Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 130

Mùa hè nóng bức, trong trường vắng hoe không một bóng người.

 

Tiếng ve kêu thỉnh thoảng vang lên cũng mang theo vài phần uể oải, dưới cái nóng như thiêu như đốt này, nghe như tiếng r*n r* sắp chết.

 

Gió bỗng nổi lên, có hai người che ô đi ngang qua gốc cây.

 

Chàng trai che ô thấp hơn một chút, ngược lại phải giơ cao tay che cho người bạn đồng hành cao gầy tuấn tú bên cạnh, dặn dò: "Vừa mới bị tai nạn xe, cũng không cần vội quay lại đâu, dù bác sĩ bảo không sao, cậu ở nhà dưỡng bệnh không tốt hơn à?"

 

Người bạn cao gầy lắc đầu: "Không bệnh không đau, chỉ ngất mấy ngày thôi, có vấn đề gì đâu?"

 

"Ngất xỉu không rõ nguyên nhân mới là phiền phức đấy, chỉ sợ bộc phát bệnh cấp tính gì, dọa chết cậu." Khâu Minh Vũ oán trách, "Dù sao sếp cũng bảo rồi, cho cậu nghỉ ngơi thêm mấy ngày, thí nghiệm cũng đâu có mọc chân chạy mất được."

 

"Được rồi được rồi, là tớ sai." Người bạn cao gầy xin tha, nhận lấy chiếc ô che nắng từ tay cậu ta, "Minh Vũ, cậu đừng càm ràm tớ nữa, lần sau tớ chắc chắn sẽ không thế nữa."

 

Khâu Minh Vũ nhìn dáng vẻ cười cợt nhả của Kinh Trập là biết cậu chắc chắn nghe tai này lọt tai kia rồi.

 

Mấy hôm trước, lúc ăn cơm ở quảng trường trung tâm thành phố, Kinh Trập bị một chiếc xe hơi băng qua đường đâm phải. Người ngất ngay tại chỗ, đưa vào bệnh viện kiểm tra thì chẳng phát hiện ra vấn đề gì, nhưng người cứ hôn mê mãi không tỉnh, làm người gây tai nạn sợ hết hồn.

 

Đến hôm kia, Kinh Trập cuối cùng cũng tỉnh, cậu bạn kia vội vàng lôi cậu đi kiểm tra một lượt, chẳng có chút bệnh tật gì.

 

Kinh Trập cũng sảng khoái, chỉ bắt người ta trả tiền viện phí, một đồng cũng không lấy thêm, rồi xuất viện luôn. Minh Vũ biết chuyện, vừa trách cậu quá tốt bụng, vừa bảo cậu khoan hẵng đến trường.

 

Dù sao nhà Kinh Trập cũng ở thành phố này, về nhà rất tiện.

 

Kết quả vừa xuất viện được một ngày, Kinh Trập đã mò đến trường.

 

Kinh Trập: "Ở nhà, cha mẹ tớ không nói làm gì, Lương nhi đến trưa cũng chạy về nhà nhìn tớ rưng rưng nước mắt, tớ thà đến trường sớm còn hơn." Cậu thực sự sợ đòn tấn công bằng nước mắt của Sầm Lương.

 

Minh Vũ cười nhạo cậu: "Đó là quả báo cậu đáng nhận được."

 

Tên đầy đủ của Kinh Trập là Sầm Văn Kinh, người quen mới gọi tên thân mật là Kinh Trập.

 

Khâu Minh Vũ là bạn cùng phòng ký túc xá nghiên cứu sinh của cậu, hai người từ khi nhập học đến nay quan hệ rất tốt. Vừa nghe tin Kinh Trập trốn đến trường, cậu ta đã vừa chửi đổng vừa chạy đến phòng thí nghiệm, lôi cổ Kinh Trập – kẻ vừa đến đã chui tọt vào phòng thí nghiệm – về.

 

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đúng lúc các khu nhà khác tan học, con đường vốn vắng vẻ bỗng chốc đông nghịt người.

