Hoàng đế già rồi.
Tuổi ông chưa tính là quá cao, nhưng ngày càng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, sức lực suy tàn.
Vốn đa nghi, ông đã rà soát những người bên cạnh, thử đi thử lại nhiều lần đều không phát hiện gì, cuối cùng chỉ đành đau đớn nhận ra, có lẽ cơ thể ông đã đến lúc tri thiên mệnh, không thể không phục già.
Nhưng làm sao cam tâm tình nguyện đối mặt với sự thật này?
Đám con cái dưới gối từng đứa một trưởng thành, chúng khỏe mạnh cường tráng, chúng tràn trề sức sống, đứa này tham vọng hơn đứa kia.
... Phải rồi, cũng phải thôi...
Hoàng đế ho sặc sụa, tiếng ho ngày càng lớn. Rõ ràng kinh thành đã ở ngay trước mắt, nhưng đoàn xe hồi kinh lại chẳng thể đi nổi đoạn đường cuối cùng này.
Ông ngã bệnh.
Rồi được khiêng về kinh thành.
Lần này bệnh tình còn nghiêm trọng hơn mấy năm trước. Trong sự suy yếu từng ngày, Hoàng đế buộc phải nhận ra, có lẽ, thời điểm đó đã đến. Dù không cam tâm đến đâu, trong số những hoàng tử còn lại, ông bắt buộc phải chọn ra người thích hợp nhất.
Trong lòng ông đã có sẵn ứng cử viên.
— Thập Tam hoàng tử.
Chỉ trừ một vấn đề, hiện tại Thập Tam hoàng tử còn quá nhỏ, mới mười lăm tuổi, liệu có gánh vác nổi trọng trách này không? Ông không khỏi nhớ lại thời trẻ của mình, khi đó ông tiếp nhận ngôi vị từ tay phụ hoàng, chín chắn hơn Thập Tam hoàng tử bây giờ nhiều.
Có lẽ lúc con người sắp chết, càng hay nhớ lại chuyện xưa, cũng không tránh khỏi nhớ đến một người phụ nữ đã nhiều năm không còn xuất hiện trong ký ức.
... Dù đã trôi qua bao lâu, dung mạo người đó vẫn khắc sâu trong tim ông, sống động như vậy.
Trong lòng Hoàng đế khó tránh khỏi có nhiều cảm xúc phức tạp. Chỉ là tất cả đều bị ông đè nén xuống đáy lòng, đã qua bao nhiêu năm rồi... Bất luận thế nào, ông cũng không thể để Cửu hoàng tử đăng cơ.
Những việc ông làm trong quá khứ, đều là để chặt đứt con đường này. Cửu hoàng tử đại diện cho những ngày tháng ông căm hận nhất, ghê tởm nhất, nhưng cũng là yêu nhất, hoài niệm nhất. Càng nhìn thấy hắn, Hoàng đế càng khó kìm nén ý nghĩ điên rồ kia.
Nếu không phải hổ dữ không ăn thịt con, ông đã muốn g**t ch*t Cửu hoàng tử rồi.
Chỉ là, sự xuất hiện của Diêu tài nhân một lần nữa khiến Hoàng đế nhớ lại nhiều chuyện cũ hơn.
... Kế hậu sao?
Năm xưa bao nhiêu chuyện, Hoàng đế không ngờ Kế hậu lại có gan lớn đến thế. Khi nhận ra điều này, trong lòng ông dâng lên cơn thịnh nộ mà ngay cả ông cũng không ý thức được.
Nàng ta sao xứng?
Nàng ta sao dám!
Hoàng đế cảm nhận được cơn giận dữ đã lâu không có, nếu không phải cơ thể không cho phép, e là ông đã xông thẳng vào Phượng Nghi Cung chém giết một trận... Nhưng lúc này, không chỉ cơ thể suy kiệt, ngay cả việc kiểm soát hậu cung, Hoàng đế cũng chưa chắc đã qua mặt được tai mắt của Kế hậu.
