Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 131

Trần Bội Như cúi người, đứng trước một tủ trưng bày.

 

Cô đang xem dòng chữ giới thiệu nhỏ phía trước tủ, trên đó ghi rõ hiện vật này là cổ vật đến từ triều đại Hách Liên.

 

Lượng người tham quan triển lãm này không ít, dù sao đây cũng là di tích mộ cổ được khai quật ngay tại địa phương, lại có quá trình khai quật ly kỳ như vậy, người dân bình thường vẫn còn nhớ rất rõ sự kiện này. Thêm vào đó thời gian triển lãm rơi vào kỳ nghỉ lễ, người qua lại càng đông hơn.

 

Trần Bội Như thỏa mãn ngắm nghía xong hiện vật này, đứng thẳng người dậy, nhìn quanh một lượt mới phát hiện cậu đàn em vốn đi theo sau lưng mình đang đứng đối diện, ngẩn người nhìn chằm chằm vào một bức tranh.

 

Bức tranh này được bảo vệ tầng tầng lớp lớp, ngoài lồng kính vuông vức chụp lên, xung quanh còn chăng dây cảnh giới, thậm chí có mấy nhân viên an ninh túc trực bên cạnh, đủ thấy sự canh phòng nghiêm ngặt. Không chỉ chỗ này, triển lãm hôm nay hầu như nơi nào cũng vậy, đa số hiện vật đều chỉ có thể nhìn từ xa, không được lại gần.

 

Sở dĩ canh phòng cẩn mật như vậy là vì những hiện vật được trưng bày lần này quý giá hơn nhiều so với dự tính ban đầu.

 

Toàn bộ số trân phẩm được khai quật lần này đều đến từ mộ cổ núi Tạm Quan.

 

Lúc tổ chuyên gia đến nơi, vốn tưởng đây chỉ là một cuộc giải cứu di tích bình thường, ai ngờ khi xuống đến đường hầm mộ, những bức bích họa còn sót lại hai bên vách khiến họ kinh ngạc nhận ra đây có thể là một ngôi mộ quan trọng hơn nhiều so với dự đoán.

 

Vì thế, cảnh sát đã thẩm vấn tên trộm mộ suốt đêm, moi thêm được nhiều thông tin từ miệng ông ta.

 

Ngôi mộ này sở dĩ trở thành truyền thuyết quan trọng trong giới trộm mộ của bọn họ, là vì tương truyền nó có liên quan đến triều đại Hách Liên.

 

Có một lời đồn cho rằng, bên trong ngôi mộ này cất giấu tất cả trân bảo của triều đại Hách Liên.

 

Nghe thì có vẻ hoang đường nực cười.

 

Nhưng các chuyên gia kết hợp với tình hình thực tế của ngôi mộ cổ, lại cảm thấy có vài phần đạo lý.

 

Đất nước thành lập bao nhiêu năm nay, công tác xóa mù chữ làm rất triệt để, đối với việc trong lịch sử có bao nhiêu triều đại, những triều đại đó có vị hoàng đế nào nổi tiếng, đa số người dân ít nhiều đều biết rõ.

 

Vị hoàng đế nổi tiếng nhất của triều đại Hách Liên này, không ai khác chính là Cảnh Nguyên Đế Hách Liên Dung.

 

Nổi tiếng là vì, đây là một vị hoàng đế điên.

 

Ngay cả văn nhân thi sĩ đương thời, đánh giá về hắn cũng khen chê lẫn lộn, nhưng tội lỗi lớn nhất có hai điều.

 

Một là tàn bạo thích giết chóc, hai là không có con nối dõi.

 

Điều đầu tiên không cần giải thích cũng hiểu, điều thứ hai sở dĩ cũng bị coi là trọng tội, tự nhiên nằm ở nguyên nhân không có con.

 

Nguyên nhân Cảnh Nguyên Đế không có con rất đơn giản, vị hoàng đế này độc lai độc vãng, Hoàng hậu của hắn... ồ, trong ghi chép chính sử, vị điện hạ đó là nam.

 

Người mắng hắn không ít, người khen hắn cũng có.

 

Độ nhận diện của vị hoàng đế này cực cao, đương nhiên, những sự tích về hắn cũng rất ly kỳ.

 

Điều này tự nhiên đã mang sẵn lưu lượng đề tài, trong thời đại truyền thông lại càng trở thành một phương tiện thu hút sự chú ý.

