Chương 1855: Ảo Cảnh Tiến Đến (Hạ)
Chương 1855: Ảo Cảnh Tiến Đến (Hạ)Chương 1855: Ảo Cảnh Tiến Đến (Hạ)
Ảo cảnh xuất hiện, hoàn toàn ngoài dự đoán của Từ Ngôn.
Một Đan Thánh đã đủ khó chơi, bây giờ muốn đối mặt toàn bộ Huyễn Nguyệt Cung, cho dù Kiếm chủ chuyển thế Chân Vô Danh chạy đến cũng chưa nắm chắc được bao nhiêu phần.
Mà theo lời Đan Thánh, chủ nhân Huyễn Nguyệt Cung tiến hành phong thiên, càng làm cho Từ Ngôn cảm thấy cổ quái.
Huyễn Nguyệt Cung truyền thừa đến từ Bạch Ngọc Kinh, Bạch Ngọc Kinh một mạch tu luyện chính là Vô Tình đạo, nếu như ngay cả Cổ Tuyên loại người vô tình kia đều có thể đại nghĩa phong thiên, như vậy trên đời này chỉ sợ không có ác nhân.
Huyễn Nguyệt Cung cổ quái, dung không được Từ Ngôn suy nghĩ nhiều, gân mười tám vị cường giả Hóa Thần đã rơi xuống mặt đất, mỗi người đều cầm kiếm mà đứng, khí tức bàng bạc.
Đừng nhìn ảo cảnh hư ảo cũng không phải thực thể, chẳng biết tại sao thế mà có thể kết nối sơn môn Huyễn Nguyệt Cung chân chính, cường giả Hóa Thần đến từ Huyễn Nguyệt Cung vây quanh Từ Ngôn vào giữa.
Cường giả Huyễn Nguyệt Cung xuất hiện, kiếm chỉ địch nhân, không nói hai lời thúc kiếm công tới.
Lấy Đấu Vương kiếm phòng ngự, lấy Đao Kiếm Long Ly ngăn cản, Từ Ngôn vừa đánh vừa lui, đi vào biên giới chín màu màn sáng, thử một chút có thể rời đi chỗ cổ quái bị vâng sáng bao phủ này hay không, sau đó phát hiện căn bản không xông ra được.
Vòng sáng chín màu giống như cấm chế đặc thù, phong ấn bốn phía, ngay cả độn pháp cũng mất đi hiệu lực, cho dù Từ Ngôn vận dụng ác niệm chi nhãn, thế mà không nhìn ra màn sáng chín màu đến tột cùng từ loại lực lượng nào hình thành.
Nghi hoặc cấm chế chín màu cường đại, Từ Ngôn tạm thời không để ý không hỏi tới màn sáng, mà dùng toàn lực đối địch. Dù sao mười tám vị cùng giai cao thủ tấn công mạnh, lấy tu vi Từ Ngôn bây giờ cũng không thể khinh thường, khí tức của hắn vượt qua Hóa Thần, nhưng tuyệt đối không đạt được trình độ Độ Kiếp.
Đao kiếm tung bay, linh động như cá bơi, Đấu Vương kiếm như bóng với hình bảo vệ bản thể Từ Ngôn, Long Ly thì bộc phát ra tiếng sấm như tia chớp, chấn khai phi kiếm của cường địch cùng giai đồng thời, còn có cơ hội thương tới đối phương.
Một lần đối mặt mười tám vị cùng giai, biểu hiện ra chiến lực của Từ Ngôn kinh người.
Đâm nghiêng về phía Tây, nhanh chóng tới gần một vị Hóa Thần, đồng thời, Đấu Vương kiếm theo một chưởng công ra, đối phương đỡ được trường kiếm, lại không ngăn lại được một chưởng mấy chục vạn cân lực lớn do Từ Ngôn đánh ra.
Chỉ nghe nghe răng rắc một tiếng, vị này trưởng lão Hóa Thần này Huyễn Nguyệt Cung bị một chưởng đánh bay, gân mạch đứt từng khúc, miệng phun máu tươi, mất mạng tại chỗ.
