Ăn xong cơm, Kinh Trập mới sờ đến điện thoại, hoảng hồn phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, của Minh Vũ, của đàn chị Bội Như, thậm chí có cả của giáo sư Trần.
Cậu mất chút thời gian trả lời tin nhắn cho từng người.
Trong lúc đó, Hách Liên Dung vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu.
Bất kể Kinh Trập làm gì, ánh mắt đó đều như hình với bóng.
Kinh Trập: "Em cũng đâu có chạy."
Cậu vừa trả lời tin nhắn, vừa không ngẩng đầu lên nói, "Chuyện anh đánh thuốc mê em, em cũng không truy cứu mà?"
Cậu ngất nhanh như thế, chuyện sau đó đứt đoạn hoàn toàn, chắc chắn là Hách Liên Dung giở trò.
Hách Liên Dung: "Chỉ là một vài biện pháp dự phòng thôi."
Kinh Trập trả lời xong tin nhắn, tắt điện thoại, lườm Hách Liên Dung một cái: "Lừa người cũng có giới hạn thôi chứ, lúc nãy em đã nói rõ là em nhớ lại rồi mà."
"Nhưng tình cảm thì chưa."
Giọng Hách Liên Dung vẫn nhàn nhạt, hắn nói ra sự thật mà Kinh Trập không thể phủ nhận.
Nhớ lại ký ức, không có nghĩa là mọi sự đều tốt đẹp.
Nếu tình cảm tương ứng không được khôi phục, thì cũng chỉ như gãi ngứa ngoài giày.
Hách Liên Dung đang tính, nếu Kinh Trập kháng cự thì sẽ cưỡng ép đánh cậu trở về đây mà.
Kinh Trập bất lực lắc đầu, đi về phía Hách Liên Dung.
Người nhớ lại ký ức đầu tiên, bao giờ cũng đau khổ hơn người nhớ lại sau, giống như năm xưa người ra đi trước là Kinh Trập, còn người ở lại là Cảnh Nguyên Đế...
Kinh Trập nhớ đến kết cục của Cảnh Nguyên Đế trong lịch sử, im lặng một lát, v**t v* khuôn mặt người đàn ông, khẽ nói: "Chuyện trên núi Tạm Quan... có liên quan đến anh không?"
"Tại sao lại nói vậy?"
Kinh Trập nghe Hách Liên Dung hỏi, bất lực lắc đầu, ngay cả câu hỏi ngược lại này cũng quen thuộc đến mức thái quá.
"Bởi vì, nếu mộ cổ trên núi Tạm Quan thực sự dễ bị phát hiện như vậy, thì tại sao trước kia bao nhiêu người lại không tìm thấy?"
Đây là điều được nói trên bản tin thời sự.
Lời khai của tên trộm mộ kia, chính miệng ông ta nói trước kia có rất nhiều người cố gắng tìm kiếm kho báu, nhưng mãi không có kết quả. Xưa nay bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng có người tài dị sĩ tồn tại, trong số những người cố gắng tìm kiếm cổ mộ trong quá khứ, chắc chắn có vài kẻ có thực lực.
Nhưng, tại sao lại tình cờ bị một tên trộm mộ vô danh tiểu tốt phát hiện? Chẳng lẽ ông ta gặp thời đổi vận?
Nhưng trên thế giới này, thứ không đáng tin nhất, chính là sự trùng hợp.
Thời gian cậu qua đời, đúng như lịch sử ghi chép, sớm hơn Hách Liên Dung, sau đó Hách Liên Dung đã làm gì, cậu hoàn toàn không biết.
Tuy nhiên Kinh Trập biết, lăng mộ Hách Liên Dung xây dựng, không nằm trong hoàng lăng.
Hách Liên Dung không định hạ táng trong hoàng lăng.
Hoàn toàn không có ý định chôn cất cùng tổ tông trưởng bối.
