Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 129

Một ngày bình thường như mọi ngày, Tông Nguyên Tín suýt chút nữa bỏ mạng tại Càn Minh Cung.

 

Nguyên nhân vô cùng đơn giản.

 

— Y cho Kinh Trập uống nhầm loại thuốc mới chưa được thử nghiệm nhiều.

 

Nếu không phải Kinh Trập nói đỡ cho Tông Nguyên Tín vài câu, đầu y bây giờ chắc đã bị vặt xuống đá bóng rồi.

 

Thực ra Tông Nguyên Tín cũng không cố ý.

 

Dù sao cũng hiếm khi Kinh Trập tới Thái Y Viện một chuyến, với người say mê nghiên cứu như Tông Nguyên Tín, Kinh Trập vừa bước vào cửa đã bị y lôi đi, ngồi lì bên đống cổ trùng suốt nửa canh giờ.

 

Người ở chung với mấy tiếng sột soạt rợn người đó lâu, đầu óc mụ mị, làm việc cũng chân tay luống cuống. Vốn định gọi người mang trà cho Kinh Trập, kết quả lại cầm nhầm lọ thuốc mới chế bên cạnh, mùi vị uống vào thật sự chẳng khác gì nước trà, thế nên...

 

"Không trách ngươi thì còn trách ai?" Sau khi Tông Nguyên Tín thoát chết, Du Tĩnh Diệu mỉa mai: "Với cái tính nết này của ngươi, làm ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ."

 

Tông Nguyên Tín tức gần chết, vội thanh minh cho mình: "Ta muốn tìm người thử thuốc, nhưng ta điên hay sao mà tìm đến điện hạ? Ngài ấy mà có mệnh hệ gì, cái mạng già này của ta đền cũng không đủ." Nếu không phải vừa rồi mấy vị ngự y thay nhau chẩn đoán, đều nói mạch tượng của điện hạ bình thường, không có gì đáng ngại, thì giờ này Tông Nguyên Tín đã chẳng còn sống.

 

Hai ngày nay, e là y phải túc trực ngày đêm, đề phòng Càn Minh Cung triệu kiến.

 

Nhưng trong lòng cũng an tâm, đây không phải loại thuốc nguy hiểm gì, chịu đựng qua vài ngày là xong.

 

Du Tĩnh Diệu: "Thuốc của ngươi, thực sự không có vấn đề gì chứ?"

 

"Ít nhất sẽ không hại đến tính mạng." Tông Nguyên Tín thở ngắn than dài, "Chẳng phải là lấy con cổ trùng ngươi đưa ta lần trước, trộn với vài vị thuốc, ăn vào mùi vị y hệt nước trà sao, có điều công hiệu thì..."

 

Y vuốt râu, vẻ mặt lúng túng.

 

Loại thuốc này, trước đó Tông Nguyên Tín chỉ mới thử trên người mình một lần, lúc đó chẳng thấy có tác dụng gì, chỉ là nói năng bừa bãi hơn bình thường một chút.

 

Nhưng bình thường Tông Nguyên Tín nói năng đã đủ bừa bãi rồi, nên hiệu quả thuốc trên người y không rõ ràng lắm.

 

Đây cũng là lý do Tông Nguyên Tín định tìm thêm dược nhân để thử.

 

"Nói năng bừa bãi hơn sao?"

 

Du Tĩnh Diệu trầm ngâm, nếu là vậy, kết hợp với con cổ trùng trước đó, nàng ta cũng đoán được đại khái hiệu quả của thuốc là gì.

 

... Quả thực vô hại, chỉ là có thể sẽ hơi rắc rối.

 

...

 

Hôm sau, trên triều hội.

 

Các vị triều thần đã quá quen với hai chiếc ghế trên cao, thậm chí chẳng buồn nhướng mắt lên nhìn.

 

Chỉ làm theo quy trình, hành lễ, dâng tấu, tranh cãi.

 

Phải nói là, nếu có ngày nào triều đình yên ắng lạ thường, đám thị vệ canh cửa bên ngoài e là sẽ nghi ngờ các vị lão đại thần bên trong có phải bị đánh thuốc câm rồi không.

 

"Bệ hạ, lũ lụt ở huyện Minh Hoài phía Nam thực chất là do người gây ra. Nếu huyện lệnh không tham ô công quỹ, sao có thể khiến nước sông tràn đê?"