Ông có thể cảm nhận được những ánh mắt dò xét lúc có lúc không.
Ha, Hoàng hậu sợ ông không chết, lại cũng sợ ông chết sớm.
Ý nghĩ cố chấp, quái đản hiện lên trong đầu lão Hoàng đế. Ông hận Tiên hoàng hậu, nhưng càng hận hành vi của Kế hậu hơn. Chính ông cũng không biết mình đang căm hận điều gì, dù ông có giết Tiên hậu, cũng không có nghĩa là ai cũng có thể làm chuyện như vậy.
Chỉ có ông, chỉ có ông mới được phép làm thế!
Hoàng đế đứng trước bàn, từ từ xóa bỏ thánh chỉ đã viết sẵn. Trong lúc hành động, Tổng quản thái giám bên cạnh sắc mặt khẽ biến, chắc hẳn không hiểu tại sao bệ hạ chỉ trong chớp mắt lại thay đổi chủ ý.
Không thể để Thập Tam hoàng tử đăng cơ.
Không thể để bà ta được như ý.
Ông không nhận ra suy nghĩ của mình cực đoan quái dị đến mức nào. Sau khi xóa sạch mọi dấu vết, ông lảo đảo ngồi xuống, cảm thấy những cảm xúc kích động này khiến ông gần như không thể đứng dậy nổi.
... Không thể là Thập Tam hoàng tử, vậy nên chọn ai đây?
Ông chìm vào trầm tư.
Trong số những đứa con còn lại, cũng chẳng có đứa nào xuất sắc đến mức nổi bật.
Không biết ông đã trầm tư bao lâu, Tổng quản thái giám khẽ nói: "Bệ hạ, Cửu hoàng tử cầu kiến."
Sắc mặt Hoàng đế khẽ động, vẻ giận dữ hiện lên: "Không gặp."
Ông hoài niệm chuyện xưa người cũ, không có nghĩa là ông thực sự muốn gặp lại Cửu hoàng tử – người đại diện cho đoạn quá khứ đó.
Hoàng đế dù có dao động đến đâu, cũng chưa từng nghĩ đến việc để Cửu hoàng tử kế vị.
Năm xưa ông làm việc quá tuyệt tình, nếu để hắn lên ngôi, Hoàng đế có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Huống hồ, Hoàng đế căn bản không hối hận về những việc mình đã làm.
— Hoài niệm, đôi khi chỉ là sự tự lừa mình dối người của kẻ được lợi mà thôi.
Nhưng lời Hoàng đế đã truyền xuống, bóng dáng Cửu hoàng tử vẫn xuất hiện ở cửa. Phía sau hắn còn có một thái giám trầm lặng đi theo. Sự hiện diện của hai người này khiến bầu không khí trong Càn Minh Cung trở nên căng thẳng.
Lão Hoàng đế ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm ra cửa, quát lớn: "Ngươi vào đây bằng cách nào!"
Trong cơn kinh hãi và giận dữ, đây là điều đầu tiên Hoàng đế nghĩ tới. Khi uy quyền của Hoàng đế không còn tác dụng ngay trên lãnh địa của mình, nghĩa là chuyện còn đáng sợ hơn thế đã xảy ra.
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề từ khi nào?
Hoàng đế cố sức vận động bộ não đã có phần rỉ sét, cố gắng tìm ra manh mối rõ ràng nhất trong cục diện mập mờ này.
"Bệ hạ," Cửu hoàng tử bình tĩnh nói, "Tuy ta chẳng trông mong gì ở ngươi, nhưng trước khi ngươi chết, phiền ngươi đừng để lại bất kỳ di chiếu nào."
Hoàng đế trừng mắt nhìn Cửu hoàng tử, vẻ mặt hung dữ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
"Láo xược!"
