Chương 1823: Bách Thần Bảng (27)
Chương 1823: Bách Thần Bảng (27)Chương 1823: Bách Thần Bảng (27)
Con thỏ gấp sẽ còn cắn người, huống chỉ là một người sống sờ sờ.
Tiền Danh phẫn nộ là bởi vì thân nhân sắp bị Ma tộc diệt sát, tu sĩ cấp thấp mang theo phẫn nộ như hắn thật ra không phải số ít.
Một khi một vị Hóa Thần ngã xuống, tu sĩ Nhân tộc có liên quan đến vị Hóa Thần này đều kiên quyết hơn không ít, những người này đều sẽ ảo não bi phẫn, thậm chí sinh ra tâm tư cùng Ma tộc đồng quy vu tận.
Bi phẫn sẽ hóa thành động lực, mà động lực thì diễn biến thành sát cơ.
Một cỗ lửa giận vô hình bị dần dần nhóm lửa, đội ngũ mấy chục vạn kế tu sĩ xuất hiện xao động, khoảng cách hơn mười dặm trước đó đang không ngừng bị rút ngắn, một chút tu sĩ không sợ chết càng hội tụ xung quanh ở Hóa Thần Nhân tộc, mặc cho bị quát tháo cũng không rời đi.
Trong Ma tộc cũng tồn tại lửa giận thiêu đốt giống như trong lòng Nhân tộc, phần lửa giận này cuối cùng tạo thành chiến hỏa, nổi lên lửa lớn có thể đốt trời.
Ngọn lửa vô hình, mọi người không nhìn thấy, chỉ có người phóng hỏa mới có thể rõ ràng trông thấy.
Đáy mắt Từ Ngôn lúc này đã nhìn thấy được chiến hỏa đang càng ngày càng mãnh liệt, Ma tử thứ bảy đang an tọa ở trên khán đài, không chỉ ở tính toán Ma tộc, còn đang lừa giết Hóa Thân.
Những Hóa Thần chết trên lôi đài đều là cao thủ năm đó xúm lại ở đại trận trong lòng đất Vãng Sinh động của Tây Châu.
Khi đó, sắc mặt những Hóa Thần này đều là lòng tham không đáy, trong mắt là hàn quang hung hiểm.
- Nhân quả tuần hoàn, cũng coi như các ngươi chết có ý nghĩa.
Yên lặng nhìn Tây Châu Hóa Thần máu nhuộm lôi đài, Từ Ngôn không hề có chút bận tâm. Hắn vốn cũng không có thiện niệm, chết lại là những cừu nhân nhiều năm trước đuổi giết, không có vỗ tay khen hay đã không tệ.
Bách Thần lôi càng đấu càng hiểm, Hóa Thần ngã xuống đã tăng đến số lượng hai mươi, đầu trận giao đấu thứ năm mươi sắp bắt lại hấp dẫn ánh mắt của toàn trường.
Lôi đài đã bị máu tươi nhiễm đỏ, cái hố to có thể chứa Bách Thần lôi để Bách Thần tranh đấu vậy mà đã đến tình trạng sắp sụp đổ, nhưng mà nữ tử nhảy lên lôi đài lại nhìn cũng không nhìn lôi đài lung lay sắp đổ dưới chân, ánh mắt chỉ hiện ra kiên nghị, Đấu Vương kiếm trong tay càng tản ra kiếm ý trùng thiên.
Hiên Viên Tuyết lên đài, đưa tới từng trận ồn ào từ Nhân tộc một phương.
Có tiếng khen, cũng có tiếng thở dài, có người cho rằng Hiên Viên Tuyết nhất định có thể chiến bại đối thủ, cũng có người đang tiếc hận vì sắp lại có một vị Hóa Thần ngã xuống.
- Lấy tu vi vừa mới Hóa Thần của Hiên Viên Tuyết, đấu một vị Ma Quân bình thường thì phân thắng không nhỏ, một khi gặp được Ma Quân thành danh, hậu quả khó mà lường được.
Có tu sĩ Nguyên Anh một phương Nhân tộc lo lắng cảm thán.
