.
- Đều tại ta, vốn cho rằng có thể tìm tới tung tích Tứ Vương, chờ sau khi trở về nếu như Băng Yểm đại nhân trách tội, ta dốc hết sức đảm đương!
- Cũng không thể đều do Quỷ Diện đại nhân, Hồn Ngục cực kỳ nguy hiểm, những quái vật trấn thủ Hồn Ngục càng đáng sợ, chúng ta vẫn đi về trước đi.
- Cũng tốt, đi.
- Đúng rồi đại nhân, nhìn thấy Lông Quạ Vàng của ta hay không, mới vừa rồi bị Liệt Diễm Lưu Tinh của ngươi ngăn ở bên ngoài.
Tước đạo nhân nhe răng trợn mắt nói, Thân Đồ Lãnh Vũ bọn hắn có chết hay không cũng không sao, Lông Quạ Vàng của hắn mới quan trọng nhất.
- Thấy được.
Từ Ngôn chỉ chỉ mảnh vụn Ma Thánh Nhân nằm trên mặt đất, nói:
- Bị gia hỏa này xé nát.