Trên bàn ăn, không một ai lên tiếng.
Tám người.
Bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.
Trần Bội Như không kìm được liếc nhìn người thứ tám thừa ra kia, phát hiện từ lúc bước vào, người này chẳng thèm nhìn ai khác lấy một lần.
Anh ta vẫn luôn nhìn Kinh Trập.
Còn Kinh Trập...
Trần Bội Như lại nhìn sang Kinh Trập, từ lúc gặp nhau ở cửa triển lãm, cậu trở nên rất kỳ lạ.
Lúc này cậu ngồi bên cạnh vị khách lạ mặt, sắc mặt tái nhợt, như thể vừa chịu một sự kinh hãi cực độ, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, chẳng nhìn ai cả.
Còn người đàn ông phô trương thanh thế này, lại càng kỳ lạ hơn.
"Muốn đi đâu?"
Đó là câu đầu tiên hắn nói sau khi mọi người nhường đường, hắn bước tới trước mặt họ ở cửa triển lãm.
Giọng hắn lạnh lùng, y hệt vẻ ngoài, đều là kiểu khiến người ta lạnh sống lưng. Nhưng câu nói này, nghe thế nào cũng thấy sai sai... Có ai nói câu đầu tiên với người lạ như thế không?
Nào ngờ, Kinh Trập mặt mày tái mét, vậy mà vẫn trả lời.
"... Bọn tôi muốn đi ăn cơm."
Không hiểu sao, bữa cơm tụ tập của sư môn này lại có thêm một người.
Ngay cả giáo sư Trần cũng khó mở lời từ chối.
Vị khách lạ mặt bẩm sinh đã mang theo sự áp đặt ra lệnh, cộng thêm đám vệ sĩ vây quanh, nhìn thế nào cũng không giống người thường.
Nhưng mà, tại sao chứ!
[Tình nghĩa duy trì miễn cưỡng (7))]
[Rốt cuộc ai giết tôi rồi tôi lại giết ai: Ai đây? Mọi người đừng có im re thế chứ tôi sợ]
[Đầu hói không muốn viết luận văn: Tôi đoán là người quen của đàn em]
[Đầu hói không muốn viết luận văn: @Kinh Trập]
[Chị cả xui xẻo: Văn Kinh không dùng điện thoại đâu, cậu tag cũng vô dụng]
[Dưa chín cuống rụng: Đám vệ sĩ của anh ta ùa vào dọa người trong trung tâm thương mại sợ chết khiếp, chỗ đổi tạm thời này trông cũng quá sang chảnh rồi]
[Rốt cuộc ai giết tôi rồi tôi lại giết ai: Dân đen như chúng ta không xứng]
[Ồn ào: Xứng hay không không nói nữa, rốt cuộc ai có thể lên tiếng phá vỡ sự im lặng này đi]
[Đầu hói không muốn viết luận văn: @Ồn ào Cậu làm đi]
[Dưa chín cuống rụng: @Ồn ào Cậu làm đi]
[Ồn ào: Tại sao lại là tôi, không phải nên để đàn em @Kinh Trập làm hả!]
"Anh ở đây, họ không được tự nhiên."
Cạch —
Đàn anh có ID là "Ồn ào" run tay, không cầm chắc điện thoại làm rơi xuống bàn, tiếng động chói tai khiến ánh mắt mọi người theo bản năng đổ dồn về phía anh ta, rồi lại đột ngột nhìn sang Kinh Trập.
Vừa rồi, Kinh Trập đã lên tiếng.
Cậu không dời mắt, không nhìn người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm một cách không kiêng nể, chỉ mím môi, khẽ nói.
"Vậy em ra ngoài với tôi."
Vị khách lạ nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, người Kinh Trập khẽ run lên, chần chừ hồi lâu mới từ từ quay sang nhìn hắn.
Cũng không biết cậu rốt cuộc nhìn thấy gì từ khuôn mặt vị khách lạ, Kinh Trập thở dài, quay sang nhìn giáo sư Trần.
"Thầy ơi, xin lỗi, anh ấy ở đây mọi người cũng không thoải mái, em đưa anh ấy đi trước..."