 

Trước khi lập quốc, hoàng lăng của triều đại Hách Liên bị trộm mộ viếng thăm, mất mát không ít văn vật. Sau này lập quốc, nhà nước cử người tu sửa, đồng thời tiến hành khai thác bảo vệ.

 

Kiểm kê lại các đời hoàng đế triều Hách Liên, đa phần đều nằm trong đó.

 

Từ "đa phần" này có nghĩa là, vẫn còn chỗ không đúng.

 

Cảnh Nguyên Đế Hách Liên Dung, không ở đó.

 

Kỳ lạ là, lật tung sử sách ghi chép trước đây, đều ghi rằng năm xưa sau khi Cảnh Nguyên Đế qua đời, được Ninh An Đế kế vị đích thân đưa tang.

 

Kể ra cũng lạ.

 

Cảnh Nguyên Đế và vị Sầm điện hạ kia gần như ra đi cùng một lúc, ba ngày sau khi Sầm điện hạ mất vì bệnh, Cảnh Nguyên Đế cũng chết bên cạnh quan tài của người nọ.

 

Hai người này được chôn cất cùng nhau.

 

Nhưng ghi chép là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác.

 

Trong ngôi mộ thuộc về Hách Liên Hoàng đế, không có quan tài, càng đừng nói đến mộ song táng như trong sử sách, hoàn toàn không có chút dấu vết nào.

 

Đây vẫn luôn là một bí ẩn.

 

Mãi đến năm ngoái, bí ẩn này cuối cùng mới được hé lộ.

 

Cảnh Nguyên Đế và Sầm điện hạ không được chôn cất trong hoàng lăng, mà được bí mật an táng tại núi Tạm Quan.

 

Đúng vậy, ngôi mộ cổ ở núi Tạm Quan chính là ngôi mộ song táng tìm mãi không thấy đó.

 

Những hiện vật trong triển lãm hôm nay đều được vận chuyển từ đó ra, sau khi triển lãm kết thúc sẽ được đưa toàn bộ về Viện bảo tàng Quốc gia. Những thứ quan trọng như vậy, tự nhiên sẽ có không ít kẻ nhòm ngó, đây cũng là lý do lực lượng an ninh hiện diện ở đây.

 

Và bức tranh Kinh Trập đang xem, đương nhiên cũng là một trong số đó.

 

Bức tranh này thực ra kỹ thuật vẽ không cao siêu gì, chỉ miêu tả cảnh người qua kẻ lại trên một con phố náo nhiệt. Trong bức tranh đó, chỉ có hai người ở giữa là rõ nét nhất, nhìn trang phục và thái độ thân mật của họ, không khó nhận ra đây là hai nam tử tình sâu nghĩa nặng. Nhưng kỳ lạ là, mặc dù trọng tâm bức tranh rõ ràng là hai người này, nhưng lại chỉ vẽ bóng lưng.

 

Chỉ dựa vào việc nó được chôn theo chủ mộ, hai người này hẳn là Cảnh Nguyên Đế và Sầm điện hạ.

 

Trước các hiện vật khác người xem nườm nượp, chỉ riêng trước bức tranh này lác đác vài người, dù sao kỹ thuật vẽ cũng chẳng cao siêu gì, không giữ chân được nhiều người.

 

Trần Bội Như sải bước đi tới, đứng sau lưng Kinh Trập nói: "Văn Kinh, sao xem nhập tâm thế?"

 

Vai Kinh Trập khẽ run lên, như thể mới hoàn hồn.

 

Ánh mắt cậu nhìn Trần Bội Như có chút hoảng hốt mờ mịt, dường như vẫn còn chìm đắm trong ký ức kỳ lạ nào đó, sắc mặt tái nhợt lạ thường, nhưng hai má lại ửng hồng bệnh tật.

 

Trần Bội Như giật mình: "Văn Kinh, Văn Kinh?"

 

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo cô trạng thái của Kinh Trập không ổn.

 

"Không, không có gì ạ." Kinh Trập khàn giọng đáp, "Chỉ là mấy hôm nay ngủ không ngon thôi."

 

"Vì thí nghiệm à?" Trần Bội Như cau mày, "Đã bảo rồi, thí nghiệm không vội, giáo sư Trần cũng đâu có giục em nộp luận văn, em vừa xuất viện, phải nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng."

 

Kinh Trập mơ màng nghe tiếng càm ràm của Trần Bội Như, lúc này mới có cảm giác chân thực.