Bao lâu rồi? Ông đã bao lâu không nhìn thấy khuôn mặt đứa con này?
Kể từ khi hắn rời cung ra ở riêng, đã mấy năm trôi qua, chỉ còn lại khuôn mặt mơ hồ trong những bữa tiệc cung đình. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy hắn lần nữa, những ký ức sống động lại ùa về.
Cửu hoàng tử là người đẹp nhất trong số các hoàng tử, công chúa. Dùng từ ngữ như vậy để miêu tả một thiếu niên có lẽ không quá đáng, nhưng áp dụng lên Cửu hoàng tử đã ngoài hai mươi tuổi lại có phần yêu dị.
Nhưng Hoàng đế nhìn thấy khuôn mặt đó, chỉ có sự thịnh nộ thuần túy.
"Người đâu, lôi Cửu hoàng tử xuống cho quả nhân!"
Tiếng gầm của Hoàng đế vang vọng trong điện, nhưng kỳ lạ thay, không một ai nhúc nhích. Ông kinh hãi tột độ, quay phắt sang nhìn Tổng quản thái giám bên cạnh. Chỉ thấy người nọ vẫn cúi đầu cung kính như mọi khi, giống như vẫn đang đứng về phía Hoàng đế.
"Ngươi, ngay cả ngươi cũng phản bộiquả nhân?"
Khoảnh khắc đó, sự kinh hoàng ập đến còn nhanh hơn cả cơn giận. Nếu ngay cả Tổng quản thái giám cũng phản bội ông, thì... Ông còn chưa kịp nghĩ thông suốt, cơ thể đã lảo đảo ngã ngồi xuống, ngay cả sức đứng cũng không còn bao nhiêu, mỗi lần hít thở đều nghe thấy tiếng rít quái dị như ống bễ bị kéo.
Lão Hoàng đế cong người, ho sặc sụa, bên tai là tiếng bước chân ngày càng gần.
"Bệ hạ long thể bất an, nên nghỉ ngơi cho tốt." Cửu hoàng tử bình tĩnh nói, "Liễu tổng quản, còn không mau đưa bệ hạ đi nghỉ ngơi?"
"Vâng."
Liễu tổng quản tiến lên, định đỡ Hoàng đế dậy.
Hoàng đế dồn chút sức lực cuối cùng đẩy tay Liễu tổng quản ra, thở hồng hộc: "Ám vệ đâu? Ám vệ của quả nhân cút đi đâu hết rồi?"
Lúc này, vị thái giám tuấn tú đứng sau lưng Cửu hoàng tử ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nói: "Bệ hạ, ngài có thể nhìn thấy bọn ta trong Càn Minh Cung này, chẳng lẽ không đoán được tình trạng hiện tại của ám vệ sao?"
Lúc này trong cung, người còn trung thành với Hoàng đế, đương nhiên là những ám vệ này.
Nhưng dù là họ, cũng lực bất tòng tâm.
Bởi vì...
Có Thạch Lê ở đây.
Hoàng đế e là không tin, sự tồn tại được tạo ra dưới chế độ này cũng có khả năng nuôi ong tay áo, cắn ngược chủ nhân.
Thạch Lê không thể hoàn toàn kiểm soát ám vệ, nhưng cầm chân bọn họ thì vẫn dư sức làm được.
Khi Hoàng đế hủy bỏ ý chỉ lập thái tử, lại định lập lại người khác, tại sao Cửu hoàng tử lại nhận được tin tức nhanh như vậy... Đợi khi lão Hoàng đế tỉnh táo lại, ông sẽ nhận ra điều này có ý nghĩa gì.
Chỉ là lúc này Hoàng đế đã không dậy nổi nữa.
Hoàng đế không dậy nổi, không nói được, trong cơn kinh hãi và giận dữ tột độ, cơ thể càng suy sụp hơn, cũng đồng nghĩa với việc ngày tàn không còn xa.
