Kinh Trập năm mười bảy tuổi, kinh thành xảy ra chuyện lớn.
— Hoàng đế đổ bệnh hôn mê mấy tháng trời.
Sức khỏe Hoàng đế xưa nay vốn tốt, sau cơn bạo bệnh này, cơ thể càng thêm gầy gò ốm yếu. Nhưng Hoàng đế không chịu thua, mỗi năm vẫn thích chạy ra ngoài, hai ba năm lại đi tuần tra một lần.
Tuy nhiên, từ khi ông ốm nặng, không khí giữa các hoàng tử đã khác hẳn trước kia.
Những chuyện khi còn nhỏ chưa từng đưa lên bàn cân, nay đã trở thành nỗi lo canh cánh trong lòng nhiều người.
... Dù sao, Hoàng đế đến giờ vẫn chưa lập thái tử.
Nhưng những chuyện ồn ào này, ngoài mặt vẫn chưa ảnh hưởng đến Cửu hoàng tử đã xuất cung.
Mấy năm trước, sau khi Cửu hoàng tử đánh Thất hoàng tử, mãi đến khi hắn tròn mười lăm tuổi xuất cung lập phủ, không còn ai dám đến chọc ghẹo hắn nữa.
Sự bình yên khác thường này, theo Kinh Trập thấy, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Cậu luôn cảm thấy, lần thăm dò của Hoàng hậu năm xưa, không thể đơn giản như vậy được. Cửu hoàng tử dường như đã đoán được nguyên do, nhưng lại không chịu nói với cậu.
Cửu hoàng tử là người như vậy, chuyện hắn muốn nói, chắc chắn là sự thật. Nhưng chuyện hắn không muốn nói, thì rất khó moi được đáp án từ miệng hắn.
Lúc Kinh Trập nghĩ nát óc không ra, hắn chỉ xoa trán cậu, để lại một câu đầy ẩn ý.
— "Thực ra ngươi đoán được, chỉ là ngươi không muốn nghĩ tới thôi."
Kinh Trập ôm đầu, trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc chuyện "cậu đoán được, nhưng không muốn nghĩ tới" là chuyện gì?
Nghĩ không thông thì thôi không nghĩ nữa.
Sau khi Cửu hoàng tử tròn mười lăm tuổi, Hoàng đế tùy tiện ban cho hắn một tòa trạch đệ ngoài cung, ngay cả ban thưởng cũng không có, cứ thế để Cửu hoàng tử chuyển ra ngoài.
Cũng may đồ đạc không nhiều, bọn họ chuyển ra ngoài rồi, ngược lại càng thêm tự tại.
Sau khi xuất cung, Cửu hoàng tử dường như nhiễm phải sở thích kỳ lạ nào đó, cứ dăm bữa nửa tháng lại lôi Kinh Trập ra ăn diện, ném hết quần áo cũ của cậu đi, chỉ để lại những bộ y phục tinh xảo đắt tiền, Kinh Trập mà không mặc thì không có đồ để mặc.
Chuyện đó thì thôi đi, đã lớn thế này rồi, Cửu hoàng tử vẫn coi cậu như cái gối ôm, đi ngủ cũng phải ôm khư khư. Nếu ra ngoài, đi đâu cũng phải tha cậu theo, chẳng lẽ cậu là con búp bê mang theo bên người sao?
Còn rất nhiều, rất nhiều chuyện kỳ lạ khác, sau khi xuất cung, Cửu hoàng tử càng được đà lấn tới.
Kinh Trập luôn cảm thấy cách làm của Cửu hoàng tử là lạ.
Cậu đi hỏi Ninh Hoành Nho, Ninh Hoành Nho chỉ sa sầm mặt bảo cậu nghĩ nhiều rồi, hỏi nữa thì bảo cậu ngoan ngoãn nghe lời chủ tử.
Thôi được rồi, Kinh Trập nghe lời.
Cửu hoàng tử bảo cậu làm gì, cậu làm cái đó.