 

Không biết tại sao, từ lúc bước vào triển lãm này, Kinh Trập đã thấy rất không ổn.

 

Cậu luôn có một cảm giác quen thuộc vi diệu.

 

Càng có một sự quái dị khó tả... dường như sau khi bước vào đây, xung quanh luôn có thứ gì đó hiện hữu khắp nơi, như đang giám sát, lại như đang rình coi cậu.

 

Cảm giác này quá kỳ lạ, Kinh Trập tự biết không thể coi là thật.

 

Cậu và những người khác trong sư môn tản ra, mỗi người xem những hiện vật mình hứng thú. Bất tri bất giác, Kinh Trập đi đến trước bức tranh này, rồi không hiểu sao không nhấc nổi chân.

 

Cậu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bức tranh, có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

 

Như thể...

 

Cậu cảm thấy vui vẻ.

 

Niềm vui sướng khó hiểu gần như lấp đầy lồng ngực Kinh Trập, khiến cậu chỉ cần nhìn vào bức tranh đó là có thể nhớ lại rất nhiều... rất nhiều cái gì nhỉ?

 

Mơ màng, dường như nhớ lại từng có người đuổi theo họ, cười cợt nhả đưa thứ vừa vẽ xong tới... Một bàn tay to lớn mạnh mẽ đã nhận lấy bức tranh này...

 

Những mảnh vỡ quái dị, kỳ lạ khiến đầu Kinh Trập càng thêm đau nhức.

 

Nếu không phải Trần Bội Như đến tìm cậu, e là Kinh Trập vẫn còn chìm đắm trong vòng xoáy dị thường đó. Giờ bị cô gọi tỉnh, cả người như vừa tỉnh dậy sau cơn mê, mồ hôi lạnh toát ra, lúc nóng lúc lạnh.

 

Trần Bội Như nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán Kinh Trập, ngẩng đầu nhìn điều hòa trung tâm, "Văn Kinh, nếu em thấy không khỏe hay là ra ngoài trước nhé?" Triển lãm này đông người thiếu không khí, Trần Bội Như lo lắng cơ thể đàn em vừa bị tai nạn xe này không chịu nổi.

 

Nếu không thì trong phòng triển lãm điều hòa mát lạnh thế này, sao cậu lại mồ hôi đầy đầu chứ?

 

"Em không sao đâu, đàn chị." Kinh Trập lắc đầu, khẽ nói, "Em còn muốn, còn muốn xem thêm chút nữa."

 

Trần Bội Như thấy cậu kiên trì, không nói gì thêm, chỉ là trong suốt buổi triển lãm còn lại, cô đều đi theo Kinh Trập, sợ cậu ngất xỉu.

 

Kinh Trập thấy vậy dở khóc dở cười, nhưng cũng không có cách nào từ chối.

 

Thực ra điều cậu nói cũng là một phần sự thật, mấy ngày nay, Kinh Trập liên tục mơ những giấc mơ kỳ lạ.

 

Trong mơ, cậu dường như luôn ở bên cạnh một người.

 

Cậu không nhìn rõ mặt người đàn ông đó, nhưng nhớ rất rõ, bản thân trong mơ và người đàn ông này, tình cảm tốt đẹp đến nhường nào.

 

Sự thân mật khăng khít, quấn quýt không rời đó, dù Kinh Trập sau khi tỉnh dậy không muốn chấp nhận, cũng không thể phủ nhận.

 

Tại sao cậu lại thường xuyên mơ thấy giấc mơ này?

 

Nếu là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, nhưng Kinh Trập đâu có vội vã muốn thoát ế, cuộc sống hàng ngày ngoại trừ vụ tai nạn xe bất ngờ kia ra thì chẳng có gì bất thường, vốn dĩ cũng chẳng có gì k*ch th*ch cậu cả.

 

Kinh Trập không hiểu chuyện gì đang xảy ra, việc thường xuyên nằm mơ đương nhiên ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của cậu, nhất là Minh Vũ cùng phòng ký túc xá, đã bóng gió hỏi han mấy lần.

 

Kinh Trập không giấu giếm, chẳng biết tại sao, cậu và Minh Vũ mới quen biết hơn một năm mà quan hệ đã như bạn nối khố, ngay cả những giấc mơ khó nói này, kể cho cậu ta nghe dường như cũng không phải chuyện gì khó khăn.

 

Minh Vũ nghe xong, nghiêm túc hỏi cậu có muốn đi lễ Phật hay cầu thần tiên gì không, thành phố bọn họ có một đạo quán rất nổi tiếng.