 

Minh Vũ u ám nhìn những cặp đôi nắm tay nhau, "Chưa đến lễ tết gì mà đã lắm tình nhân thế này."

 

Kinh Trập: "Giờ này thì lễ tết gì. Cậu muốn bọn họ nhịn à? Lúc nào chẳng lắm tình nhân. Cậu đừng có vì mình độc thân mà ghen tị với người khác."

 

Minh Vũ làm bộ muốn bóp cổ Kinh Trập, đúng lúc này, con đường chật kín sinh viên bỗng tách ra, nhìn kỹ mới thấy có xe bên ngoài chạy vào đại lộ.

 

Trường bọn họ thường không cho xe ngoài vào, chỉ có giảng viên nhân viên mới được lái xe ra vào, nên sinh viên thường đi tràn lan trên đại lộ cũng chẳng sao. Hiếm khi thấy xe ngoài, Kinh Trập không khỏi liếc nhìn, phát hiện không chỉ một chiếc, phía sau còn có ba bốn chiếc nữa.

 

Cũng không biết sao lại lắm người thế.

 

Minh Vũ: "Đó chẳng phải là xe của hiệu trưởng à?"

 

"Hả?"

 

"Chiếc dẫn đầu ấy, cậu không xem báo trường à?"

 

"Cái báo trường ấy á, chắc chỉ có người trong ban biên tập xem thôi."

 

"Ai bảo, tài khoản công chúng có bao nhiêu người theo dõi đấy..." Minh Vũ nói vài câu rồi lại quay lại chủ đề chính, "Ai mà phô trương thế nhỉ, ngoài xe hiệu trưởng ra, mấy chiếc còn lại toàn xe sang."

 

Cậu ta nói tên một hãng xe, dù Kinh Trập không mấy quan tâm cũng từng nghe qua, đắt muốn chết.

 

Nghe nói có tiền cũng khó mua được.

 

"Chắc là cựu sinh viên tài ba nào đó thôi." Kinh Trập không để ý lắm, "Mấy năm trước chẳng phải cũng có người quyên góp cho trường mình một tòa nhà sao?"

 

"Chính là tòa nhà thí nghiệm của bọn mình đấy?" Minh Vũ đáp, "Vừa khéo lúc bọn mình vào trường thì xây xong."

 

Trường bọn họ là trường đại học lâu đời, cựu sinh viên nổi tiếng vô số, nhưng người vung tay quyên góp cả một tòa nhà bao trọn thiết bị thí nghiệm như vậy vẫn khá hiếm.

 

Nói ra thì, những chuyện như thế này không hiếm gặp trong cuộc đời Kinh Trập.

 

Chuyện hồi tiểu học quá xa xôi, nhớ không rõ lắm, nhưng hồi trung học, dường như cứ mỗi khi cậu chuẩn bị nhập học, trường lại vừa khéo có công trình hoàn thành. Dù là tòa nhà giảng đường, hay sân vận động vốn trang thiết bị chưa hoàn thiện, hoặc thư viện vốn không tồn tại, dường như luôn xảy ra những chuyện như vậy.

 

Gặp nhiều rồi, Kinh Trập cũng quen.

 

Nếu không phải vừa rồi Minh Vũ nhắc đến với giọng điệu kinh ngạc, cậu suýt quên mất đây thực ra không phải chuyện dễ dàng gì.

 

Người tốt bụng thì có, nhưng cũng không thường xuyên.

 

Cậu đúng là hay được hưởng sái từ những công trình mới này thật.

 

Kinh Trập thầm cảm ơn những người tốt bụng đã tồn tại trong quá khứ, rồi bị Minh Vũ lôi về ký túc xá nghỉ ngơi.

 

Về đến phòng, tin nhắn của sếp cũng vừa gửi đến, bảo Kinh Trập mấy ngày nữa hãy đến báo danh.