Thực ra cậu cũng... khá thích Cửu hoàng tử thân thiết với mình.
Dần dà, đôi bàn tay thô ráp của Kinh Trập cũng được nuôi dưỡng đến mức da dẻ mịn màng, ngay cả người cũng có da có thịt hơn, nếu cùng Cửu hoàng tử vi hành ra ngoài, người khác còn tưởng là anh em nhà nào.
Sự khúm núm hèn mọn khắc sâu trong xương tủy dường như cũng dần dần bị mài mòn đi.
... Đây có lẽ không phải chuyện tốt.
Kinh Trập thỉnh thoảng giật mình nhận ra sự khác thường này, nhưng dưới ánh mắt của Cửu hoàng tử, nỗi sợ hãi vừa dâng lên lại vô thức bị gạt đi... Có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại khó lòng vùng vẫy thoát ra, giống như con ếch bị luộc trong nước ấm, ngay cả giãy giụa cũng không biết phải trốn chạy vì điều gì.
Cũng trong mấy năm xuất cung này, bọn họ gặp Tông Nguyên Tín.
Người này tự xưng liếc mắt cái đã nhìn ra độc tố trên người Cửu hoàng tử, trăm phương ngàn kế đòi chữa bệnh cho hắn, nếu không phải Cửu hoàng tử võ công cao cường, e là đã bị y đánh ngất lôi về rồi.
Sau này, người này cứ mặt dày mày dạn bám theo, Cửu hoàng tử cũng lười để ý, cứ mặc kệ lão.
Kinh Trập lại có quan hệ khá tốt với y.
... Đương nhiên, phần lớn là vì những lời y nói.
Không lâu sau khi Tông Nguyên Tín chuyển vào ở, Kinh Trập lén lút đi tìm y, "Tông đại phu, trước kia ngươi nói, độc trên người điện hạ... rốt cuộc là độc gì?"
Tông Nguyên Tín nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Ngươi giấu chủ tử nhà ngươi đến hả?"
Kinh Trập là người hầu hạ bên cạnh Cửu hoàng tử, Tông Nguyên Tín đương nhiên nhận ra cậu, có điều, y cứ cảm thấy tên hạ nhân này không đơn giản như vậy.
Đàn ông đi theo bên cạnh hoàng tử, hoặc là thị vệ, hoặc là thái giám.
Kinh Trập nhìn không giống thị vệ, nhưng y phục trên người lại không giống kiểu của Ninh Hoành Nho, nói là hạ nhân, nhưng trông giống tiểu công tử được cưng chiều nuôi nấng hơn.
Làm gì có ai làm công việc hầu hạ người khác mà sống còn sung sướng hơn người thường thế này?
Kinh Trập: "Vâng, ta không dám hỏi điện hạ."
Cậu thừa nhận rất thẳng thắn.
Tông Nguyên Tín xoa cằm, "Trước khi ta trả lời ngươi, chi bằng ngươi trả lời ta trước, ngươi và chủ tử nhà cậu, rốt cuộc là quan hệ gì?"
Kinh Trập ngạc nhiên: "Đương nhiên là quan hệ chủ tớ rồi."
Tông Nguyên Tín cười khẩy: "Làm gì có hạ nhân nào như ? Ăn mặc chi tiêu của ngươi, so với nửa cái chủ tử cũng chẳng kém là bao, nhà ai có người hầu hạ như ngươi chứ? Cái tên Cửu hoàng tử lạnh lùng vô tình ấy, chỉ khi nhìn ngươi mới giống một người sống."
Giọng y không nghiêm khắc, nhưng mang theo vài phần châm chọc.
Tông Nguyên Tín giơ tay, chỉ ra ngoài cửa.
"Nhớ không? Cái người đi theo Cửu hoàng tử tên là gì ấy nhỉ, Ninh Hoành Nho ấy? Đó mới là dáng vẻ của một hạ nhân thực sự, còn ngươi ấy à, người không biết, e là còn tưởng cậu là cấm..." Chữ luyến còn chưa kịp thốt ra, một con dao nhỏ từ ngoài cửa bay vào, nhắm thẳng trán Tông Nguyên Tín mà lao tới.