Kinh Trập cũng không để ý chuyện lá rụng về cội, điều này có ảnh hưởng từ Sầm Huyền Nhân, cũng do trải nghiệm của cậu những năm tháng đó, đối với quê hương không có tình cảm, chi bằng chôn cất ngay tại ngoại thành kinh thành còn quen thuộc hơn.
Có điều, người khi còn sống có quyền thế lớn đến đâu, sau khi chết đều không thể sử dụng. Muốn đảm bảo sau khi chết mọi chuyện vẫn như ý nguyện, người chết cần phải có khả năng kiểm soát cực mạnh khi còn sống.
Nhưng theo những gì được biết hiện nay, Hách Liên Dung quả thực đã làm được.
— Người kế vị của hắn, Ninh An Đế, đã hoàn thành những việc cần làm đúng như ý nguyện của hắn.
Nhắc đến Ninh An Đế, Kinh Trập không khỏi nhớ lại hình ảnh cậu bé mập mạp trong ký ức, lúc mới được Bình Vương đưa đến kinh thành, nó luôn sợ hãi khóc òa lên, ngay cả Bình Vương cũng rất khổ não, thường lén lút hỏi Kinh Trập, có thể đổi người làm thái tử được không.
Dòng dõi Bình Vương này, có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia vào chuyện đại sự hoàng gia.
Ngặt nỗi trong số bao nhiêu anh em hoàng tộc, người duy nhất Hách Liên Dung miễn cưỡng để vào mắt, chỉ có mỗi Bình Vương.
Bình Vương là con thứ ba, không làm được Hoàng thái đệ.
Nhưng hắn ta có thể mang vợ con lên kinh, đưa đứa con trai út vào cung làm thái tử.
— Chắc hẳn khi Bình Vương nhận được tin này, đã đau khổ đến mức mặt mày méo xệch.
Chuyện này quả thực chưa từng có tiền lệ, nhưng Cảnh Nguyên Đế đã quyết, văn võ bá quan cũng không thể chống lại.
Đương nhiên, chỉ có Bình Vương và cậu bé mập mạp kia kiên trì đến lúc không thể cứu vãn được nữa, mới miễn cưỡng chấp nhận trong ấm ức.
Hai cha con nhà này, đúng là những kẻ đáng thương bị bắt nạt.
Mà Kinh Trập nhớ trong lịch sử, Ninh An Đế quả thực tại vị không lâu, chưa đầy bảy tám năm đã truyền ngôi cho thái tử vừa trưởng thành, tự mình đi tiêu dao sung sướng. Cũng may vị thái tử kia cũng coi như là người có năng lực, vững vàng ngồi trên ngai vàng.
Hách Liên Dung không quan tâm sau khi mình chết ai sẽ kế vị, dù triều đại Hách Liên sụp đổ ngay lập tức, hắn cũng chẳng bận tâm nửa phần.
Sau khi đổi đời, đổi thời đại, càng là như vậy.
Khi nhận ra thế gian này tồn tại những chuyện thần bí, Hách Liên Dung nhanh chóng tìm được một số dị nhân, cũng biết thêm nhiều chuyện kỳ quái.
Cho nên, chuyện ở núi Tạm Quan, chắc chắn có liên quan đến hắn.
"Là người do tôi sắp xếp." Hách Liên Dung dứt khoát thừa nhận, giọng nói mang theo vài phần lạnh nhạt, "Để khôi phục ký ức cho em."
Kinh Trập hơi ngạc nhiên: "Ký ức của em?"
Cậu theo bản năng nhìn vệt đỏ trên cổ tay mình, lúc này mới nhớ ra, việc khôi phục ký ức của cậu và người đàn ông không đồng bộ.
Hách Liên Dung vừa sinh ra đã nhớ chuyện kiếp trước; nhưng Kinh Trập thì khác, sau khi cậu bị tai nạn xe ở trung tâm thành phố mới từ từ nhớ lại, hơn nữa những ký ức đó cũng đứt quãng...