 

Xem ra, chuyện Kinh Trập lén đến phòng thí nghiệm hôm nay cũng bị các anh chị khóa trên mách lẻo với sếp rồi.

 

Bầu không khí trong nhóm nghiên cứu rất tốt, không có chuyện bắt nạt chèn ép gì, sếp không chỉ thấu tình đạt lý mà mỗi tháng còn phát tiền đúng hạn, tuy không nhiều nhưng đã là ông chủ có lương tâm rồi. Các anh chị khóa trên bận rộn làm luận văn, nhưng lúc Kinh Trập mới vào cũng thường xuyên hướng dẫn cậu học tập, so với những tin đồn thỉnh thoảng nghe được thì đúng là một trời một vực.

 

Kinh Trập vừa trả lời sếp, vừa than vãn với các anh chị trong nhóm chat, nhất thời nhóm chat nhỏ của sư môn trở nên rôm rả, mấy người liền ngoi lên quan tâm cậu.

 

Tán gẫu xong, nghe thấy Minh Vũ hét lên ngoài ban công.

 

"Cậu ngã à?"

 

"Không phải, cậu xem nhóm lớn của trường đi."

 

Kinh Trập nằm ngửa trên giường, mở nhóm chat lớn của trường ra, thấy rất nhiều tin nhắn đang nhảy liên tục, trong đó xuất hiện nhiều nhất là những từ như "núi sau", "mộ", vân vân.

 

"Ngôi mộ ở núi sau cứu được rồi à?"

 

Trường bọn họ xây dựa lưng vào núi, ngọn núi này cũng giống như con phố sau lưng tất cả các trường học khác, được gọi là núi sau, thực ra người ta có tên hẳn hoi, gọi là núi Tạm Quan.

 

Năm ngoái lúc Kinh Trập mới nhập học, núi Tạm Quan xảy ra chuyện, có người ngã bị thương bên trong, được nhân viên tuần núi đưa vào bệnh viện, kết quả trong bệnh viện lộ thân phận trộm mộ, bác sĩ y tá báo cảnh sát ngay lập tức. Cảnh sát bắt về thẩm vấn một hồi, cuối cùng phát hiện người đó lẻn vào khuôn viên trường là vì một ngôi mộ trên núi Tạm Quan.

 

Trên núi Tạm Quan có mộ, chuyện này nhà trường đã biết từ lâu, từ khi mới xây trường đã nghe các cụ già gần đó nói có mộ, dù sao trường cũng chẳng ai động đến.

 

Đất nước rộng lớn, chỗ nào đào ra mộ cổ cũng chẳng lạ.

 

Ai ngờ lại có trộm mộ đến đào thật.

 

Sau khi thẩm vấn, tên trộm mộ mới khai thật, nói là trong giới trộm mộ của bọn họ — trộm mộ mà cũng có vòng tròn nhỏ — luôn lưu truyền một lời đồn, rằng núi Tạm Quan có mộ lớn.

 

Nhưng bao nhiêu người đến rồi đi, căn bản chẳng đào được gì.

 

Ông ta là một tên trộm mộ nghèo kiết xác, đến tuổi trung niên vẫn chẳng kiếm được đồng nào, một hôm rượu vào gan lớn, nhớ đến lời đồn này, bèn vác đồ nghề đến thành phố này.

 

Tên trộm mộ tìm hỏi không ít người già, quả thực nghe ngóng được nơi này có mộ địa, còn có một truyền thuyết, nói là mấy trăm năm trước từng có người định đến đào, nhưng không biết cuối cùng thế nào, chẳng đào được gì mà còn bị kỵ binh đến san phẳng cả khu đất. Cho nên đến giờ cũng chỉ còn là lời đồn, rốt cuộc cũng chẳng ai thực sự nhìn thấy ngôi mộ đó.

 

Nhưng đã đến rồi, không đích thân thử một phen sao cam tâm?

 

Cuối cùng vẫn lên núi Tạm Quan.