 

"... Tiền lương cứu trợ vận chuyển đến phía Nam cũng cần..."

 

"Tần đại nhân tuy nói vậy, nhưng sao có thể giao việc này cho quan phủ địa phương, ai biết liệu có xảy ra chuyện tham ô hối lộ nữa hay không..."

 

Ồn quá.

 

Khẽ khàng, Ninh Hoành Nho đứng bên cạnh lờ mờ nghe thấy một câu, không kìm được liếc mắt nhìn, giọng này nghe giống giọng điện hạ...

 

Nào ngờ, Kinh Trập cũng đang bịt miệng.

 

Câu vừa rồi, đúng là do cậu nói.

 

Cực kỳ tự nhiên, vô cùng trôi chảy, cứ thế buột miệng thốt ra.

 

... Đây là lời thật lòng của cậu.

 

Dù sao nghe thì đúng là ồn ào thật.

 

Nhưng sao lời này lại thốt ra khỏi miệng được chứ?

 

Kinh Trập buông tay, uống ngụm trà, muốn đè nén cảm giác kỳ lạ đó xuống, bên tai vừa khéo nghe thấy một câu.

 

"... Bệ hạ, điện hạ, việc này không thể..."

 

"Ai bảo không..."

 

Nửa câu sau chưa kịp nói hết, Kinh Trập đã ép mình ho khan hai tiếng, lấp l**m đi.

 

Triều thần bên dưới liếc nhìn vài cái, chỉ thấy Kinh Trập bị sặc, không dám nhìn kỹ thêm. Nhưng Cảnh Nguyên Đế lại nhìn Kinh Trập, ánh mắt sâu thẳm, dường như đã nhận ra điều gì.

 

Kinh Trập lắc đầu.

 

... Cậu đây là, không kiểm soát được cái miệng sao?

 

Cũng không thể nào ngủ một giấc dậy lại mắc cái tật thích trả lời này... Do thuốc hôm qua Tông Nguyên Tín cho cậu uống nhầm? Tác dụng có hơi chậm quá không... Vậy hiệu quả này là khiến người ta không kiểm soát được h*m m**n nói chuyện... Mãi cho đến khi tan triều, Kinh Trập cùng Cảnh Nguyên Đế lên ngự giá, cậu vẫn không nhịn được suy nghĩ về chuyện này.

 

Cảnh Nguyên Đế nhéo nhéo d** tai Kinh Trập, nhạt giọng hỏi: "Vừa rồi là sao thế?"

 

"Ta hình như, bị bệnh rồi." Kinh Trập buột miệng nói, nhận ra sự mập mờ trong lời nói, vội lắc đầu, "Cũng không phải bệnh, chỉ là không kiểm soát được h*m m**n nói chuyện."

 

Cậu kể lại cảm giác vừa rồi trên triều cho Cảnh Nguyên Đế nghe.

 

Hách Liên Dung nhìn chằm chằm Kinh Trập. Vừa rồi cậu cứ mím chặt môi, khiến đám triều thần bên dưới tưởng tâm trạng điện hạ không vui, hóa ra chỉ vì Kinh Trập không muốn gây thêm rắc rối nên mới cố kiềm chế bản thân không để lộ sự khác thường mà thôi.

 

Hách Liên Dung: "Bạn bè em thích nhất là ai?"

 

"Minh Vũ."

 

"Bây giờ em muốn ăn gì nhất?"

 

"Bánh hoa đào."

 

Liên tiếp hai câu hỏi, tốc độ trả lời của Kinh Trập nhanh đến kinh ngạc. Cậu nhận ra muộn màng, vội bịt miệng mình lại, trừng mắt nhìn Hách Liên Dung, lầm bầm nói: "Đừng hỏi ta nữa." Hu.

 

Bây giờ cậu cũng nhận ra phản ứng này hơi giống với cái buff chết tiệt của hệ thống trước kia, nói ra toàn là lời thật lòng... Hay là khiến người ta thả lỏng hơn, dễ dàng nói ra sự thật?

 

Hách Liên Dung: "Mấy hôm trước, Kinh Trập có nói hôm nay muốn xuất cung thăm người nhà."

 

Động tác của Kinh Trập khựng lại, đôi mắt bỗng trở nên đáng thương hề hề.

 

Cậu không muốn để người nhà lo lắng.

 

"Hay là, không đi nữa?"