 

Lúc này đứng trong phòng triển lãm, Kinh Trập dùng khăn giấy lau mồ hôi, thở dài nghĩ, chẳng lẽ Minh Vũ nói trúng rồi, thật sự phải đi xem thử sao?

 

Tuy nói là mê tín dị đoan, nhưng giấc mơ của cậu rõ ràng không bình thường.

 

Thêm vào đó hôm nay đi xem triển lãm, cơ thể càng thêm yếu ớt vô lực, nghe nói đồ đào từ dưới đất lên mang theo âm khí, dễ xung khắc với người thể hư, mà những người như vậy cũng dễ trêu chọc những thứ không sạch sẽ.

 

Chẳng lẽ cậu bây giờ, chính là đang trêu chọc phải thứ gì không sạch sẽ?

 

Kinh Trập thầm nhủ trong lòng, nhận ra trạng thái biết rõ mà vẫn cố nán lại triển lãm của mình không ổn chút nào.

 

Càng không ổn, cậu lại càng không nỡ rời đi.

 

Cuối cùng, Kinh Trập bị đàn chị Bội Như và một đàn anh khác lôi ra ngoài.

 

Mấy người trong sư môn ra khỏi triển lãm, định đi sang trung tâm thương mại bên cạnh ăn cơm. Có một đàn anh nhớ ra để quên đồ, bèn xuống bãi đỗ xe ngầm lấy, mấy người còn lại đứng đợi ở cổng triển lãm.

 

Giáo sư Trần rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu lôi người ra tán gẫu.

 

Đàn anh bị tóm được mặt đầy đau khổ, bắt đầu bị ép phải trình bày xem cái luận văn viết toàn lời lẽ hoang đường kia được tôi luyện ra như thế nào, những đồng môn khác không bị chọn trúng đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Giáo sư Trần hỏi xong một người, vẫn chưa đã thèm nhìn sang những người khác.

 

Những người khác chạm phải ánh mắt của sếp đều hận không thể biến thành người vô hình. Dù giáo sư Trần tính tình tốt, nhưng ai mà muốn bị khảo vấn học thuật vào ngày cuối tuần đẹp trời thế này chứ?

 

Giáo sư Trần nhìn một vòng, cuối cùng nhìn về phía Kinh Trập đang đứng cuối hàng với vẻ mặt ngẩn ngơ, hiền từ hỏi: "Tiểu Sầm à, sức khỏe em thế nào rồi?"

 

Kinh Trập hơi lơ đãng, nhưng câu hỏi của giáo sư Trần cậu vẫn nghe thấy, cậu cười đáp: "Thưa thầy, đã khỏi hẳn rồi ạ, không có việc gì đâu."

 

Trần Bội Như không chút do dự vạch trần lời nói dối của cậu: "Em ấy nói dối đấy ạ, vừa nãy trong triển lãm, người còn đổ mồ hôi đầy đầu, nhìn như sắp ngất đến nơi."

 

Lời của Trần Bội Như thu hút sự chú ý của đồng môn, cậu đàn em này rất được mọi người yêu quý, mấy bàn tay vươn ra sờ mặt Kinh Trập, rồi lại xoa đầu cậu, ai nấy đều lo lắng.

 

Kinh Trập bị mọi người vây quanh, vô cùng bất lực.

 

"Đàn chị, chị nói quá lên rồi đấy!"

 

Cậu không tính là thấp, nhưng bị vây giữa mấy đàn anh người phương Bắc cao lớn, khuôn mặt tái nhợt càng lộ vẻ yếu ớt, lời nói ra tự nhiên cũng chẳng được ai tin tưởng.

 

Đúng lúc này, cửa triển lãm bên cạnh, một đám người đông nghịt đi ra.

 

Số lượng vệ sĩ nối đuôi nhau đi ra quá mức khoa trương, khiến không ít du khách đang đứng bên cửa giật mình, vội vàng tránh sang một bên. Những người này bước đi đều tăm tắp, gần như không phát ra tiếng động, khí chất lạnh lùng cứng rắn, không cần mở đường, càng nhiều người hơn theo bản năng tránh xa bọn họ.

 

Đàn anh ghé vào vai Kinh Trập, tò mò nhìn sang: "Ai thế kia, chẳng lẽ có nhân vật lớn nào cũng đến xem triển lãm?"