- Cho dù vừa mới Hóa Thần, cũng đừng quên xưng hào của Hiên Viên Tuyết người ta, Hiên Viên Cuồng Tam lên đài, chí ít có thể chiến cùng đối thủ thành thế hoà.
- Cuông Tam danh xưng là ở cảnh giới Nguyên Anh, Hóa Thần cảnh cao thủ lớp lớp, các lộ Ma Quân thành danh của Ma tộc một phương nhao nhao đến, nếu có một vị cao thủ Ma tộc trình độ bát đại Ma Linh lên đài, Hiên Viên Cuồng tam cũng phải nuốt hận Hoàng Tuyền đây này.
- Thực lực Ma Quân lên đài càng đi về phía sau càng mạnh, Ma tộc một phương điều động Ma Quân mấy trận qua chí ít đều có thể bằng được Hóa Thần trung kỳ, chọn lên đài ngay lúc này, chẳng lẽ Hiên Viên gia nắm chắc rất?
- Nghe nói Hiên Viên Tuyết lúc ở hải ngoại đã giao thủ cùng Ma tộc, người ta đến Bách Thần lôi vẫn như cũ lên đài, có thể thấy được Cổ Bách Đảo đang rất quyết tâm đối mặt với kiếp nạn này, đây là hiện tượng tốt, chỉ cần thế lực khắp nơi liên thủ chặt chẽ với nhau, phần thắng của Nhân tộc ta sẽ cực lớn.
Trong đội ngũ Nhân tộc vang lên tiếng nghị luận, làm cho sắc mặt Hiên Viên Hạo Thiên chìm xuống.
Hắn cũng không muốn cho Hiên Viên Tuyết lên đài, mà chuẩn bị tự mình ra tay, vị gia chủ Hiên Viên gia này đã nhìn ra, Ma tộc một phương đang xao động, sợ là quyết chiến sau cùng sắp xảy ra.
Đã làm đến nơi đến chốn, Ma tộc sẽ không thật tuân thủ quy củ Bách Thần bảng, chỉ cần đánh nhau tới trình độ nhất định, những Ma Quân này tất sẽ cùng nhau tiến lên.
Hiên Viên Hạo Thiên có thể khám phá cục diện, nhưng hắn không nghĩ tới Hiên Viên Tuyết sẽ lên đài lúc này, trong lúc kinh ngạc đã không cách nào ngăn cản.
Chỉ cần đứng trên lôi đài liền biểu thị liều chết chiến một trận cùng Ma tộc, quả quyết không có trường hợp lui đi, nếu như lui, khí thế Nhân tộc sẽ hoàn toàn không còn.
Thấy một cô gái nhỏ gây leo lên lôi đài, một vị Ma Linh bên một phương Ma tộc đứng lên, chính là một trong bát đại Ma Linh, không đợi vị này cường hoành Ma Linh ra khỏi hàng, một bên bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát mắng.
- Một nữ tử nhu nhược mà thôi, bát đại Ma Linh xuất thủ thực sự chuyện bé xé ra †o, giao nàng cho Minh Viêm Ma một mạch chúng ta là được.
Nghe xong Phó Thống Lĩnh mở miệng, Ma Linh theo đó ngồi xuống lại, mà lão Ngân Hoàn thì tinh thần đại chấn, chuẩn bị lĩnh mệnh.
- Ha ha! Còn là đại nhân hiểu ta! Ngân Hoàn già nua, nếu như chiến tử trên Bách Thần lôi, nhất định có thể lưu danh thiên cổ, là ta kiếm lời, kiếm lời a ha ha.
Lão Ngân Hoàn đang hoan hô, là bởi vì hắn muốn chết già rồi, nếu như có thể chiến tử tại Bách Thần lôi Tây Châu, lão Ngân Hoàn chí ít có thể lưu danh thiên cổ trong lịch sử Ma tộc.
- Vẫn là lão Ngân Hoàn ngươi vận khí tốt, hắc hắc, đại nhân chọn người yếu nhất cho ngươi, ngươi lần này tất thắng. Kim Hỏa ở một bên cõng Viêm đao to lớn nói nhỏ, dù sao hắn không cần lên trận, nhìn náo nhiệt còn có thể trêu chọc lão Ngân Hoàn, thực sự mừng rỡ thanh nhàn.