 

"Vậy về Càn Minh Cung." Giọng Hách Liên Dung đầy ẩn ý, "Ta ngược lại có vài vấn đề, còn muốn hỏi Kinh Trập."

 

... Thôi bỏ đi, nghe còn đáng sợ hơn.

 

Kinh Trập rầu rĩ nói: "Chúng ta vẫn mau xuất cung thôi."

 

Kinh Trập sống lâu trong cung, rảnh rỗi sẽ xuất cung thăm người nhà. Sau khi Sầm gia và hoàng gia kết thông gia, mọi thứ vẫn như thường, người nhà họ Sầm từ trên xuống dưới đều không phải loại người đắc thế là kiêu ngạo.

 

Hơn nữa, người sáng suốt ít nhiều đều nhận ra, Sầm Huyền Nhân và Cảnh Nguyên Đế không hợp nhau.

 

Sầm Huyền Nhân không hài lòng về mối hôn sự này... hay là có nguyên do khác cũng được, sau vài năm qua đi, thái độ cùng ra cùng vào của Cảnh Nguyên Đế và Kinh Trập đã đủ để rất nhiều người hiểu rõ ý của Hoàng đế.

 

Cảnh Nguyên Đế không định có con nối dõi.

 

Khi chuyện này được phơi bày ra ánh sáng, nhiều việc ngược lại dễ giải quyết hơn. Tiên đế ngoài Cảnh Nguyên Đế ra còn có không ít con cái, Hoàng đế không có con thì chỉ có thể nhận con thừa tự từ dòng thứ, thế là những kẻ có ý đồ lại giở hết ngón nghề ra.

 

Những năm này, kẻ chủ động đưa con tin vào kinh thành có, kẻ dâng tấu thăm dò có, thậm chí có kẻ lúc vào kinh dâng lễ còn cả gan tự tiến cử làm Hoàng thái đệ, quả thực là to gan lớn mật. Cảnh Nguyên Đế không có ý định nuôi con hộ người khác, càng không định nhận con thừa tự từ người ngoài, tấu chương đến nay đều bị dìm xuống.

 

Kinh Trập chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này, có người bóng gió nhắc đến chuyện hậu sự trăm năm với cậu, Kinh Trập chỉ cười híp mắt nói: "Chuyện sau khi chết không liên quan đến chúng ta, cần gì phải bận tâm?"

 

Lời này nghe ra, quả thực vô trách nhiệm.

 

Rất có phong thái của Cảnh Nguyên Đế.

 

Thế nên cũng có người đau khổ than rằng điện hạ ở bên cạnh bệ hạ lâu ngày, cũng trở nên tùy ý làm bậy như thế.

 

Tuy nhiên, Sầm Huyền Nhân không thích nhìn thấy Cảnh Nguyên Đế, không có nghĩa là ông không muốn gặp Kinh Trập. Mỗi khi đến ngày Kinh Trập về, Sầm Huyền Nhân luôn tan sở về sớm hơn mọi khi.

 

Hôm nay cũng vậy.

 

Trên đường xuất cung, Kinh Trập đều ngậm chặt miệng. Hách Liên Dung thấy cậu như vậy cũng không trêu chọc nữa, chỉ nắm lấy cổ tay cậu dựa vào thành xe chợp mắt.

 

Đến Sầm phủ, Kinh Trập đưa Hách Liên Dung đi nói chuyện với Liễu Tuấn Lan một lát.

 

Liễu Tuấn Lan nghe Hách Liên Dung nói Kinh Trập muốn ăn bánh hoa đào, không khỏi che miệng cười, "Đã lớn thế này rồi mà vẫn thích của ngọt này. Lát nữa mẹ đi làm cho con."

 

Kinh Trập xấu hổ đỏ bừng tai, "Huynh nói linh tinh cái gì thế?"

 

"Đây chẳng phải là lời thật lòng của Kinh Trập sao?" Hách Liên Dung chậm rãi nói, "Hay là em... thực ra không thích?"

 

Trước mặt Liễu Tuấn Lan, Kinh Trập đương nhiên không nói được chữ "không".

 

Đành phải tức tối trừng hắn một cái.

 

Khó khăn lắm mới qua chuyện, Kinh Trập vội vàng áp giải người đàn ông về phòng nghỉ ngơi, không cho hắn nói lung tung nữa.