Khoan đã, Kinh Trập nheo mắt, nhìn chằm chằm Hách Liên Dung: "Lần này, anh cố ý đến triển lãm để chặn đường em?"
Khoảnh khắc cậu nhìn thấy Hách Liên Dung, ký ức vốn đang hồi phục chậm chạp gần như tuôn trào ra, khiến cậu đau đầu muốn nứt.
Sự chuyển biến từ chậm chạp sang điên cuồng này, quá mức kỳ lạ.
"Ừ."
Kinh Trập thở dài, rồi lại bật cười.
"Xem ra, mình còn rất nhiều chuyện phải nói rõ với nhau."
Hách Liên Dung biết cậu.
Không biết bắt đầu từ khi nào.
Chuyện núi Tạm Quan, vụ tai nạn xe ở trung tâm thành phố, cuộc gặp gỡ ở triển lãm, thậm chí tất cả mọi chuyện xung quanh Kinh Trập... e là hắn biết rõ như lòng bàn tay.
...
Hách Liên Dung kể lại rất bình tĩnh, cũng rất đơn giản.
Hắn vừa sinh ra đã có ký ức, đợi đến khi đủ tuổi thích nghi với cơ thể này, thì không thể che giấu sự kỳ lạ của mình nữa. Cũng may gia đình Hách Liên Dung không lấy làm kinh hãi, ngược lại còn vui mừng khôn xiết. Xuất thân vốn là gia đình đại phú đại quý, cộng thêm bản thân hắn kỳ lạ, trong thời gian cực ngắn đã nắm giữ quyền thế, cũng nhờ đó làm được không ít việc.
Muốn tìm một người trong phạm vi toàn quốc không dễ, nhưng nếu Hách Liên Dung có thể sống lại, thì nơi Kinh Trập có thể xuất hiện cũng chỉ khoanh vùng được trong vài địa điểm.
Trong những địa điểm này, tìm một nhà họ Sầm, cũng không khó đến mức nào.
"Lúc tôi tìm thấy em, em vừa mới chào đời, suýt chút nữa bị người ta trộm đi ở bệnh viện, người của tôi đã ngăn cản chuyện này."
"Khoan đã, anh khoan đã..." Kinh Trập vốn đang chăm chú lắng nghe, nhưng nghe đến câu này của Hách Liên Dung lại kinh hãi biến sắc, "Vừa rồi anh nói, khi còn nhỏ ạnh đã nắm giữ một chút quyền thế nho nhỏ, cái 'nhỏ' này rốt cuộc là bao nhiêu?"
Cậu còn chưa hỏi tuổi của Hách Liên Dung, nhưng nhìn qua thì chênh lệch cũng tương đương năm xưa, vậy lúc Kinh Trập vừa chào đời, Hách Liên Dung còn chưa đầy mười tuổi!
Quá đáng. Hoang đường.
"Không như vậy, sao tìm được em."
Hách Liên Dung không trực tiếp trả lời câu hỏi của Kinh Trập, vẻ mặt nhàn nhạt.
Kinh Trập mím môi, dù Hách Liên Dung trong quá khứ có lợi hại đến đâu, ở thời đại khác nhau, thân phận khác nhau, muốn nắm lại quyền thế không phải chuyện dễ dàng. Chỉ là cậu vốn tưởng cuộc tìm kiếm này nhanh nhất cũng phải đến mười mấy tuổi, không ngờ lại đến mức độ này.
... Nhưng cậu có thể hiểu tâm trạng của Hách Liên Dung, nếu người có ký ức ngay từ đầu là cậu, Kinh Trập cũng sẽ làm như vậy.
Cậu sẽ bất chấp tất cả tìm kiếm tung tích của Hách Liên Dung.
Dù có phải tốn cả đời.
Dù hành động điên rồ này trong mắt người đời có lẽ là trúng tà, phát điên.
Kinh Trập thở dài, "Vậy, bỏ đi, anh tìm thấy em sớm như vậy, tại sao đến giờ mới... xuất hiện?"