Giáo sư Trần cười ha hả: "Không sao không sao, Văn Kinh à, em có việc thì cứ đi đi. Tụ tập tuần nào chẳng có, đâu cần phải vội vã thế."
Kinh Trập cười gượng gạo, đứng dậy.
Người đàn ông lạ mặt cũng đứng dậy theo cậu, bình tĩnh gật đầu với mọi người: "Ăn uống tùy ý, chi phí tôi bao."
Nói xong, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay Kinh Trập, dắt người đi ra ngoài.
Cạch —
Cánh cửa gỗ dày nặng đóng lại, mấy người còn lại nhìn nhau ngơ ngác.
Trần Bội Như cau mày: "Đàn em quen anh ta à?"
"Chắc chắn là quen rồi, ai lại nói chuyện với người mới gặp lần đầu như thế chứ?"
Đàn anh bên cạnh phụ họa.
Trần Bội Như: "Nhưng mà, chị cứ thấy sai sai ở đâu ấy?"
Nếu là người quen, phản ứng vừa rồi của Kinh Trập khi gặp mặt, sao giống như gặp ma hơn là gặp người quen cũ vậy?
...
... Quả thực là gặp ma rồi.
Kinh Trập thầm oán thán trong lòng, lòng bàn tay vẫn còn hơi ướt lạnh.
Khi hai người ở riêng, sự áp bức và cường thế trên người đàn ông càng dễ nhận thấy hơn, hắn chỉ cần ngồi bên cạnh thôi cũng khiến không khí trở nên ngột ngạt.
Vẫn y hệt như trong ký ức.
Không chỉ dung mạo hiếm có trên đời, mà cả tính nết lạnh lùng đó nữa.
Két.
Một tiếng động giòn tan, tiếng kéo ghế chói tai lạ thường.
Bàn tay to lớn ấm áp v**t v* gò má Kinh Trập, lập tức bóp lấy cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ kia, "Kinh Trập, sao không nhìn tôi?"
Nghe hai chữ "Kinh Trập", cậu không nhịn được rùng mình một cái. Đó không phải sợ hãi, mà đúng hơn là phản ứng bí mật của cơ thể... giống như một sự run rẩy.
"Anh, nhớ lại từ khi nào?"
Dưới sự cưỡng ép của bàn tay kia, Kinh Trập cuối cùng cũng nhìn vào mắt người đàn ông.
"Từ khi chào đời."
... Từ khi chào đời?
Thế thì thực sự là, quá đáng lắm rồi.
Kinh Trập không kìm được hít sâu một hơi, day day thái dương vẫn còn đau nhói, trong lòng trào dâng cảm xúc chua xót khó tả.
Đầu cậu vẫn còn đau, khoảnh khắc vừa nhìn thấy người đàn ông, gần như tất cả ký ức còn sót lại điên cuồng ùa vào đầu óc, đau đến mức cơ thể lảo đảo, mãi đến giờ mới đỡ hơn chút.
Đây cũng là lý do cậu im lặng suốt dọc đường, không muốn nói chuyện.
Ký ức là thứ phục hồi nhanh nhất.
Tiếp đó mới đến những tình cảm chậm chạp kia.
Những ký ức đó không phân trước sau, không phân tình huống, gần như ùa về cùng một lúc, Kinh Trập xem những ký ức đó như đang xem một bộ phim dài lê thê vụn vặt.
Điều này rốt cuộc cũng tạo ra một lớp ngăn cách, khiến cậu chỉ đơn thuần là "nhìn thấy", chứ chưa chắc đã có quá nhiều cảm xúc.
Tuy nhiên, khi nghe người đàn ông nói vậy, trước khi Kinh Trập kịp nhận ra, tim cậu đã nhói đau.
Đó gần như là phản ứng bản năng.
"... Anh, vẫn tên là..." Môi Kinh Trập trắng bệch, trên đó hằn dấu răng do cậu vừa cắn để nén đau, "Tên đó sao..."
"Ừ."
Không biết tại sao, nghe Hách Liên Dung ừ một tiếng, cơ thể căng cứng của Kinh Trập cuối cùng cũng thả lỏng.
Dường như cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác quen thuộc.
Kinh Trập: "... Em, lúc vừa nhìn thấy anh, mới nhớ lại."
Giọng cậu khàn khàn.