 

Con người ấy mà, đôi khi vận may ập xuống đầu thì cản cũng không được, giống như tên trộm mộ này, bao nhiêu người không tìm thấy mộ, thế mà vào một ngày mưa to gió lớn, ông ta lại tìm được.

 

Không chỉ tìm thấy mộ, còn đào được cả hang trộm.

 

Nếu không phải mưa quá lớn, ông ta không cẩn thận ngã gãy chân, tên này chắc chắn sẽ trở thành huyền thoại trong giới trộm mộ.

 

Cũng vì tên trộm mộ này thực sự đã đào trúng mộ người ta, cảnh sát vội vàng phái người đến hiện trường kiểm tra, phát hiện hỏng bét, do trời mưa nên hang trộm sũng nước, không biết bao nhiêu hơi nước đã ngấm vào trong, phái người xuống xem thì đúng là mộ cổ thật.

 

Trong quá trình mang đầy màu sắc huyền thoại đó, cấp trên phái tổ chuyên gia đến tiếp quản, bắt đầu một cuộc giải cứu di tích.

 

Suốt một năm qua, núi Tạm Quan luôn bị phong tỏa, ngay cả giáo viên sinh viên trong trường cũng không được lên.

 

Lúc Kinh Trập thi vào đây từng nghe nói phong cảnh núi Tạm Quan rất đẹp, kết quả xảy ra chuyện này, cậu chưa có duyên được chiêm ngưỡng. Nhóm chat lớn của trường vốn yên ắng bao ngày nay bỗng dưng bùng nổ, đều đang bàn tán chuyện này, không khó đoán việc khai quật bảo vệ cuối cùng cũng đến một giai đoạn nhất định, có tin tức truyền ra rồi.

 

Dù sao núi Tạm Quan cũng nằm ngay cạnh trường, sinh viên quan tâm cũng là chuyện bình thường.

 

Chứ nếu ở tận đẩu tận đâu, đám sinh viên đại học đã chứng kiến bao sóng gió trên mạng này mới thèm quan tâm chỗ nào khai quật mộ cổ chứ!

 

"Không hiểu gì cả, mọi người lướt nhanh quá."

 

Kinh Trập trở mình, thò đầu ra khỏi giường.

 

"Có tin gì mới thế?"

 

Minh Vũ nãy giờ hóng chuyện trong nhóm chat sớm hơn Kinh Trập gân cổ lên trả lời cậu: "Nói là tạm thời kết thúc một giai đoạn, trước đó khai quật được không ít văn vật, tuần sau sẽ có triển lãm ở trung tâm thành phố, sinh viên trường mình có thể dùng thẻ sinh viên vào xem miễn phí."

 

Kinh Trập nghe xong liền mất hứng, cái đầu chó con từ từ rụt về.

 

Màn hình điện thoại sáng lên, trong nhóm nhỏ sư môn, có đàn anh đang hỏi chuyện tụ tập lần sau, Kinh Trập vốn là người dễ tính nghe theo sự sắp xếp, vừa định gửi mấy cái icon hưởng ứng thì thấy đàn chị nhắn trong nhóm.

 

[Tình nghĩa duy trì miễn cưỡng (7)]

 

[Chị cả xui xẻo: Chẳng phải bảo tuần sau có triển lãm à? Đến đó đi, xem xong rồi đi ăn]

 

[Đầu hói không muốn viết luận văn: Được]

 

[Rốt cuộc ai giết tôi rồi tôi lại giết ai: Đâu cũng được, nếu ra khỏi thành phố thì càng tốt]

 

[Trời xanh thăm thẳm đồng hoang mênh mông (Giáo sư Trần – Sếp) @Đầu hói không muốn viết luận văn đổi tên từ bao giờ thế, thầy xem cái thứ em nộp lên mới thực sự muốn hói đầu đây :)]

 

[Trời xanh thăm thẳm đồng hoang mênh mông (Giáo sư Trần – Sếp) @Rốt cuộc ai giết tôi rồi tôi lại giết ai ra khỏi thành phố cũng được, tiền vượt quá định mức tự bỏ tiền túi.]