 

Không thể nào, bình thường loại này phải bao trọn gói chứ? Sao lại đến vào lúc đông đúc thế này? Vừa nãy đi xem khắp triển lãm cũng đâu thấy đám vệ sĩ nghiêm túc này ở đâu.

 

Sau đó, liền có vài tiếng cảm thán vang lên.

 

"Đẹp trai quá..."

 

"Vãi chưởng, sao nào đây?"

 

"Mau mau quay video lại."

 

Giữa những tiếng ồn ào, đám vệ sĩ cực kỳ nhạy cảm với những chiếc điện thoại hay máy ảnh giơ lên, rất nhanh có vài người tách ra, đi về phía những người đó, hoặc ôn hòa hoặc cứng rắn yêu cầu họ xóa đi.

 

Kinh Trập day day thái dương đang đau nhức, nhìn theo hướng đám vệ sĩ, liền thấy từ cửa bước ra một —

 

Cạch!

 

Như bánh răng bị kẹt cưỡng ép chuyển động.

 

Cạch!

 

Những mảnh vỡ mờ nhạt trống rỗng nhanh chóng được lấp đầy.

 

Lạch cạch!

 

Một dòng chảy điên cuồng gần như có thể phá hủy lý trí ùa vào ký ức, trong khoảnh khắc, cơ thể Kinh Trập vô thức căng cứng, như dây cung đã lên nòng.

 

"Ngươi hầu hạ ở đâu?"

 

"Kẻ gây phiền lòng thì giết đi cũng chẳng sao."

 

"Ngươi rất thú vị."

 

"Đêm nay đêm nào, gặp được người thương mến. Người ơi hỡi người ơi, gặp người thương mến biết làm sao đây... Kinh Trập, làm người thương của ta được không?"

 

"Bất cứ thứ gì được em yêu thích, ngoài ta ra, đều không nên tồn tại."

 

"Có người khiến ta có lại h*m m**n được sống tiếp, người này, vừa khéo là em. Chỉ vậy thôi."

 

"Chẳng phải em thích quả nhân sao?"

 

"Em có thể làm, tất cả những gì em muốn."

 

"Em là người ta để tâm, yêu thích, dành trọn chân tình, cớ sao phải sống chui lủi, nhẫn nhịn qua ngày?"

 

"Trưởng bối của ta, đồng ý rồi."

 

"Kinh Trập, chúng ta thành thân rồi."

 

"Thật tốt... Bất luận thanh danh lúc sống hay khi chết, tên của ta và em sẽ vĩnh viễn được viết cùng một chỗ, vĩnh viễn không thể trốn thoát."

 

Như cơn ác mộng, như lời mộng du, như một lời nguyền độc địa, có một giọng nói vang vọng bên tai Kinh Trập, chiếm lấy toàn bộ tâm trí cậu với tư thế điên cuồng, khiến cậu lảo đảo đứng không vững, cơn đau như muốn nổ tung đầu khiến mặt cậu trắng bệch, không còn chút máu.

 

Giọng nói đó, con người đó...

 

Cộp, cộp, cộp —

 

Tiếng bước chân gần như không nghe thấy, nhưng bên tai Kinh Trập lại như sấm sét nổ vang, quen thuộc đến mức cậu suýt bật khóc, cậu run rẩy ngẩng đầu lên.

 

Chỉ thấy những vệ sĩ trầm mặc kia như Moses rẽ biển, cung kính nhường đường cho người tới.

 

Người đó...

 

A... mảnh ghép cuối cùng, trống rỗng đã khép lại, trở về đúng vị trí của nó.

 

Người tới có khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, vẻ đẹp nghẹt thở ấy lại đi kèm với cơn lạnh cực kỳ rét buốt, ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao sắc bén, mang theo uy áp đáng sợ.

 

Bất kể là ai nhìn thấy hắn, đều không khỏi nảy sinh tâm lý muốn tránh né rút lui, nhưng Kinh Trập lại không cách nào rời mắt, khóe mắt bỗng dưng đỏ lên, mang theo hơi nước ươn ướt.

 

Kinh Trập cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt người trong mộng.

 

Và hắn cũng đang nhìn Kinh Trập, bằng ánh mắt u tối quái dị.

 

... Người trong mộng, chính là người trước mắt.

 

________

 

Lời tác giả:

 

Tất cả những thứ liên quan đến chuyên ngành đều là chém gió linh tinh cả đấy (cúi người).

Bình Luận (0)
Comment