- Tới phiên ngươi Kim Hỏa, đừng cho Minh Viêm Ma một mạch chúng ta mất mặt.
Kim Hỏa đang nói thầm cùng lão Ngân Hoàn, bỗng nhiên nghe mệnh lệnh bất ngờ để hắn đăng tràng, ngây ngẩn cả người.
- Đại nhân! Không nên là ta nha, ta đều đánh qua một trận! Ngươi nhìn ta đều bị thương!
- Người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, ai bảo Minh Viêm Ma chúng ta ít người.
- Ít người thì người khác đi, nhân mã ba tộc kia rất nhiều người, để bọn hắn tới đánh.
- Ngay cả mệnh lệnh của ta ngươi cũng không nghe? Kim Hỏa, ngươi thật sự gan to bằng trời! Cút lên lôi đài cho tal
BànhII!
Sưulll
Phù phù một tiếng, trước mặt Hiên Viên Tuyết nhiều thêm một đối thủ.
Phong cách vị này lên đài rất kỳ quái, không phải chân trước chạm đất, mà là mặt mũi mất hết chạm san lôi đài trước, sau lưng chỗ còn có một dấu chân.
- Hừ! Ma tộc, để mạng lại!
Hiên Viên Tuyết sớm đã khôi phục khí lực, trận này giao đấu nàng không chỉ có muốn vì Hiên Viên đảo mà chiến, còn muốn nhờ vào đó xác định một sự kiện.
- Đợi chút đãi! Trước hết để cho ta đứng lên!
Kim Hỏa vội vàng hô to, chật vật không chịu nổi bò lên, lấy Viêm đao to lớn chống đất, trở thành quải trượng, sầu bi nói:
- Eo của ta, eo gãy mất, bị Ma tử đại nhân nhà ta đạp gãy, Quỷ Diện thật ác độc. .
Mặc dù lên đài, chiến lực của Kim Hỏa cơ hồ nửa điểm không dư thừa, một cước kia là Từ Ngôn dùng toàn lực, hắn có thể tốt mới là lạ. Trên đài thế nhưng là Hiên Viên Tuyết, Từ Ngôn há có thể để cho phu nhân của mình bị thương, thế là Kim Hỏa xui xẻo, không chỉ có bị đạp lên lôi đài kém chút gần chết, còn bị Hiên Viên Tuyết xem như gỗ mà đục mà chặt.
- Thật là ngươi!
Ánh mắt vượt qua Kim Hỏa, nhìn về phía Ma Quân kỳ quái trên khán đài, Hiên Viên Tuyết và Từ Ngôn lúc này bốn mắt nhìn nhau, không cần ngôn ngữ, ánh mắt đã có thể hình thành Linh Tê, để hai trái tim trong nháy mắt dính cùng một chỗ.
- Là ta, ta trở về, Tuyết Nhi...
Đáy mắt Từ Ngôn hiện ra nhu hòa hiếm thấy, ý cười trên khóe miệng cũng biến thành bình tĩnh mà an tường.
- Trở về liền tốt, ta từ đầu đến cuối đang chờ ngươi, rốt cục, chờ được.
Cô gái trên lôi đài xoay chuyển kiếm quang, Đấu Vương kiếm đánh tới, Kim Hỏa chật vật tránh né, căn bản không đánh được mấy chiêu đã bị người ta chặt xuống lôi đài, trên người hiện ra mấy vết thương thật lớn, sắc mặt tái xanh bị lão Ngân Hoàn đỡ trở vê khán đài.
Hiên Viên Tuyết đón gió mà đứng trên lôi đài khẽ nở nụ cười, tiếng cười rất thoải mái.
Phu quân của nàng rốt cục bình yên trở vê, nàng đợi một giáp cũng không có chờ đợi uổng phí.
Tư vị khổ tận cam lai vừa mới xuất hiện, bỗng nhiên bị một mảnh gió tuyết bao phủ, bên trên toàn bộ Bách Thần lôi thổi ra hàn phong lạnh thấu xương, trong nháy mắt mà thôi, cô gái mỉm cười đã bị đông trên đài, giống như băng điêu ngọc mài.