Cửu hoàng tử không làm gì cả, ngoại trừ màn xuất hiện ngày hôm đó dọa Hoàng đế sợ chết khiếp khiến bệnh tình trầm trọng thêm, hắn quả thực... không làm gì cả.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn lão Hoàng đế làm bạn với tử thần, ngày càng mục rỗng.
Cho đến hơi thở cuối cùng trước khi băng hà, vô số vương công đại thần vây quanh giường bệnh, còn có các hoàng tử hoàng tôn khóc lóc thảm thiết. Lão Hoàng đế như hồi quang phản chiếu, run rẩy ngồi dậy, giữa bao nhiêu người, vươn tay về phía Cửu hoàng tử.
Đó tuyệt đối không phải chúc phúc, tuyệt đối không phải vui mừng. Bàn tay già nua nắm lấy ngón tay ấm áp, từ cổ họng nặn ra từng từ vỡ vụn, gần như không thành câu: "Không được... chôn..."
Đến giây phút cuối cùng này, dường như ông cũng chấp nhận số mệnh, biết rõ không thể cứu vãn được gì nữa, chỉ là trước khi chết, vậy mà lại nói ra lời gần như y hệt người phụ nữ kia.
Ông nói không rõ ràng, nhưng Cửu hoàng tử dường như hiểu ý ông.
Hắn cười lên.
"Bệ hạ muốn được chôn cùng với mẫu hậu?" Một nụ cười lạnh lẽo, không chút ý cười, "Nhi thần biết rồi."
Lão Hoàng đế trợn trừng mắt, cổ họng phát ra tiếng khò khè như loài bò sát đang run rẩy, cơ thể vặn vẹo giãy giụa trông quá đỗi kềnh càng, chút sinh khí cuối cùng cũng tan biến.
Hoàng đế bị chọc tức chết, nhưng Liễu tổng quản canh bên giường lại nhanh tay lẹ mắt vươn tay ra, vuốt mắt cho ông nhắm lại. Sau đó mang theo tiếng nức nở, cùng với Cửu hoàng tử lùi lại một bước cúi đầu hô lớn —
"Hoàng đế băng hà!"
...
Khi mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất, khi cục diện đi theo đúng con đường đã định, khi tất cả nằm trong tầm kiểm soát, ý nghĩ hiện lên trong đầu Hách Liên Dung tuyệt nhiên không phải là sự khoái trá.
Hắn không nhất thiết phải cần cái ngai vàng này.
Nhưng nếu Hoàng hậu và Thập Tam hoàng tử muốn, thì hắn sẽ không cho.
Hắn không nhất thiết phải sống.
Nhưng nếu có thể nhìn thấy ánh mắt căm hận của những kẻ kia, thì cũng coi như thoải mái.
Tuy nhiên, tất cả những điều này, đã không còn quan trọng nữa.
"Điện... Bệ hạ!"
Vừa mới đăng cơ, Kinh Trập đôi khi vẫn chưa uốn lưỡi kịp, gọi theo xưng hô cũ.
Hách Liên Dung quay đầu nhìn cậu, nắm lấy tay cậu, nhạt giọng hỏi: "Vội vàng thế làm gì?"
"Hai chuyện." Kinh Trập cười híp mắt ôm lấy cánh tay hắn, kéo hắn vào trong điện, "Bệ hạ muốn biết chuyện nào trước?"
"Chuyện làm em vui nhất."
Hách Liên Dung hạ giọng, v**t v* đuôi lông mày Kinh Trập.
Kinh Trập nhíu mày khó xử, lầm bầm: "Cả hai chuyện đều rất đáng mừng."
"Vậy em biết chuyện nào trước?"
Kinh Trập hớn hở: "Mao Tử Thế nói, đã có tin tức của người nhà ta."
Việc đầu tiên Hách Liên Dung làm sau khi đăng cơ chính là lật lại bản án cho Sầm gia.