Điều đó tương đương với việc, Kinh Trập từ lúc lọt lòng đã nằm trong sự giám sát của Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung: "Em không có ký ức."
Trong lòng Kinh Trập lóe lên một ý nghĩ vi diệu, nhưng không nói ra, lại hỏi: "Lúc em sinh ra anh đã sắp xếp người... vậy anh có biết, chuyện trộm con nít đó là ngẫu nhiên, hay là..." Cậu vẫn nhạy bén như vậy.
"Trên thế giới này quả thực tồn tại một số thứ không thể giải thích," Giọng Hách Liên Dung lạnh lùng, giọng điệu nhắc đến như đang nói về người chết, "Có kẻ muốn mệnh cách của em."
Cách nói này cũng hơi mang màu sắc huyền môn pháp thuật quá, Kinh Trập định nói gì đó, nhớ tới trạng thái của hai người... cũng phải, trước khi cậu khôi phục ký ức, những cái gọi là đầu thai chuyển kiếp kia, trong mắt cậu chẳng phải cũng là truyền thuyết sao.
Ai ngờ được, những thứ này lại có thật?
"Mệnh cách của em có gì tốt?"
"Sinh vào giờ tốt."
Có những người, sinh ra vào thời điểm thích hợp, dương khí quá vượng, mạng cũng đủ lớn, thích hợp dùng làm vật tế.
Người hay vật đại âm đại dương, đối với bản thân người đó, vật đó, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Người thích hợp sinh ra vào thời điểm thích hợp, sở hữu mệnh cách thích hợp. Một số kẻ lương tâm thối nát, sẽ lén lút rình rập trong bệnh viện vào khoảng thời gian này, chờ cơ hội trộm đi.
Kinh Trập không hỏi kết cục của kẻ đó hay những kẻ kia là gì, đã không thành công, thì chắc chắn kết cục không tốt đẹp gì.
Kinh Trập lẩm bẩm: "Em cứ cảm thấy hôm nay nghe được quá nhiều thứ mê tín dị đoan."
"Sự tồn tại của tôi và em, đã là mê tín dị đoan." Giọng nói lạnh lùng của Hách Liên Dung ẩn chứa vài phần ý cười, "Mà em lại kinh ngạc vì những chuyện cỏn con này?"
"Sao có thể nói là chuyện cỏn con chứ?" Kinh Trập nhướng mày, "Cái này còn đáng ngạc nhiên hơn cả sự tồn tại của cổ trùng."
Nói đến đây, nụ cười của Kinh Trập nhạt đi.
Người đàn ông trước đó nói nhất định phải mở ngôi mộ cổ ra là để giúp cậu khôi phục ký ức, nhưng tại sao lại có thể giúp cậu khôi phục?
Mộ cổ... quá khứ...
Có liên quan đến đội kỵ binh tìm kiếm lăng mộ mấy trăm năm trước trong truyền thuyết không?
Kinh Trập nhớ rất rõ, ít nhất trước khi cậu chết, Hách Liên Dung và cậu chưa từng vọng tưởng đến thiên thu vạn đại, đời đời kiếp kiếp.
Kẻ cầu kiếp sau, chẳng qua là vì kiếp này vô dụng.
Cậu chỉ cần kiếp này được như ý nguyện, bình an vui vẻ, đã đủ rồi.
Nếu nói, có chuyện gì nằm ngoài dự liệu của bọn họ sau đó, thì chỉ có đội kỵ binh tìm kiếm lăng mộ của họ mấy trăm năm trước.
Dù sao, tin tức núi Tạm Quan có mộ cổ cũng bắt đầu lưu truyền từ lúc đó.
Trong lòng Kinh Trập rùng mình, giờ nhớ lại ký ức, cậu mới phát hiện bản thân thực ra cũng đang vô thức thu thập mọi manh mối về núi Tạm Quan, nếu không, cậu sẽ không nhớ rõ như vậy, phản ứng nhanh như vậy.
