Đông qua xuân tới, năm này qua năm khác, Kinh Trập đã hơn mười tuổi, nhưng chiều cao của cậu mãi vẫn không vượt qua được Cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử trạc tuổi cậu, hiện giờ đã cao hơn cậu gần nửa cái đầu.
Mắt thường cũng có thể thấy, sau này hắn sẽ còn cao hơn nữa.
Kinh Trập thực ra có chút buồn bực.
So với những người khác trong cung, cậu không tính là thấp bé, nhưng so với Cửu hoàng tử thì vẫn không đuổi kịp.
Cũng không biết có phải là do lòng tự trọng của thiếu niên hay không mà cậu lại để ý chuyện này. Kinh Trập vừa lén lút buồn bực mấy ngày đã bị Cửu hoàng tử phát hiện.
Kinh Trập khó hiểu: "Điện hạ làm sao biết được?"
Cửu hoàng tử u ám nói: "Có một tên ngốc cứ cách một lúc lại nhìn lên đầu ta, nếu ta còn không đoán ra được, chẳng phải cũng ngốc như hắn sao?"
Kinh Trập bĩu môi: "Thì nô tài cũng đã nói gì đâu."
Ninh Hoành Nho trừng mắt nhìn Kinh Trập, "Cái gì cũng dám nghĩ, điện hạ đúng là chiều hư ngươi rồi."
Kinh Trập rất muốn cãi lại là không có, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì chẳng có mặt mũi nào mà nói.
Mấy năm nay ở Tây Sở, Cửu hoàng tử đối xử với cậu cực kỳ tốt, dần dần gan của Kinh Trập cũng được nuôi lớn, đôi khi còn dám trêu chọc cả điện hạ.
Cửu hoàng tử mặt lạnh tanh, cũng chẳng nhìn ra là vui hay không vui.
Nhưng nếu hắn thực sự không vui, nửa đêm sẽ lôi Kinh Trập dậy, bắt cậu cùng thức với mình.
Kinh Trập chỉ đành ngáp ngắn ngáp dài, ủ rũ rúc vào người hắn, cúi đầu nhận lỗi.
"Đồ đạc đã thu dọn xong chưa?"
Cửu hoàng tử nhàn nhạt cắt ngang lời họ, Ninh Hoành Nho lập tức cúi người: "Điện hạ, đều đã thu dọn xong rồi ạ."
Kinh Trập vội vàng tiếp lời: "Vậy bọn ta đi trước nhé."
Trong cung này, ai dám xưng hô "bọn ta" với chủ tử chứ?
Ninh Hoành Nho muốn mắng, nhưng cũng chỉ đành trừng mắt thổi râu, nhìn Cửu hoàng tử dẫn Kinh Trập rời đi.
Gã cũng không ngờ, chỉ vì một lần trẹo chân mà người đi theo làm thư đồng bên cạnh Cửu hoàng tử từ đó đổi thành Kinh Trập.
Ninh Hoành Nho không lo lắng địa vị của mình bị cướp mất, dù sao trong lòng Cửu hoàng tử, Ninh Hoành Nho và Kinh Trập vốn không đi cùng một con đường. Chỉ cần gã và Thạch Lệ Quân không phản bội Cửu hoàng tử, thì không cần lo lắng về tương lai của mình.
Chỉ là...
Điện hạ và Kinh Trập, có phải quá thân mật rồi không?
Thạch Lệ Quân liếc xéo gã, lạnh nhạt nói: "Lại đang nghĩ linh tinh cái gì đấy?"
Ninh Hoành Nho thở dài: "Ta chỉ cảm thấy, Kinh Trập ỷ được chiều sinh hư như vậy, chưa chắc đã là chuyện tốt."
Trong cung này, đáng sợ nhất là không nhận rõ địa vị của mình.
Tuy Ninh Hoành Nho không nghĩ Cửu hoàng tử là người như vậy, nhưng cũng từng có không ít người được sủng ái vài năm sau đó bị chủ thượng chán ghét. Mà những người như vậy thường không nhận thức rõ mình chỉ là nô tài, cuối cùng nhận lấy kết cục bi thảm.