Hoàng Khánh Thiên bị giáng chức đày đi xa, Hoàng gia tuy chưa đến mức tổn thương nguyên khí nhưng cũng mất hết thể diện trong chuyện này. Người chủ trì việc này chính là Kinh Trập.
Tuy có lời buộc tội, nhưng đều bị tân đế dìm xuống.
Sầm gia được minh oan, Kinh Trập làm nhiều việc cũng danh chính ngôn thuận hơn nhiều.
"Đó quả thực là chuyện đáng mừng." Hách Liên Dung mặc kệ Kinh Trập kéo mình đi, lười biếng nói, "Vậy chuyện còn lại là gì?"
Cơ thể hắn ấm hơn trước một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, chưa đến mức hồi phục hoàn toàn. Sau khi Hách Liên Dung đồng ý giải độc, Tông Nguyên Tín vui như mở cờ trong bụng, tốn rất nhiều công sức giải từng chút một, nhưng đến bước cuối cùng lại phát hiện ra điều kỳ lạ... Độc trong người hắn, ngoài Bi Ca ra, dường như còn có vật sống.
Bi Ca và vật sống đó hòa làm một, không còn đơn thuần là kịch độc nữa.
Điều này chắc chắn giáng một đòn mạnh vào sự tự tin của Tông Nguyên Tín, bước cuối cùng không thành, đành phải gác lại.
Tông Nguyên Tín vấp ngã lại càng hăng hái, mấy năm nay giày vò qua lại, ít nhất cũng khiến cơ thể Hách Liên Dung khá hơn đôi chút... Ít nhất không phải chịu đựng nỗi đau đớn kịch liệt mỗi khi tỉnh dậy hằng đêm.
"Tông Nguyên Tín tìm được mấu chốt giải độc rồi." Kinh Trập cười càng tươi hơn, "Nói là có liên quan đến cổ trùng, trùng vu đang trên đường tới, chẳng bao lâu nữa có thể giải độc cho ngài rồi."
Cảnh tượng Cảnh Nguyên Đế và Kinh Trập lôi lôi kéo kéo thế này trong cung đã thành chuyện thường ngày.
Hai vị này từ nhỏ trong cung đã dính lấy nhau như vậy, sau khi làm chủ hoàng cung, sự thân mật của họ không những không phai nhạt theo năm tháng mà ngược lại càng thêm gắn bó. Trong hoàng cung này toàn là những kẻ tinh ranh, ai mà không đoán được quan hệ của hai người?
Dù đoán được thì sao chứ?
Cảnh Nguyên Đế không phải người dễ tính.
Sự khoan dung, ôn hòa của hắn giống như một con mãnh thú lười biếng ngáp dài, nằm phơi nắng trên đỉnh núi.
Còn Kinh Trập giống như ánh mặt trời bầu bạn bên cạnh.
Là lý do khiến Cảnh Nguyên Đế bình yên đến thế.
"Chuyện này làm em vui vậy sao?" Cảnh Nguyên Đế nhướng mày, khẽ cười, "Người em đang run lên kìa."
Khi hưng phấn vui sướng đến cực điểm, quả thực ngay cả ngón tay cũng sẽ run rẩy. Phản ứng nhỏ nhặt đó của Kinh Trập bị Cảnh Nguyên Đế bắt được khiến cậu xấu hổ, nhưng lại hắng giọng, nghiêm túc nói: "Ngài đã nói, muốn cùng ta sống lâu trăm tuổi mà."
Sống lâu trăm tuổi à...
Điều này đối với Cửu hoàng tử năm xưa chắc chắn là một lời nguyền rủa, nhưng đối với Hách Liên Dung hiện tại, cuối cùng cũng giống như một lời chúc phúc.
"Ừ."
Hách Liên Dung hôn lên trán Kinh Trập.
Đúng vậy.
Ta sẽ cùng em, sống lâu trăm tuổi.
(Hai bé con, hết)