"Ừ, đám người đó," Hách Liên Dung nhàn nhạt mở lời, "Muốn tìm hài cốt của chúng ta."
Đế vương hạ táng, chắc chắn sẽ ngậm ngọc, lại có đủ loại vật phẩm chống phân hủy, tuy không biết có tác dụng hay không nhưng đa số đều sẽ làm vậy. Đã có chuyện mệnh cách, thì thi thể sau khi chết, tự nhiên cũng có thể bị lợi dụng.
Luôn có những kẻ tham lam, luôn có những kẻ to gan lớn mật.
Kinh Trập nhướng mày, đột nhiên bật cười.
"Bọn mình làm gì có hài cốt?"
Thân xác sau khi chết của họ sẽ bị thiêu trong lửa, tất cả tro cốt trộn lẫn vào nhau, tuy hai mà một, không phân biệt ngươi ta.
Đây là kết cục mà ngay từ đầu, họ đã chọn cho mình.
Dù mộ có bị trộm cũng chẳng sao, đằng nào cũng chẳng còn lấy một sợi lông.
Hách Liên Dung tham lam nhìn nụ cười của Kinh Trập, khẽ nói: "Cho nên, đám người đó, nảy ra ý đồ khác."
Đám người đó không tìm thấy thi thể của họ, chỉ thấy tro cốt đựng trong quan tài, sau khi nhận ra thứ họ muốn đã không còn, rất nhanh đã dùng cách thứ hai.
... Bọn họ dùng tro cốt trong quan tài trộn với đất, trồng cỏ Hoài Mộng.
Cỏ Hoài Mộng, một loại thảo dược quý hiếm trong truyền thuyết, người ta trước khi ngủ ôm cỏ Hoài Mộng đã trưởng thành vào lòng, có thể chiêm nghiệm cát hung trong mơ. Đương nhiên, đã tên là Hoài Mộng, tự nhiên cũng có thể gặp người muốn gặp trong mơ, biến ảo thành hiện thực.
Chỉ là môi trường sinh trưởng của loại cỏ Hoài Mộng này cực kỳ khắc nghiệt, nghe nói cần máu thịt của đế vương.
Hơn nữa phải là người đại hung đại ác.
Kinh Trập: "... Thứ này, thực sự tồn tại à?"
Như Hách Liên Dung nói, hành động của đám người này, xem ra, chẳng qua là đang cố gắng tái tạo lại chuyện không thể làm.
Hách Liên Dung không nói gì, chỉ mở cho Kinh Trập nghe một đoạn ghi âm.
"... Công tác tìm kiếm đã tạm thời kết thúc... Trong quan tài không có thi thể... chỉ có những đám cỏ đỏ mọc um tùm... hình dáng như cỏ bồ, đỏ tươi như máu..."
"... Đồ tùy táng vẫn còn... bích họa phai màu... công tác giải cứu vẫn đang..."
"... Tài liệu đã gửi về... rè rè... nhớ lưu..."
Cuộc đối thoại đứt quãng, nghe ra là ở nơi tín hiệu rất kém, giọng người đàn ông kia cũng có chút méo mó trống rỗng, như thể ở nơi cực kỳ xa xôi.
Nhưng những gì anh ta nói, xem ra là một trong những nhân viên khảo cổ.
Là người Hách Liên Dung phái đi.
Trong mấy trăm năm tĩnh lặng, cỏ Hoài Mộng vậy mà thực sự mọc được.
Nhưng điều này cũng nhờ vào việc không ai quay lại tìm.
Bởi vì những kỵ binh kia hễ ai từng đến gần mộ cổ, sau khi rời đi đều dần dần phát bệnh mà chết.
Dù sao, chẳng ai ngờ rằng, có những loại cổ trùng có thể ngủ say nhiều năm, đợi khi máu thịt người sống đến gần lại thức tỉnh, chiếm đoạt cơ thể.
... Hách Liên Dung không quan tâm đến nhiều chuyện, nhưng quấy rầy sự thanh tịnh sau khi chết của họ, là một trong số đó.