 

Ban ngày, ở nhà chỉ có Liễu Tuấn Lan, đến chập tối, Kinh Trập mới thấy Sầm Lương vội vã đi qua hậu viện.

 

Sầm Lương thấy Kinh Trập cũng rất vui mừng: "Huynh trưởng, muội biết ngay hôm nay sẽ gặp được huynh mà."

 

Hôm nay cô nương này mặc nam trang, nhìn là biết để tiện đi lại bên ngoài.

 

Kinh Trập: "Cửa trước không đi, sao cứ phải đi cửa sau?"

 

Sầm Lương: "Chẳng phải là vì... cha cứ nhìn Trần Thiếu Khang không thuận mắt, tránh đụng mặt ông ấy ở cửa trước sao?"

 

Vừa nãy là Trần Thiếu Khang đưa nàng về.

 

Kinh Trập: "... Cũng có lý."

 

Sầm Huyền Nhân bình đẳng mà bất mãn với tất cả những kẻ nhòm ngó con cái nhà mình.

 

"Huynh trưởng, bệ hạ đâu?"

 

"Ta bảo hắn nghỉ ngơi trong phòng rồi."

 

Sầm Lương nháy mắt ra hiệu với Kinh Trập, cười hì hì nói, "Muội biết ngay mà, huynh mà ra ngoài, bệ hạ chắc chắn sẽ kè kè bên cạnh." Cứ như giữ của vậy, chẳng chịu buông tay.

 

Kinh Trập nhướng mày: "Sao muội biết?"

 

"Ngài ấy sắp buộc huynh vào thắt lưng quần rồi, còn không biết sao được?" Sầm Lương nhướng mày, "Nếu là người khác chắc bị dọa chạy mất dép rồi, nhưng mà, huynh trưởng đâu phải người thường, lúc nào cũng vô tư hơn người khác."

 

Kinh Trập nghiêm túc nói: "Không phải ta vô tư, ta chỉ cảm thấy, đây là cách hắn thích, ta lại không thấy khó xử, tại sao không rộng lượng chấp nhận chứ?"

 

Sầm Lương: "Mỗi cặp phu thê, khụ khụ, còn cả phu phu nữa, cách chung sống đều không giống nhau. Trong các cặp vợ chồng, muội thấy ân ái nhất, không ai bằng cha mẹ, nhưng cha mẹ cũng đâu có như bệ hạ, quản chặt như thế." Dù là hai người họ, cũng sẽ có khoảng thời gian riêng tư, nhưng Hoàng đế bệ hạ thì sao?

 

Dường như chưa bao giờ cho huynh trưởng không gian như vậy.

 

"Vậy có lẽ là vì, ta cũng thích như thế." Kinh Trập sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói, "Hắn quản chặt, thì ta cứ mang theo hắn thôi, còn được ở bên nhau nhiều hơn..." Chỉ là đoạn này chưa nói hết, cậu đã tự vả vào miệng mình một cái, lộ ra vẻ hối hận, vành tai cũng hơi đỏ lên.

 

"Huynh trưởng, huynh có phải hơi..." Sầm Lương dường như phát hiện ra điều gì, quan sát Kinh Trập kỹ càng, "Ồ..."

 

Cô nàng cười tủm tỉm, "Đây là lời thật lòng huynh vô tình nói ra hả?"

 

Sầm Lương không biết tình trạng của Kinh Trập, cứ tưởng cậu vô tình bộc lộ suy nghĩ thật của mình.

 

Hi hi, lâu lắm rồi không thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của huynh trưởng.

 

Kinh Trập nheo mắt: "Muội còn dám trêu chọc ta à, khi nào định nói chuyện của Trần Thiếu Khang với cha đây?"

 

Sầm Lương day day tai, lẩm bẩm: "Kỳ lạ, sao cái tai này tự nhiên lại không nghe rõ nhỉ?"

 

Kinh Trập liếc xéo nàng, Sầm Lương lầm bầm nhỏ.

 

"Ai mà thẳng thắn được như huynh trưởng chứ?"

 

Nàng đúng là hơi hơi Trần Thiếu Khang thật, nhưng nếu nói đến chuyện cưới xin... thì cứ từ từ đã, đối mặt với cha vẫn áp lực lắm.

 

"Đừng có trêu chọc huynh trưởng ngươi nữa."