"Đầu em đau quá."
Người quen nghe giọng Kinh Trập sẽ nhận ra, trong đó còn mang theo chút tủi thân khó phát hiện.
Kinh Trập nghe Hách Liên Dung dường như thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy, xoa bóp thái dương cho cậu. Dưới lực ấn nhịp nhàng của người đàn ông, cơn đau nhức cuối cùng cũng dịu đi nhiều, khiến vẻ mặt cậu cũng giãn ra.
Chỉ là sau khi thả lỏng, mí mắt cậu bỗng nặng trĩu, cơn buồn ngủ kỳ lạ ập đến, khiến đầu óc Kinh Trập trở nên mơ màng.
... Có gì đó không đúng.
Nếu là Kinh Trập nghiên cứu sinh chưa nhớ lại gì, có lẽ chỉ nghĩ mình mệt mỏi sau những chuyện vừa rồi; nhưng Kinh Trập sau khi nhớ lại, dây thần kinh nhạy bén bắt đầu giật liên hồi.
Cậu cố gắng giơ tay nắm lấy cánh tay Hách Liên Dung, vậy mà ngay cả lưỡi cũng tê cứng: "Có phải anh... đã làm gì không?" Ngay cả giọng mình nghe cũng thấy bồng bềnh, như dẫm trên bông.
Lúc này, Kinh Trập mới lờ mờ nhận ra, trong căn phòng mới này, không biết từ lúc nào đã thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt.
Trong mùi hương đó, Kinh Trập bị kéo mạnh vào cơn buồn ngủ sâu thẳm, ngay cả câu trả lời của người đàn ông cũng chưa kịp nghe đã ngất đi.
Người ta khi ngất đi mất sức sẽ trở nên rất nặng, nhưng Hách Liên Dung vẫn dễ dàng bế bổng Kinh Trập lên.
Không cần hắn mở cửa, bên ngoài đã có vệ sĩ lặng lẽ mở cánh cửa gỗ dày nặng, đối với việc Hách Liên Dung bế một người đàn ông ra cũng không có bất kỳ phản ứng kỳ lạ nào.
Người nọ chỉ thấp giọng báo cáo nhanh sự việc.
"Những người đó không phát hiện ra điều gì bất thường, vẫn đang ăn uống."
Hách Liên Dung gật đầu, lạnh nhạt nói: "Đi dọn dẹp đi."
"Vâng."
Sau khi Hách Liên Dung đưa người rời đi, có người chuyên trách đi vào phòng, trên mặt đều đeo mặt nạ phòng độc, để không hít phải khí lạ trong phòng.
...
Khi Kinh Trập tỉnh lại, cảm giác vô cùng thoải mái.
Giống như cơ thể vừa trải qua một giấc ngủ sâu, khi ý thức nổi lên mặt nước, chỉ còn lại cảm giác dễ chịu.
Cậu cọ cọ vào gối, chỉ cảm thấy chiếc giường này thật là...
Thật là, rộng rãi.
Giường ở trường không phải thế này!
Khi nhận ra điều đó, Kinh Trập mở bừng mắt, chưa kịp nhìn rõ đồ đạc xung quanh đã thấy ngay người đàn ông ngồi lặng lẽ ở đầu giường.
Hách Liên Dung vẫn ở đó, nhìn cậu.
Nếu không phải đang ban ngày ban mặt, chắc chắn sẽ dọa người ta toát mồ hôi lạnh, cũng không biết hắn đã nhìn bao lâu rồi.
Kinh Trập ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống, cậu lúc này mới cúi đầu nhìn, được rồi, người như Hách Liên Dung, dù sinh ra ở đâu cũng không phải nhân vật đơn giản.
Cậu đẩy cái chăn có lẽ đắt cắt cổ kia ra, xuống giường dưới ánh nhìn của Hách Liên Dung, bình tĩnh hỏi: "Nhà vệ sinh ở đâu?"
Bên giường có đặt đôi dép, như đã chuẩn bị sẵn cho cậu.
"Đưa em đi."
Kinh Trập muốn nói gì đó, nghĩ lại lại thôi, đi theo Hách Liên Dung vừa đứng dậy.