Thạch Lệ Quân bình tĩnh nói: "Ngươi quên rồi à, đây vốn là điều điện hạ muốn mà?"
Ninh Hoành Nho mím môi, nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Bất kể việc giữ Kinh Trập bên cạnh, hay chuyện ngủ cùng mỗi đêm, rồi đến sự thân mật như hiện tại, dường như từng chuyện từng chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của Cửu hoàng tử. Hoặc là, đúng như Thạch Lệ Quân nói, đây chính là điều Cửu hoàng tử mong muốn.
Kinh Trập không biết họ đang nói gì sau lưng mình, hôm nay phải đến chỗ võ sư báo danh, cậu đang căng thẳng muốn chết.
Cửu hoàng tử nhạt giọng nói: "Cần gì phải để ý như vậy?"
Kinh Trập: "Lần trước điện hạ thắng Thất hoàng tử xong, ánh mắt bọn họ nhìn điện hạ không bình thường chút nào. Bản thân không chịu luyện tập cho tốt, lại cứ thích trút giận lên ngài..."
Giọng cậu không lớn, chỉ lầm bầm khe khẽ.
Điều này vốn không thỏa đáng, trong cung này điều cần thiết nhất là phải tuân thủ quy củ. Kinh Trập trở nên như vậy, quả thực là do Cửu hoàng tử dung túng mà ra.
Tuy nhiên, Kinh Trập dù có to gan lớn mật đến đâu cũng chỉ dám thể hiện trước mặt mỗi mình Cửu hoàng tử, ngay cả trước mặt Ninh Hoành Nho cậu cũng tuyệt đối không dám phóng túng như vậy. Hành vi đảo lộn kỳ lạ này, Kinh Trập đến giờ vẫn chưa nhận ra điều gì, chỉ thuận theo tự nhiên mà làm thôi.
Cửu hoàng tử nghe Kinh Trập nói vậy, chỉ đáp: "Sẽ không có chuyện gì đâu."
Kinh Trập cười rạng rỡ, khẽ nói: "Điện hạ đương nhiên là lợi hại nhất rồi."
Đợi mọi người đến đông đủ, võ sư không bắt họ luyện tập mà nói hôm nay cho các vị hoàng tử thư giãn, chia đội chơi đá cầu.
Nói là bốc thăm chia đội, nhưng bên cạnh Thất hoàng tử và Thập Tam hoàng tử đã sớm tụ tập mấy người. Có điều Thập Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, sau khi bị võ sư khuyên can, cuối cùng thành ra Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử mỗi người dẫn một đội.
Kinh Trập đứng canh bên ngoài, để ý thấy ánh mắt Thập Tam hoàng tử nhìn về phía này mấy lần.
Vị Thập Tam hoàng tử này tuổi tuy nhỏ nhưng lại được Hoàng đế sủng ái, lại sớm trưởng thành, trong cung là một nhân vật không dễ đắc tội.
Thất hoàng tử và hắn, quan hệ khá thân thiết.
Kinh Trập suy ngẫm, bình thường không thấy Thập Tam hoàng tử để ý đến một tiểu thái giám vô danh như cậu. Trong lòng cậu có chút bất an, liền thấy cục diện trên sân thay đổi đột ngột, thế công bên phía Thất hoàng tử ngày càng hung hãn, đã đến mức gặp người là húc.
Võ sư bên ngoài sân khẽ cau mày, nhưng chưa kịp lên tiếng.
Bịch —
Quả cầu dưới chân Thất hoàng tử bay lên, lao thẳng vào mặt Cửu hoàng tử. Kinh Trập kinh hãi, theo bản năng chạy ra sân, liền thấy Cửu hoàng tử nhảy lên, dùng ngực đỡ lấy quả cầu.
Dù vậy, tiếng va chạm rõ mồn một vào da thịt vẫn nghe chói tai vô cùng.