Y sợ hãi ngửa người ra sau, cả người lẫn ghế ngã lăn ra đất, lúc này mới may mắn tránh được đòn tấn công của con dao găm, ngã đau đến mức kêu oai oái.
"Tông Nguyên Tín, không cần lưỡi nữa thì ta cắt hộ ngươi."
Cửu hoàng tử mặt lạnh tanh đứng ngoài cửa, trên mặt lộ rõ sát khí khó giấu.
Tông Nguyên Tín lăn lê bò toài, linh hoạt trốn sau bàn ghế, giọng nói mang theo vài phần bất lực: "Điện hạ, ngài vừa dậy đã động thủ, nhỡ đâu ngộ thương thì làm sao?"
"Giết ngươi, không tính là ngộ thương."
Kinh Trập cảm thấy Cửu hoàng tử thực sự nổi giận, vội vàng đi tới, chắn trước mặt hắn, "Điện hạ, đều tại ta. Ta chỉ muốn hỏi Tông đại phu... về độc trên người điện hạ thôi."
Cửu hoàng tử lạnh lùng liếc nhìn Kinh Trập một cái, nắm lấy cổ tay cậu kéo ra ngoài.
Kinh Trập ủ rũ đi theo sau hắn.
"Muốn biết, sao không đến hỏi ta?"
"Điện hạ không muốn chữa trị." Kinh Trập mím môi, "Có lẽ là có nguyên do."
Cửu hoàng tử e là biết người hạ độc mình là ai, thậm chí, người này có thể là... Kinh Trập nhớ lại bao năm qua, sự thờ ơ của Hoàng đế đối với Cửu hoàng tử, thái độ kỳ quái đó, sự chán ghét khó che giấu của Thạch Lệ Quân đối với Tiên hoàng hậu, bao nhiêu lời nói hành động đó, không hiểu sao khiến Kinh Trập có dự cảm chẳng lành.
... Người hạ độc, chẳng lẽ là... Tiên hoàng hậu?
Người trông có vẻ lạnh lùng, chưa chắc đã thực sự vô tâm.
Nếu thực sự vô tâm, ngay từ đầu, Cửu hoàng tử cần gì phải từ chối Tông Nguyên Tín?
"Với sự thông minh của Kinh Trập, hẳn đã đoán được người hạ độc là ai." Cửu hoàng tử bình tĩnh nói, "Quả thực là Tiên hoàng hậu."
Tiên hoàng hậu, bệ hạ, Hoàng đế... Trong miệng Cửu hoàng tử, cha mẹ là sự tồn tại như thế.
Hiếm khi có cách xưng hô thân mật.
Kinh Trập vô thức siết chặt ngón tay, vẻ mặt cứng đờ.
Dù đã đoán được, nhưng được chính miệng người trong cuộc nói cho biết, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Môi cậu hơi run rẩy: "... Vậy điện hạ, tại sao lại không muốn giải độc?"
Cửu hoàng tử dừng bước, nhìn cậu.
"Kinh Trập, thế gian này có gì thú vị?"
Lại có thứ gì, có thể khiến người ta lưu luyến, để rồi tiếp tục sống sót?
Kinh Trập mím chặt môi, cúi đầu.
Khoảnh khắc đó, cậu trông có vẻ mờ mịt.
"Còn ngươi thì sao, lý do chống đỡ ngươi sống đến bây giờ, là gì? Kinh Trập."
Câu hỏi bất ngờ của Cửu hoàng tử khiến Kinh Trập chớp mắt liên tục, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Là người nhà của ta."
Trước kia, Kinh Trập không muốn nhắc đến những chuyện này, nhất là trước mặt Cửu hoàng tử vốn đang yếu thế. Nhưng mấy năm nay xuất cung, Kinh Trập nhạy bén nhận ra Cửu hoàng tử đối với ngôi vị hoàng đế kia, cũng không phải hoàn toàn vô ý.
Lúc đầu bọn họ xuất cung, quả thực vắng vẻ quạnh hiu.
Nhưng đến năm nay, Kinh Trập đã cảm nhận được, người bên cạnh Cửu hoàng tử ngày càng nhiều.
Trầm Tử Khôn và Cửu hoàng tử qua lại không nhiều, nhưng sau khi Mao Tử Thế xuất hiện, tên của vị đại nhân này cũng thường xuyên được nhắc đến. Vi Hải Đông là thanh niên phóng túng xảy ra xung đột ở chợ, sau khi đánh nhau một trận lại trở thành không đánh không quen biết, nghe nói gia thế của hắn cũng không tồi... Đương nhiên, còn nhiều người khác nữa.
Ví dụ như một ngày nọ, Kinh Trập bắt gặp ám vệ quỳ trước mặt Cửu hoàng tử bẩm báo.
Hắn nhắc đến chuyện mưu đồ chiếm đoạt một bộ phận ám vệ dưới trướng Hoàng đế.
Đó quả thực là lần trực quan nhất, cũng là lần khiến Kinh Trập nhìn rõ nhất.
Cửu hoàng tử làm những chuyện này chưa bao giờ tránh mặt Kinh Trập. Đôi khi bàn chuyện chết người, Kinh Trập hận không thể bịt tai mình lại, nhưng vị này lại nói với vẻ bình thản ung dung.
Ừm, Cửu hoàng tử thực sự rất có dáng vẻ của... nhân vật phản diện nguy hiểm trong thoại bản.
Bao nhiêu năm nay, không phải Kinh Trập không cảm nhận được sự lạnh nhạt xa cách trên người Cửu hoàng tử, chỉ là điện hạ đã có ý với ngôi vị hoàng đế, cậu vốn tưởng... vẫn chưa đến mức độ này.
Cửu hoàng tử hỏi lý do sống sót của Kinh Trập đến nay, cũng khiến một số chuyện không còn là điều cấm kỵ nữa.
"... Điện hạ, đôi khi người ta sống được, chưa chắc là vì bản thân mình, mà là vì người khác."
Giống như Kinh Trập năm xưa vào cung, sở dĩ liều mạng giãy giụa để sống sót... cậu phải sống, cậu bắt buộc phải sống, chỉ đơn giản vì cha mẹ hy vọng cậu sống.
Cậu sống vì người khác.
Nhưng thế cũng chẳng có gì không tốt.
Kinh Trập sống sót, mới có thể gặp được rất nhiều người tốt, Trần An Minh Vũ năm xưa, Cửu hoàng tử Ninh Hoành Nho hiện tại, lâu dần, cậu cũng từ từ cảm thấy, sống như thế này cũng rất tốt.
"... Chỉ cần điện hạ còn ở đây, ta sẽ cảm thấy, sống cũng là một chuyện không tồi." Giọng Kinh Trập căng thẳng, dường như để người ta không nghe ra sự run rẩy bên trong, "Chẳng lẽ điện hạ đến giờ, vẫn chưa có người nào như thế... khiến ngài cảm thấy, sống, cũng vẫn... khá tốt sao?"
Người cũng được, việc cũng được, cuộc sống mười mấy năm qua, chẳng lẽ thực sự khiến Cửu hoàng tử cảm thấy vô vị đến thế?
Kinh Trập đang buồn.
Nếu Cửu hoàng tử không muốn cầu sinh, thì chẳng ai có cách nào ép buộc hắn.
Điều này rất đau khổ, nhưng Kinh Trập buộc phải chấp nhận.
Cậu không có cách nào ép buộc một người không muốn sống tiếp, cứ cố chấp đi tiếp con đường đầy giày vò này.
Cậu chỉ là, rất rất đau buồn.
Một nỗi đau thương vô cớ khiến cậu gần như không thể ngẩng đầu lên, nếu không cái dáng vẻ chật vật đó để người ta nhìn thấy, thật sự là không nói nên lời.
Cậu nghe thấy Cửu hoàng tử khẽ thở dài một tiếng.
Cửu hoàng tử rất ít khi như vậy, cảm xúc của hắn rất nhạt, điều này khiến cho sự tàn bạo và ác ý thỉnh thoảng bùng phát trở nên quá chói mắt, chỉ là dưới lớp băng lạnh lẽo đó, không phải là không có chút tình cảm nào.
"Khóc cái gì?" Cùng với giọng nói bất lực mà lạnh lẽo này, Kinh Trập bị Cửu hoàng tử ôm lấy, lồng ngực rộng lớn hơn trước khiến Kinh Trập suýt chút nữa không kìm được nước mắt nóng hổi, cậu lầm bầm, "Điện hạ nói bậy, ta không có khóc."
Chỉ là giọng nói lầm bầm đó sặc mùi mũi nghẹt.
"Kinh Trập, ngươi rất muốn ta sống tiếp?"
Kinh Trập chui ra khỏi lòng Cửu hoàng tử, để lộ đôi mắt ầng ậng nước, hít hít mũi, kiên định nói: "Ta đương nhiên hy vọng điện hạ sống thật tốt, sống tốt hơn, tự tại hơn tất cả những kẻ kia."
"Kinh Trập, dù là sống vì người khác, cũng cần một lý do." Bàn tay to lớn lạnh lẽo lau qua khóe mắt Kinh Trập, dường như cũng lau đi chút nước mắt kia, Cửu hoàng tử nhàn nhạt nói, "Ai sẽ, làm lý do này đây?"
Kinh Trập bỗng nhớ tới câu nói dở dang của Tông Nguyên Tín, sự bạo ngược thoáng qua của Cửu hoàng tử vừa rồi, những tháng ngày chung sống bao năm qua, sự thân mật ngày qua ngày...
— "Thực ra ngươi đoán được, chỉ là ngươi không muốn nghĩ tới thôi."
Năm ấy đêm đó, lời Cửu hoàng tử nói, một lần nữa vang lên bên tai Kinh Trập.
Kế hậu tính kế Cửu hoàng tử, chẳng lẽ thực sự chỉ vì một lần thử lòng vô tình đó, bà ta sở dĩ thử lòng, là vì bà ta muốn xác nhận...
Kinh Trập, rốt cuộc có phải điểm yếu của Cửu hoàng tử hay không.
... Nực cười, một thái giám, sao có thể là điểm yếu của chủ tử?
Hơi thở Kinh Trập dồn dập, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng lại bị Cửu hoàng tử nắm chặt lấy cánh tay, xúc cảm lạnh lẽo đó như muốn đóng băng da thịt cậu, khiến cả xương cốt cũng đông cứng lại.
Cửu hoàng tử nhìn cậu.
Luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn nhìn Kinh Trập.
Dường như từ rất nhiều năm trước, đã luôn như vậy.
— "Cái tên Cửu hoàng tử lạnh lùng vô tình ấy, chỉ khi nhìn ngươi mới giống một con người."
Cậu muốn giãy giụa, nhưng chợt nhớ tới lời của Tông Nguyên Tín, khoảnh khắc cứng đờ ấy khiến cậu không thể cử động được nữa, lý do, lý do... Ai sẽ làm lý do, để Cửu hoàng tử muốn tiếp tục sống sót?
Tài đức gì, năng lực gì... cuối cùng cũng hiểu ra.
Môi Kinh Trập run rẩy, mang theo vài phần do dự và chần chừ, ngay cả lời nói ra, cũng mang theo sự run rẩy kỳ lạ.
"Ta có thể là, lý do này không?"
Cuối cùng cũng nghe được câu nói này, Cửu hoàng tử cười rộ lên.
Nụ cười thực sự, ánh sao đầy trời rơi vào đáy mắt hắn, rực rỡ đến thế.
"Là em."
________
Vở kịch nhỏ:
Cửu hoàng tử: Cuối cùng cũng thông suốt rồi.