Căn phòng này rất lớn, nhưng đồ đạc không nhiều, ngoài những vật dụng cần thiết ra thì trống trải, tạo cảm giác quạnh quẽ.
Trong phòng có nhà vệ sinh, chỉ là diện tích một phòng này cũng quá lớn rồi.
Kinh Trập thầm nhủ trong lòng, nhanh chóng giải quyết nỗi buồn.
Kể ra cũng lạ, sau khi tỉnh lại, sự bồn chồn căng thẳng vốn có của Kinh Trập tan biến đi nhiều, tâm trạng ngược lại trở nên bình tĩnh, nhìn thấy Hách Liên Dung cũng không cảm thấy gượng gạo xa lạ nữa.
Ký ức của quá khứ và hiện tại hòa làm một, không ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng cũng không còn cảm giác xa lạ như đang xem phim nữa.
Kinh Trập đứng trước bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Thật kỳ lạ...
Dáng vẻ hiện tại của cậu, vậy mà y hệt như trong quá khứ.
Cậu sờ lên mặt mình, Kinh Trập của quá khứ và hiện tại đang sống trong cơ thể này, cảm giác vi diệu và khác lạ đó... Cổ tay áo trượt xuống theo động tác của Kinh Trập, để lộ cổ tay trắng ngần, ngay sát cổ tay có những vệt đỏ vòng quanh gần như hết một vòng.
Thoạt nhìn tưởng là vết thương do cọ xát, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy, đây không phải dấu vết do ngoại lực tác động.
Đây là vết bớt.
Bệnh viện nơi Kinh Trập sinh ra năm xưa từng xảy ra chuyện, có kẻ trộm trẻ con trong bệnh viện, kết quả nhờ vết bớt quá rõ ràng này của Kinh Trập mà y tá nhận ra ngay, lúc này mới khống chế được kẻ tự xưng là "mẹ đứa bé".
Sau đó mới tra ra, kẻ đó mượn cớ đi khám thai để vào bệnh viện, nhưng trước khi khám lại chuồn sang tầng khác, thực chất là đi trộm cắp.
Cũng vì thế, mẹ Kinh Trập rất thích vết bớt này của cậu, hồi nhỏ thường xuyên chụp đủ loại ảnh.
Những dấu vết này tồn tại trên người Kinh Trập đã quá lâu, đến mức vừa rồi nhìn thấy vệt đỏ trong gương, cậu gần như không phản ứng kịp.
Dây đỏ... vệt đỏ... vết bớt à...
Kinh Trập trợn tròn mắt, dường như nghĩ ra điều gì, cậu không màng lau tay, mở toang cửa, đối diện với Hách Liên Dung đang canh giữ bên ngoài.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, đối thoại giữa họ ít đến đáng thương, hành động của người đàn ông cũng vô cùng kỳ quái, đặc biệt là tư thế nhìn chằm chằm người ta, như một con quái vật âm u dính người.
Nếu là người khác chắc chắn không chịu nổi, nếu Kinh Trập chưa khôi phục ký ức, e là cũng sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng giờ cậu không quan tâm nhiều thế, cậu nắm lấy cổ tay Hách Liên Dung kéo lên, lòng bàn tay bị chiếc đồng hồ lạnh lẽo cấn vào cũng hoàn toàn không để ý, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào làn da lộ ra.
Sau đó, cậu lộ ra biểu cảm muốn khóc mà không khóc được.
Trên cổ tay Hách Liên Dung, cũng có vệt đỏ y hệt, gần như không khác chút nào.
Tơ hồng quấn thân, kết tóc trọn đời.
Sợi dây đỏ buộc cho nhau trong đại hôn năm nào, vậy mà lại trở thành dấu ấn khó phai mờ, sống chết có nhau.
"Em..."
Kinh Trập muốn nói, nhưng lại nghẹn ngào.
Hách Liên Dung gỡ tay cậu ra, rồi ôm chầm lấy Kinh Trập, trong giọng nói lạnh lùng bạc bẽo mang theo sự kìm nén u ám đến cực điểm, "Kinh Trập, tôi rất nhớ em."
Kinh Trập run rẩy cười: "Em cũng, rất nhớ anh."
Thật vui mừng biết bao, lại có kỳ ngộ như vậy.
Để em còn có thể gặp lại anh.