Võ sư cho dừng trận đấu một lần, nghiêm khắc cảnh cáo Thất hoàng tử rồi mới cho bắt đầu lại. Nhưng phía Thất hoàng tử không hề để tâm đến lời cảnh cáo này, ngược lại còn liên tục phạm quy, xem ra là muốn trả thù cho thất bại lần trước.
Kinh Trập xem mà tim đập chân run, lại một lần nữa để ý thấy Thập Tam hoàng tử đang nhìn cậu.
... Rốt cuộc nhìn cậu làm gì?
Cậu chỉ là một thái giám bình thường, nhìn cậu mãi thì có ích gì... Ngay trong khoảnh khắc đó, khi Kinh Trập còn chưa nghĩ thông suốt thì đã nghe thấy tiếng gió rít ập đến.
Kinh Trập không nghĩ ngợi gì, lập tức lăn một vòng trên đất.
Tư thế đẹp hay xấu không quan trọng, quan trọng là phải tránh được vật đang lao tới.
Đây là ám vệ của điện hạ — đúng vậy, dù Cửu hoàng tử không được sủng ái đến đâu, điều duy nhất Hoàng đế làm đúng là đã ban cho hắn một ám vệ — trong quá trình dạy Cửu hoàng tử tập võ, cũng thuận tiện dạy dỗ thân thủ cho Kinh Trập.
Cậu không có thiên phú tập võ, nhưng bản lĩnh chạy trốn thì vẫn có thể luyện được.
Bốp —
Một tiếng động trầm đục vang lên trên mặt đất phía sau lưng cậu.
Kinh Trập lăn lộn dính đầy bụi đất, chật vật bò dậy, chưa kịp làm gì khác đã vội vàng phủi bụi.
Đúng lúc này, nghe thấy võ sư quát lớn một tiếng: "Điện hạ!"
Kinh Trập ngẩng phắt đầu lên, thấy Cửu hoàng tử đang túm lấy cổ áo một người, đấm một cú thật mạnh đánh ngã hắn xuống đất.
Cửu hoàng tử ngay cả khi ra tay cũng giữ vẻ mặt vô cảm.
Hắn không nói gì, cũng không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ đấm từng cú từng cú vào mặt Thất hoàng tử.
Chỉ trong chốc lát, đã đánh cho người ta máu me đầy mặt.
Thân thủ của Thất hoàng tử tuy cũng không tệ, nhưng xui xẻo ở chỗ hắn không ngờ Cửu hoàng tử sẽ ra tay, bị đánh cho trở tay không kịp, đến khi phản ứng lại thì đã quá muộn.
"Điện hạ, điện hạ!"
Các hoàng tử khác đã bao giờ thấy máu, nhìn thấy Thất hoàng tử mặt mũi đầy máu me đều sững sờ tại chỗ, có người thấy cảnh máu thịt be bét còn sợ hãi lùi lại vài bước, chỉ có võ sư dẫn người chạy tới.
Dù có người kéo tay Cửu hoàng tử, giữ vai hắn, hắn vẫn như không có cảm giác gì, động tác máy móc và quái dị, như thể dưới nắm đấm của hắn không phải là máu thịt mà là bông gòn, thứ nhỏ xuống từ kẽ tay không phải là máu mà là nước lã.
Sự lạnh lùng và điên cuồng thuần túy đó khiến bất kỳ ai cũng phải kinh hãi.
"Điện hạ, điện hạ..."
Kinh Trập vội vàng bò dậy, nhưng trong khoảnh khắc cử động, cậu theo bản năng liếc nhìn Thập Tam hoàng tử, để ý thấy ánh mắt hắn vừa thu lại.
Trong lòng cậu rùng mình, ghi nhớ chi tiết này, ba bước thành hai chạy tới.
"Điện hạ!"
Kinh Trập nhảy vọt tới, bám lấy cánh tay Cửu hoàng tử, gấp gáp nói: "Điện hạ, mau dừng tay, tay ngài có đau không?"
Thất hoàng tử đang đau đớn kịch liệt nghe câu này, nếu không phải không mở được miệng, e là đã gào lên rồi, rốt cuộc là ai đang đau hả!
Hắn tức nổ đóm, thế mà lại ngất xỉu.
Cửu hoàng tử lúc này mới buông tay, quay đầu nhìn Kinh Trập.
Kinh Trập đang treo trên tay hắn ngẩn ra một chút, lập tức phản ứng lại, cũng buông tay ra, móc khăn tay lau tay cho hắn.
"Trương sư phụ, hành vi liên tục cố ý mưu sát ta của Thất hoàng tử thực sự quá nguy hiểm, ta không thể lần nào cũng phải tự mình bảo vệ bản thân chứ?"
Giọng Cửu hoàng tử lạnh lùng đến đáng sợ, lời nói ra khiến người ta hít một hơi, nhất thời không ai nói nên lời.
Chuyện này, sao hắn còn có thể tố cáo ngược lại được chứ? Rốt cuộc là ai đang nằm trên đất, mặt mũi sưng vù đầy máu hả?
Nhưng nhớ lại những hành động quá đáng trước đó của Thất hoàng tử, lại không thể phản bác được, quả thực lần nào cũng nhắm vào Cửu hoàng tử mà đánh, chỉ sợ không đánh trúng người ta.
Giọng Thập Tam hoàng tử vang lên: "Dù hành vi của Thất ca có hơi quá đáng, Cửu ca sao có thể đánh người ta ra nông nỗi này?"
"Hắn muốn ta chết, ta cần gì phải để ý hắn sống hay chết?" Cửu hoàng tử lạnh lùng nói, "Thập Tam đệ bất mãn, vì cảm thấy Thất ca làm như vậy là đúng sao?"
Thập Tam hoàng tử cau mày: "Đệ đệ không có ý đó."
"Không có ý đó, là tốt nhất." Cửu hoàng tử nhếch môi tạo ra nụ cười không chút ý cười, "Dù sao, nếu còn lần sau, thì chứng tỏ Thất ca thật lòng muốn ta chết rồi."
Lục hoàng tử lấy hết can đảm nói: "Cửu đệ, dù đệ có lý, nhưng đệ đánh Thất đệ thành ra thế này, không sợ xảy ra chuyện sao?"
Cửu hoàng tử lạnh nhạt nói: "Không phiền các vị huynh đệ lo lắng, chuyện này ta sẽ tự mình giải thích với phụ hoàng." Hắn nắm lấy tay Kinh Trập đang lau tay cho mình, lôi cậu rời đi.
Trên người hắn sát khí chưa tan, chẳng ai dám ngăn cản.
Kinh Trập cùng Cửu hoàng tử đến trước Càn Minh Cung, có chút thấp thỏm đứng đợi ngoài điện. Không bao lâu sau, thấy hắn được Đại thái giám bên cạnh Hoàng đế tiễn ra.
Máu trên tay vừa rồi đã được rửa sạch sẽ.
Chỉ nhìn thần sắc của vị Đại thái giám này, không giống như Hoàng đế đã trừng phạt hắn.
Kinh Trập cúi đầu, đi theo sau Cửu hoàng tử.
Mãi đến khi trở về Tây Sở, Kinh Trập mới lí nhí hỏi: "Điện hạ, bệ hạ sao không phạt ngài vậy?"
"Sao ngươi biết bệ hạ không phạt ta?"
Giọng Cửu hoàng tử có chút cứng nhắc, hắn dừng bước, nắm lấy cằm Kinh Trập, nhìn vết trầy xước trên trán cậu, vẻ mặt vốn đã lạnh lùng lại càng lạnh thêm vài phần.
Kinh Trập: "Trực giác."
Cậu lại nói.
"Nô tài còn cảm thấy, chuyện này có liên quan đến Thập Tam hoàng tử."
Cậu không để tâm đến vết thương trên trán mình, khẳng định chắc nịch.
Cửu hoàng tử vẻ mặt lạnh nhạt, căn bản không để ý đến người này, "Bên cạnh ta có ám vệ, bệ hạ là chủ nhân cũ của hắn, ta gọi hắn ra làm chứng, bệ hạ sẽ không không tin."