 

Một đôi tay ôm lấy Kinh Trập từ phía sau, bước chân của Hách Liên Dung gần như không tiếng động, hai huynh muội hoàn toàn không phát hiện hắn đến gần. Bóng dáng cao lớn ôm trọn lấy Kinh Trập, như bao phủ cả người cậu trong bóng tối.

 

"Em ấy tính tình thật thà, lúc nào cũng có sao nói vậy."

 

Lời nói lạnh nhạt lại khiến Kinh Trập nghe ra ý trêu chọc, nếu không có Sầm Lương ở đây, cậu đã đá một cái vào cẳng chân Hách Liên Dung rồi.

 

Ha ha, cái gì mà có sao nói vậy... Đây là cố ý trêu chọc cậu mà!

 

Sầm Lương ho khan một tiếng, cụp mắt ngoan ngoãn nói: "Vâng, vâng, trong lòng bệ hạ, huynh trưởng đương nhiên cái gì cũng tốt." Nàng vứt lại câu đó rồi chuồn lẹ khỏi hiện trường.

 

Nàng mới không thèm kẹt giữa huynh trưởng và anh rể làm kỳ đà cản mũi đâu.

 

Kinh Trập túm lấy cánh tay Hách Liên Dung, lầm bầm: "Huynh dậy sao không nói một tiếng?"

 

Cũng không biết những lời vừa rồi bị nghe thấy bao nhiêu.

 

"Em đang nói chuyện với Sầm Lương mà." Hách Liên Dung thản nhiên nói, "Xem ra dược tính này, ai hỏi cũng như nhau cả."

 

Kinh Trập: "Nếu nó chỉ có tác dụng với mỗi mình huynh, thì ta phải nghi ngờ Tông Nguyên Tín có phải lén lút nhận tiền của huynh sau lưng ta không đấy."

 

Mới cố tình làm ra thứ thuốc này.

 

Hách Liên Dung nghiêng đầu l**m nhẹ lên cổ Kinh Trập, nhạt giọng nói: "Không cần thiết."

 

Muốn biết điều gì, hắn luôn có thể tự mình ép Kinh Trập nói ra.

 

Kinh Trập giọng điệu đau khổ, vẻ mặt bi thương: "Tối nay phải làm sao đây?"

 

Sầm Huyền Nhân rất tinh ý, nếu nói chuyện thêm vài câu, e là sẽ bị phát hiện. Chỉ là Kinh Trập không muốn để người nhà lo lắng nên không định nói cho họ biết.

 

Hách Liên Dung cười khẽ: "Chuyện này có gì khó?"

 

Kinh Trập bán tín bán nghi: "Huynh định bịt miệng cha ta à?"

 

"Cũng không cần đến mức đó."

 

Thôi được rồi, nể tình Hách Liên Dung nói vậy.

 

Nửa canh giờ sau, Kinh Trập ngồi bên bàn ăn ôm mặt, bên tai là hai giọng nam đang tranh luận.

 

Một giọng trầm ổn mạnh mẽ, một giọng lạnh lùng như tuyết.

 

Tốt lắm, rất tốt.

 

Hách Liên Dung đã thu hút toàn bộ hỏa lực của cha, trên bàn ăn chỉ còn cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm.

 

Nhìn sang trái, Sầm Lương bưng bát hóng hớt.

 

Nhìn sang phải, mẹ cậu vui vẻ xem kịch.

 

Kinh Trập vuốt mặt, bình tĩnh, bình tĩnh, đây chẳng phải cũng là biểu hiện Hách Liên Dung hòa nhập với Sầm gia sao?

 

Cậu tự lừa mình dối người nghĩ vậy.

 

Mãi cho đến khi Sầm Huyền Nhân xắn tay áo lên, Liễu Tuấn Lan mới cười đứng dậy, vỗ vai ông đẩy ra ngoài. Liễu Tuấn Lan dễ dàng dập tắt chiến trường, Sầm Lương vội vàng chuồn êm, Hách Liên Dung lạnh nhạt liếc nhìn Kinh Trập.

 

... Kinh Trập nở một nụ cười gượng gạo nhưng không thất lễ.

 

Cậu bất lực: "Cha lớn tuổi rồi, lần sau huynh đổi cách khác đi."

 

"Đổi cách khác cũng chẳng bằng cách này đâu, dù sao cha em cũng không thích ta."