Vừa mới đánh bay một vị Hóa Thần, Từ Ngôn vận dụng Thập Phương Chưởng, linh lực xung quanh gào thét mà tới, lại bộc phát ra.
Chưởng phong mãnh liệt nhao nhao va chạm cường giả Hóa Thần còn lại ra ngoài, thân ảnh lướt đi như thiểm điện lại giống như quỷ mị xuất hiện bên người một vị Hóa Thần bay ngược mà ra.
Kiếm quang lóe lên, đầu người rơi xuống đất, lại lóe lên, lại có một người mệnh tang hoàng tuyền.
Vừa mới giao phong, ba vị Hóa Thần bị trảm dưới kiếm.
Long Ly uống máu, kiếm minh như thét dài chập trùng.
Chiến ý cao ngất trời khiến Từ Ngôn như hung thần lâm thế, chiến lực khủng bố như thế đủ để ngạo thế tất cả Hóa Thần đỉnh phong, cho dù cường giả Độ Kiếp cũng phải động dung.
Phía dưới chiến ý mãnh liệt, ánh mắt Từ Ngôn tràn đầy kinh ngạc, bởi vì Hóa Thần trưởng lão Huyễn Nguyệt Cung xung quanh, từng người như là cái xác không hồn, toàn thân cũng không có sinh cơ.
- Người chết, hay là khôi lỗi?
Bứt ra nhảy đến nơi xa, Từ Ngôn giương mắt lạnh lẽo nhìn những Hóa Thần quỷ dị này, trâm ngâm.
- Không phải người chết, cũng không phải khôi lỗi, bọn hắn gọi là linh hầu, phụ trách phụng dưỡng thần linh trên tám tầng Trời, ngươi giết bọn hắn, thiên thần chắc chắn sẽ tức giận.
Đan Thánh trên đỉnh đầu thú lớn còn đang ảo não khu trừ bản nguyên chân hỏa, một bên chật vật xua tan ngọn lửa vừa mắng:
- Lần này coi như ngươi cầu ta đều vô dụng! Từ Ngôn, đây đều là ngươi tự tìm, chuẩn bị nghênh đón lửa giận của thiên thần! Những bản nguyên chân hỏa này từ đâu tới mà khó chơi như thế, lão phu đùa lửa chơi hơn ngàn năm, thế mà còn có thể bị hỏa thiêu.
Mạc Hoa Đà nhất thời còn không vung được bản nguyên chân hỏa khó chơi, bất quá hắn lại không còn lo lắng về Từ Ngôn.
Nguyệt Cung đã giáng lâm, như vậy Từ Ngôn hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Linh hầu, thiên thân?
Từ Ngôn khẽ nhíu mày, lúc này đám Hóa Thần còn lại nhao nhao công tới.
Không suy nghĩ nhiều, Từ Ngôn lần nữa lâm vào ác chiến.
Lần này hắn không còn lưu thủ, Vấn Thiên Kiếm bị lần nữa thôi động, một kiếm chém giết một vị cường giả Hóa Thần, đồng thời Đấu Vương kiếm xuất thủ, xuyên qua tim một vị Hóa Thần khác, cho đến bản thể thân xác nổ tung.
Những Hóa Thần được xưng là linh hầu này rất khó chơi, không chỉ có có được năng lực của tu sĩ Hóa Thần, còn không dễ chết đi, chỉ có chặt đứt đầu lâu hoặc nổ tung tim loại trọng thương này mới có thể đánh giết, nếu như thiếu cánh tay cụt chân, những linh hầu này vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, mà chiến lực không có giảm bao nhiêu. Bị màn sáng chín màu bao phủ, Từ Ngôn thi triển ra tất cả vốn liếng, không ngừng đánh giết cái gọi là linh hầu, khi thì lấy lực lớn xuất thủ, khi thì lấy kiếm đạo giết địch, khi thì vận chuyển ra pháp thuật đỉnh phong, dẫn tới sấm sét từng trận.
Không bao lâu đã có tám vị Hóa Thần linh hầu bị trảm dưới kiếm, thân hình Từ Ngôn cũng biến thành càng lúc càng nhanh, thậm chí mơ hồ.
Cách đó không xa, Tuyết Cô Tình hóa thân Phi Thiên La Sát đã mất đi Yên Vũ Châu ngăn khốn, lại lần nữa rơi trên mặt đất, nàng cũng không biến hóa thành hình người, mà vẫn như cũ lấy hình thái Phi Thiên La Sát xem chiến, thần sắc trong mắt khi thì biến ảo, có khi lo lắng, có khi phẫn hận, có khi kinh ngạc, có khi do dự.
Lấy bí pháp băng tuyết đuổi vào truyền tống trận, thật ra là cử động theo bản năng của Tuyết Cô Tình.
Ngay cả chính nàng đều không rõ ràng vì sao mình sẽ xông vào truyền tống trận vây khốn Từ Ngôn.
Thẳng đến đi tới mặt đất Bắc Châu, Tuyết Cô Tình mới chính thức phát giác được đáy lòng có tồn tại một tia tình cảm.
La Sát vốn nên vô tình, nhưng nàng hết lần này tới lần khác sinh ra một sợi tình, như vậy sợi tình cảm này liền nhất định là một trận nghiệt duyên.
- Coi như làm tròn lời hứa, sau trận chiến này, chúng ta không ai nợ ai...
Nhẹ giọng tự nói, Tuyết Cô Tình tràn đầy bất đắc dĩ.
Nàng đã đáp ứng Từ Ngôn vì hắn vận dụng một lần Hỗn Độn Ma Vương, nhưng ai lại biết, Hỗn Độn Ma Vương La Sát nhất tộc tồn tại tệ nạn không cách nào tưởng tượng.
Nhẹ nhàng thở dài, có chút cô đơn.
Là bởi vì Từ Ngôn trước kia vì nữ hài nhi Nhân tộc mà tức giận với nàng, hay bởi vì cô gái Nhân tộc kia vậy mà có thể vứt bỏ thân xác lấy nguyên thần ngự kiếm đi hiệp trợ Từ Ngôn?
Tâm tư rối loạn, lần này Tuyết Cô Tình không có tận lực đi áp chế, mà lẳng lặng trải nghiệm xa lạ cảm giác có chút chua xót lại có chút ghen ty lần này.
Trên mảnh chiến trường kỳ dị này, người đang mang theo nỗi lòng lo lắng không chỉ có Tuyết Cô Tình một người.
Tại khu vực biên giới màn sáng, mặt sau nửa sơn phong đổ sụp, hai thân ảnh đang lén lút quan sát đến bốn phía.
Trong đó có một tên tráng hán, trên đầu mang theo mũ do nhánh cây bện thành, ghé người vào trên một cây đại thụ nhìn đánh nhau phía xa cười ngây ngô, một bên cười một bên nhỏ giọng nói:
- Mười tám người đánh một người, tên kia thật có ý tứ, một thân vỏ cứng rất chịu đánh, còn chịu đánh hơn cả A Ô.
- Giáp da Phòng Giác Thạch có gì hiếm lạ, khí lực lớn một chút mà thôi, không có gì để nhìn, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp rời đi chỗ không phải đất lành này thôi, ta làm sao có một loại dự cảm bất thường đây.
Kẻ xấu xí tặc mi thử nhãn ngồi xổm ở phụ cận màn sáng chín màu, lấy một đầu ngón tay không ngừng vẽ cái gì trên mặt đất.
Giống như đang thôi diễn, một bên vẽ một bên lẩm bẩm:
- Trên đời này căn bản cũng không có thiên thần, nếu có, đó cũng là giả, gần đây vận khí không tốt lắm, chậm trễ nhiều năm như vậy đều không tìm được cây lông vũ kia, hết lần này tới lân khác bị loại chuyện xui xẻo này tác động đến, cái gì tám tâng Trời, cái gì người Bổ Thiên, những gia hỏa ở địa phương nhỏ này thật sự không có kiến thức.
Vẽ lấy vẽ dể, Kẻ xấu xí bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt tràn đầy hồ nghi.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, kinh ngạc tự nói:
- Người Bổ Thiên?