Hoàng đế dù không thích Cửu hoàng tử đến đâu thì việc giáo dục các hoàng tử vẫn nắm rất chặt, Thất hoàng tử lại không phải đứa con được hắn sủng ái, màn kịch này, người bị phạt chỉ có thể là Thất hoàng tử.
Còn về Cửu hoàng tử...
Hừ, sau khi Trầm gia để ý đến tình cảnh của hắn, Hoàng đế rốt cuộc cũng không dám quá mức không kiêng nể, hiếm khi hắn gây ra chuyện, cũng liền nhẹ nhàng bỏ qua.
Kinh Trập: "Nhưng Thập Tam hoàng tử tại sao lại xúi giục Thất hoàng tử hại điện hạ?"
Chuyện này quá vô lý.
Ánh mắt Cửu hoàng tử lướt qua Kinh Trập, nhàn nhạt nói: "Một sự thăm dò."
Kinh Trập khẽ cau mày, chợt nói: "Thập Tam hoàng tử dù có sớm hiểu chuyện đến đâu, hiện tại cũng chưa đầy mười tuổi, nô tài cảm thấy chuyện này chưa chắc là do hắn nghĩ ra được."
Cửu hoàng tử nhướng mày: "Vậy Kinh Trập nghĩ là ai?"
Kinh Trập do dự, thấp giọng nói: "Hoàng hậu nương nương."
Trên mặt Cửu hoàng tử cuối cùng cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, giơ tay xoa đầu Kinh Trập: "Cũng không ngốc lắm."
Cửu hoàng tử có muốn ngôi vị hoàng đế đó không?
Hắn rất ít khi suy nghĩ về vấn đề này, bởi vì không liên quan đến việc "muốn hay không muốn", mà là việc hủy diệt, đạp nát mong muốn của những kẻ kia thực sự khiến người ta vui sướng. Chỉ là mấy năm nay, những d*c v*ng hủy diệt mãnh liệt kia bỗng dưng biến mất không ít, dường như đã lặn sâu xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc Kinh Trập lao ra chắn cho hắn, nó lại như con quái vật phát điên, điên cuồng sinh sôi nảy nở.
Hắn muốn giết Thất hoàng tử.
Không, không chỉ hắn ta, mà còn cả những kẻ đứng sau hắn ta... Hoàng hậu à.
Kỳ lạ là, khi hắn nghĩ như vậy, không hề có chút áy náy hay sợ hãi nào, chỉ có duy nhất sự thỏa mãn khoái trá. Giống như có thứ gì đó... cuối cùng cũng nảy mầm, cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Cửu hoàng tử nhìn người bên cạnh, Kinh Trập cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt Kinh Trập vô cùng trong sạch, không hề biết rằng ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng Cửu hoàng tử rốt cuộc đã lướt qua bao nhiêu suy nghĩ vặn vẹo bạo ngược. Cậu chỉ cảm thấy đôi bàn tay to lớn lạnh lẽo kia v**t v* trán mình, như một sự an ủi nhẹ nhàng.
Giọng nói lạnh lùng nhưng lại mang theo vài phần ôn hòa, như một lời hứa: "Sẽ không có lần sau nữa."
Kinh Trập nắm lấy ngón tay Cửu hoàng tử, cũng nghiêm túc nói theo: "Điện hạ, lần sau có chuyện như vậy, cứ để ta làm cho!"
Đôi tay đẹp thế này, làm hỏng thì phí quá.
Cửu hoàng tử: "..."
Nên biết rằng, dù địch tấn công ngay trước mặt, cái tật xấu này của Kinh Trập cũng sẽ khiến cậu lập tức tìm cái nắp nồi đội lên đầu hắn, để tránh va chạm vào khuôn mặt này, làm con người hắn bị thương.
Cửu hoàng tử không khỏi trầm tư.
Kinh Trập rốt cuộc thích khuôn mặt hắn, hay là chỉ thích mỗi khuôn mặt hắn thôi?