 

Kinh Trập sờ sờ mũi, rồi lại sờ sờ tai, cọ tới gần, "Thực ra không phải cha nhắm vào huynh..."

 

"Không sao, ta cũng không thích ông ta." Hách Liên Dung bình tĩnh nói, "Ông ta rất vướng víu. Nhưng cũng rất có năng lực. Với năng lực của ông ta, nếu thực sự muốn tạo phản, cũng có vài phần khả năng đấy."

 

Kinh Trập đảo mắt, được rồi, hai người này đúng là ghét nhau như chó với mèo.

 

"Mẹ ta còn sống sờ sờ ra đấy, ông ấy tốn công sức làm cái đó làm gì?"

 

"Chi bằng để ông ta thử xem?" Hách Liên Dung nói đầy ẩn ý, "Dù sao cũng vẫn còn sinh được."

 

Kinh Trập bịt miệng Hách Liên Dung lại, cười: "Tuổi cha còn lớn hơn huynh đấy, huynh đừng có nghĩ mấy chuyện linh tinh hành hạ ông ấy nữa." Chưa nói đến việc cha cậu căn bản không có ý đó, với cái tính điên khùng của Hách Liên Dung, nếu hắn nổi hứng lên thật, hành hạ cha mẹ cậu... Thôi thì thương xót cho cái tuổi già của hai ông bà đi!

 

Giọng Hách Liên Dung nghèn nghẹn vang lên từ lòng bàn tay cậu: "Em chê ta già?"

 

"Ta chê bao giờ..."

 

— Tuổi cha còn lớn hơn huynh đấy.

 

Kinh Trập nghẹn lời, câu này, câu này nghe đúng là có chút ý đó thật, nhưng cậu thật sự không có ý đó mà.

 

"Huynh chỉ lớn hơn ta vài tuổi, ta chê huynh làm gì?" Kinh Trập buông tay ra, bực bội nói, "Chỉ chê huynh tinh lực quá dồi dào, hành hạ lung tung thôi."

 

Lúc nào cũng làm làm làm làm làm!

 

Rốt cuộc ai mới là người trẻ tuổi hơn hả?

 

Hách Liên Dung ôm lấy Kinh Trập, ghé sát tai cậu thì thầm: "Kinh Trập chẳng lẽ không thích? Lúc dán sát vào nhau, chỗ đó của em sẽ co rút lại, nuốt sâu hơn, cứ như kết nối làm một vậy." Tiếng thở dài lạnh lẽo đầy ám muội ngay bên tai, hơi thở nóng rực khiến Kinh Trập run rẩy, chỉ vì người đàn ông ngày càng không biết xấu hổ, trong hoàn cảnh này mà cũng nói ra được những lời như vậy.

 

"Ta thích..."

 

Khoan đã.

 

Câu cậu muốn nói là —

 

"Vẫn chưa đủ gần."

 

Kinh Trập cố gắng cắn chặt đầu lưỡi, gần như cắn bật máu, mới miễn cưỡng nén được câu nói sắp buột miệng thốt ra kia.

 

A a a a a câu cậu muốn nói rõ ràng là không thích mà!

 

Kinh Trập thẹn quá hóa giận đứng phắt dậy — nếu có thể bỏ qua khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể ngất xỉu của cậu — cậu thực sự muốn cùng Sầm Lương chuồn lẹ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhưng sức lực như gọng kìm giam cầm cậu lại không chịu buông tha.

 

Giọng nói bạc bẽo mang theo ý cười như có như không.

 

"Kinh Trập, em chạy cái gì?"

 

Kinh Trập bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, toang rồi.

 

A a a a a cái hiệu quả thuốc chết tiệt của Tông Nguyên Tín bao giờ mới hết đây!

 

Ở thiên điện Càn Minh Cung xa xôi, chả hiểu sao Tông Nguyên Tín hắt hơi suốt cả đêm, sáng hôm sau dậy mũi đỏ ửng cả lên. Y tự bắt mạch mấy lần đều không sao, càng thắc mắc tại sao mình chẳng bị phong hàn chút nào mà lại hắt hơi dữ dội thế?

 

Làm gì có chuyện hắt hơi liên tục cả nửa đêm chứ, quá đáng!

 

(Một ngày ở Sầm phủ, hết)

 

________

 

Lời tác giả: Ứ ừ ư, ai mà quá đáng thế nhỉ hi hi.

Bình Luận (0)
Comment