 

[Đầu hói không muốn viết luận văn: Thần xin cáo lui]

 

[Rốt cuộc ai giết tôi rồi tôi lại giết ai: Thần cũng xin cáo lui]

 

[Chị cả xui xẻo: Vậy thì đi xem triển lãm]

 

Chỉ cả xui xẻo... phỉ phui, đàn chị Bội Như ngó lơ sự náo nhiệt trong nhóm, chốt đơn quyết định.

 

Kinh Trập ư ử một tiếng, vùi mặt vào gối.

 

Cậu không phải không muốn đi thật, chỉ là nơi triển lãm nằm ngay trung tâm thành phố, vừa bị đâm xe ở đó xong, trong lòng vẫn còn sợ hãi, Kinh Trập ít nhiều cũng thấy ám ảnh.

 

Cậu nằm sấp một lúc, rồi cứ thế ngủ thiếp đi.

 

...

 

Những th*n th* tr*n tr** quấn lấy nhau, tựa như bức tranh diễm lệ.

 

Người đàn ông phía trên cử động, thắt lưng nổi lên những khối cơ bắp cuồn cuộn mạnh mẽ, thân hình to lớn vạm vỡ như đang điều khiển thứ gì đó.

 

Sức lực điên cuồng ấy, như muốn g**t ch*t người nằm dưới.

 

Tiếng nức nở, tiếng cầu xin tha thứ, mang theo sự run rẩy và tủi thân, mơ hồ không nghe rõ, nhưng lại nghẹn ngào.

 

Chỉ là tên côn đồ kia hoàn toàn phớt lờ những giãy giụa đó, như bị vẻ đáng thương kia khơi dậy d*c v*ng tàn ác, càng dùng đủ thủ đoạn hành hạ cậu, khiến bên tai tràn ngập đủ loại tiếng r*n r* nức nở đáng thương.

 

"Ư... cứu... cứu mạng..."

 

Sao lại...

 

"Không —"

 

Giọng nói này nghe...

 

"Hu hu... Dung... thật sự không..."

 

Hình như là chính cậu...

 

Bộp!

 

Khoảnh khắc đó, Kinh Trập bàng hoàng tỉnh giấc.

 

Cậu mồ hôi đầm đìa, mặt đầy kinh hãi bò dậy, vừa cử động, cả người cứng đờ, chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống đất.

 

Rầm —

 

Loảng xoảng —

 

Nửa đêm nửa hôm, Minh Vũ bị tiếng động liên tiếp đánh thức, bật đèn đầu giường lên nhìn, mới phát hiện Kinh Trập không có trên giường, cậu ta nhoài người ra mép giường nhìn xuống, thấy đèn nhà vệ sinh đang sáng.

 

"Kinh Trập, cậu không khỏe à?"

 

"Không, không có!"

 

Từ trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng trả lời thiếu tự tin của Kinh Trập.

 

Trong nhà vệ sinh, Kinh Trập không dám nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, cậu nghiến răng nghiến lợi c** q**n, mở mạnh vòi nước.

 

Chuyện quái quỷ gì thế này!

 

Sao cậu lại tự dưng mơ thấy mình và một người đàn ông lạ mặt đang...

 

Vừa nghĩ đến đây, Kinh Trập càng muốn ngất xỉu.

 

Đáng thương cho cậu, một sinh viên đại học bao nhiêu năm nay chưa từng yêu đương... ồ, giờ là nghiên cứu sinh rồi, làm sao có thể tưởng tượng ra nhiều tư thế hoang đường xấu hổ đến thế?

 

... Ồ, lại còn là với một người đàn ông!

 

Cả đời này chưa từng đi cửa sau, không ngờ có ngày, mình lại mơ thấy bị người ta đi cửa sau.

 

Rào rào, rào rào —

 

Nhất thời, động tác vò quần áo của Kinh Trập càng thêm tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment