Chương 1856: Hỏa Diễm Kỳ Lân
Chương 1856: Hỏa Diễm Kỳ LânChương 1856: Hỏa Diễm Kỳ Lân
Mặt đất Bắc Châu, địa vực Minh Sơn xuất hiện màn sáng chín màu, màn sáng thành tròn, bao phủ phương viên trăm dặm.
Đứng ở bên ngoài màn sáng không nhìn thấy Thận Thú, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh vầng sáng kỳ dị lưu chuyển, tựa như cầu vồng chín màu, đạp lên đã có thể đi đến thiên khung.
Bên trong vết rách ngọn núi xa xa, từng đầu Viêm Trùng cấp thấp thần trí hỗn độn thò đầu ra, e ngại nhìn màn sáng, Viêm Thứu mọc ra cánh muốn bay lên giữa không trung, lại e ngại khí tức của màn sáng chín màu không dám vỗ cánh.
Chỗ sâu trong động quật truyền đến tiếng rống trầm thấp, một đầu quái vật khổng lô bò ra, từng đầu Viêm Trùng Viêm Thứu ở cửa động nhao nhao nhường đường.
Nơi này là Viêm Ma động, mẫu thú là chủ nhân của động quật khổng lồ này.
Rống...
Mẫu thú leo ra ngoài ngọn núi, lấy hai móng nắm đá núi, ánh mắt hỗn độn từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm màn sáng xa xa.
Nó có thể cảm nhận được bên trong màn sáng truyền đến khí tức đáng sợ, như là thiên uy, đồng thời nó cũng có thể ngửi được một loại mùi vị quen thuộc.
- Ma tử...
Bất an đung đưa thân thể cao lớn, mẫu thú rốt cục vỗ cánh bay lên, sau khi xoay một vòng trên Viêm Ma động, lao thẳng đến màn sáng chín màu.
Chiến trường kỳ dị, mười tám vị linh hầu Hóa Thần bị đánh chết một nửa, lúc này chỉ còn lại chín vị, chín người này không còn ra tay, mà quay trở về sơn môn Huyễn Nguyệt Cung.
Đan Thánh rốt cục dập tắt bản nguyên chân hỏa, ở vạt áo của trường bào do đan kinh hình thành rõ ràng có khét lẹt xuất hiện, Mạc Hoa Đà phẫn hận không thôi quát mắng: - Đồ chết tiệt! Ngươi đã muốn chết, vậy thì trở thành cống phẩm của thiên thần đi, Từ Ngôn! Ta phải dùng ngươi tế thiên!!!
Theo Đan Thánh gầm nhẹ, bên trong chín vị linh hầu đi trở về phía sau hắn có một người thả người nhảy lên, rơi vào trong miệng Thận Thú, lân phiến chín màu trên người Thận Thú bỗng nhiên thay đổi màu sắc, trong chốc lát đầu thú lớn hư ảo này hoàn toàn biến thành màu đỏ, giống như một ngọn núi lửa, phản chiếu dãy cung điện trên đó đều tựa như lâm vào biển lửa.
Rống!!!I!I
Ngay khi thay đổi màu sắc của lân phiến, Thận Thú mở cái miệng rộng, phun ra một bọt khí, rơi xuống đất liền nát, hiện ra một đầu thú lớn do ngọn lửa hình thành.
Con thú này đầu sư tử sừng hươu, mắt hổ thân nai, đầu có hai sừng, lúc miệng lớn khép mở có ngọn lửa phun ra, tiếng rống như sấm, đúng là một đầu Hỏa Kỳ Lân.
Đầu Kỳ Lân này cũng không phải bản thể chân thân, mà là hư ảo giống như Thận Thú, thế nhưng uy áp Hóa Vũ lại thật sự tồn tại, lửa mạnh cuồn cuộn trong răng nanh sắc bén, sóng nhiệt đập vào mặt.
Mặc dù là thú lón hư ảo, vẫn không thể khinh thường, đầu Hỏa Kỳ Lân này chí ít nuốt giết Hóa Thần dễ như trở bàn tay, duy nhất có chút cổ quái là, dị thú chỉ có một con mắt.
- Thiên thần thứ chín hiện thế, còn không quỳ lạy.
Đan Thánh dứt lời mình đi đầu quỳ gối, đại lễ triều bái cho đầu dị thú độc nhãn này, lộ ra cực kỳ cung kính.
- Thiên thần thứ chín? Tám người còn lại cũng đi ra đi, không nghĩ tới đường đường là Đan Thánh cũng sẽ cố lộng huyền hư.
Từ Ngôn lặng lẽ nhìn về phía Mạc Hoa Đà, đối phương lại không chút để ý tới, sau khi thành kính quỳ lạy còn đang lẩm bẩm, không biết đang nói thầm cái gì.
Hỏa Kỳ Lân hư ảo lắc đầu vẫy đuôi, độc nhãn to lớn tập trung vào nhân loại dưới chân, phát ra một tiếng gào thét rung trời, đồng thời ánh lửa nổi lên. Bên trong miệng thú phun ra ngọn lửa, chẳng những không có nhiệt độ, ngược lại mang theo một luồng hơi lạnh.
Nhìn thấy ngọn lửa đánh tới, Từ Ngôn ngưng tụ pháp thuật đất đá ngăn cản, bản thể nhanh chóng tránh ra, tường đá to lớn vừa mới ngưng kết một khi bị ngọn lửa nhiễm vào liền tứ tán sụp đổ, chút năng lực phòng ngự cũng không có phát huy ra.
Đây chính là pháp thuật đỉnh phong, cứ như vậy dễ như trở bàn tay bị phá hủy, ngay cả Từ Ngôn đều cảm thấy trong lòng trầm xuống.
Phần phật một tiếng vang kỳ quái vang lên, màn sáng chín màu xuất hiện ba động, một đầu quái vật khổng lồ xông vào, người bên trong màn sáng ra không được, nhưng phía ngoài lại có thể đi vào tới.
Thú lớn xuất hiện, sắc mặt Từ Ngôn trầm xuống.
- Mẫu thú!
Mẫu thú đến từ Viêm Ma động bất quá chỉ có trình độ Ma Quân, căn bản ngăn không được đầu Hỏa Kỳ Lân quỷ dị này.
Không đợi Từ Ngôn xuất thủ, mẫu thú vọt thẳng tới Hỏa Kỳ Lân đã nhô ra vuốt lớn, muốn đả thương đầu quái vật muốn khi dễ Ma tử này, chưa từng nghĩ Hỏa Kỳ Lân há to miệng rộng, tránh đều không tránh cắn một cái trúng vuốt lớn của mẫu thú, trong chốc lát máu bắn tứ tung.
Mẫu thú hãm sâu vào bên trong miệng lớn của Hỏa Kỳ Lân phát ra tiếng rống thống khổ.
Không ngừng giãy giụa gào thét lại không cách nào tránh thoát.
Gặp mẫu thú bị nuốt, Từ Ngôn lướt gấp mà ra, Long Ly xuất thủ đánh về phía cổ Hỏa Diễm Kỳ Lân, muốn chặt đứt đầu lâu, như thế thì mẫu thú còn có thể còn sống.
Đao kiếm hóa thành sấm sét, trên đó nổ lên lực lượng lôi đình, một kích toàn lực của Từ Ngôn là không thể coi thường, ngay cả Mạc Hoa Đà loại Hóa Thần đỉnh phong kia đều muốn cẩn thận ứng đối, thế nhưng trảm lên cái cổ Hỏa Diễm Kỳ Lân lại giống như trảm vào không khí, Long Ly vậy mà mang theo tiếng oanh minh xuyên qua. - Thân thể hư ảo! Sao nó có thể căn nuốt mẫu thú?
Từ Ngôn trong nháy mắt kinh ngạc, Hỏa Kỳ Lân kia đã giương lên đầu lâu to lớn, lộc cộc một tiếng, cắn nuốt non nửa mẫu thú còn lại, bên trong miệng lớn bắn ra một ngọn lửa, giống như đang ợ một cái.
Mẫu thú bị nuốt giết để sắc mặt Từ Ngôn triệt để lạnh lẽo xuống, gắt gao tiếp cận thú lớn.
Bản thể Hỏa Kỳ Lân là hư ảo, hết lần này tới lần khác cái miệng lớn kia có thể nuốt giết vật sống, Từ Ngôn chưa bao giờ thấy qua loại quái vật cổ quái này, lại càng không biết từ đâu ra tay.
- Thiên thần...
Từ Ngôn quay đầu nhìn về phía tám Hóa Thần linh hầu còn lại sau lưng Đan Thánh.
- Lấy linh hầu làm đầu mối, gọi ra dị thú huyễn thể, chẳng lẽ loại vật này đến từ trên tám tầng trời...
Dị thú quỷ dị để Từ Ngôn như lâm đại địch, lúc này bỗng nhiên phong tuyết nổi lên, trên mặt đất xuất hiện tâng một sương lạnh.
- Ta đối phó dị thú, ngươi nghĩ biện pháp đối phó Đan Thánh.
Giọng nói lạnh lùng của Tuyết Cô Tình truyền đến:
- Giúp ngươi làm tròn lời hứa, cũng là một lần cuối cùng.
Giọng nói lạnh lùng mặc dù lạnh lẽo, thế nhưng trong đó xen lẫn một loại bất đắc dĩ cùng u sầu nhàn nhạt.
Từ Ngôn không kịp nghe ra ngữ khí ba động nhỏ xíu này, Tuyết Cô Tình đã bay lên trời, Phi Thiên La Sát doạ người nhào về phía Hỏa Kỳ Lân.
Hai đầu thú lớn tản ra khí tức mở ra trận chiến liều chết bên trong màn sáng phía dưới sơn môn Huyễn Nguyệt Cung trước mặt Thận Thú, ngọn lửa mà Hỏa Kỳ Lân phun ra vô cùng quỷ dị, nhiễm sơ qua đều có thể làm Phi Thiên La Sát bị thương, mà Tuyết Cô Tình dùng hết toàn lực thi triển ra thiên phú băng tuyết, cũng có thể đông cứng đối thủ một chút, từ đó làm bị thương đối phương. Huyễn thể vô hình, khí tức còn đó, Phi Thiên La Sát thi triển ra năng lực băng tuyết, đông cứng chính là khí tức của Hỏa Kỳ Lân.
- Lấy khí hóa hình, thì ra là thế.
Từ Ngôn nhìn ra một chút mánh khóe từ việc Phi Thiên La Sát cùng Hỏa Diễm Kỳ Lân đánh nhau, trong mắt trái lóe lên tia đen, khóa chặt dị thú, sau một khắc phi thân lên.
Kiếm khí trùng thiên gào thét mà ra, thẳng đến Đan Thánh trên đỉnh đầu Thận Thú, đồng thời thân hình Từ Ngôn nhanh như thiểm điện tiến đến Hỏa Kỳ Lân, Đấu Vương kiếm trong tay vung ra một mảnh kiếm quang chói mắt.
Kiếm quang chỉ có một nửa, bởi vì một kiếm này của Từ Ngôn đang ở trong cổ của Hỏa Diễm Kỳ Lân.
Mặc dù trảm không trúng như lần trước, nhưng lần này Từ Ngôn không có rơi kiếm, mà là treo Đấu Vương kiếm ở trong cổ Hỏa Kỳ Lân, đồng thời linh lực toàn thân dữ dội, thôi động lên toàn lực của Đấu Vương kiếm, một cỗ đấu chiến tâm ý theo mũi kiếm rung động xuất hiện.
Cạch! Cạch! CạchI!
Cùng với tiếng vang lạ là một kiếm thể hư ảo, huyễn kiếm thể do kiếm ý Đấu Vương kiếm ngưng tụ mà ra rốt cục một phân thành hai cái cổ hư ảo của Hỏa Kỳ Lân.