Sau khi những kỵ binh kia lần lượt chết bất đắc kỳ tử, không ai biết vị trí của mộ cổ nữa, vì mọi dấu vết đã bị kỵ binh san phẳng. Còn những cỏ Hoài Mộng do họ trồng xuống, lại sống sót đến tận bây giờ trong môi trường quái dị đó.
Nhưng dù cỏ Hoài Mộng có thần kỳ đến đâu, cũng không giải thích được tại sao hai người họ có thể sống lại một đời nữa.
Nhưng vấn đề này không quan trọng.
Nếu giải thích được rõ ràng, hai người họ đã không đứng ở đây, mà đắc đạo thành tiên rồi.
Kinh Trập: "Cho nên, anh đợi mộ cổ núi Tạm Quan mở ra, lấy cỏ Hoài Mộng này để khôi phục ký ức cho em... Tai nạn xe, là do anh làm?"
"Đó không phải tai nạn xe." Hách Liên Dung bình tĩnh nói, "Em chỉ hít phải mùi hương của cỏ Hoài Mộng rồi hôn mê thôi."
Cho nên Kinh Trập mới nằm viện mấy ngày mà không tra ra bệnh gì. Đương nhiên, ông anh "đâm" vào cậu kia, cũng là người của Hách Liên Dung.
Mọi chuyện nghe có vẻ thuận lý thành chương, như thể tất cả những gì xảy ra đều quyết đoán và thong dong như thế...
Chỉ trừ một việc.
Kinh Trập nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Dung: "... Thời gian không đúng."
Nếu Hách Liên Dung đã tìm thấy Kinh Trập từ rất sớm, với tính cách của hắn, dù Kinh Trập không có ký ức, làm sao hắn có thể nhịn đến tận bây giờ mới xuất hiện trước mặt Kinh Trập?
Hắn cố chấp, bá đạo, tính chiếm hữu mạnh mẽ đến chết người, dù Kinh Trập không có ký ức, hắn cũng hận không thể nhốt người trong tầm mắt mình.
Hắn không làm vậy, ngược lại để trống suốt bao nhiêu năm, chỉ có thể có một nguyên nhân.
Hắn không thể làm vậy.
... Tại sao không thể?
Hách Liên Dung cười nhạt, ngón tay v**t v* Kinh Trập ấm áp đến thế, như thể đây là nhiệt độ bẩm sinh, "Ừ, đúng là không đúng."
Mệnh, có tốt có xấu.
Kinh Trập sinh ra đã có mệnh cách cực tốt, phàm là thứ cậu muốn, không gì không thành.
Nhưng Hách Liên Dung sinh ra đã mang mệnh cực hung, thiên sát cô tinh, sát thần chuyển thế, không vật gì tồn tại nổi, giết giết giết giết giết giết giết.
"Cả đời này em sẽ hạnh phúc mỹ mãn, cha mẹ song toàn, học hành thuận lợi, nếu không tìm được thứ trấn áp mệnh cách của tôi, sẽ làm tổn thương em."
Hách Liên Dung không quan tâm người bên cạnh mình chết hay bị thương, nhưng Kinh Trập thì khác.
Cậu sẽ để ý. Cậu sẽ buồn.
Và Hách Liên Dung, không muốn thấy cậu buồn.
Cho nên hắn lại tốn thêm bấy nhiêu năm, cuối cùng mới có thể đi đến trước mặt Kinh Trập.
Quả là những tháng ngày dài đằng đẵng.
Kinh Trập ngẩn ngơ nhìn Hách Liên Dung, nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của hắn.
Người này, dù có điên cuồng đến đâu, cũng chưa từng thực sự làm tổn thương cậu.
Quá khứ như vậy, hiện tại càng là như vậy.
Môi Kinh Trập run rẩy, một lúc lâu sau, cậu khẽ nói: "Hách Liên Dung, bọn mình đi, kết hôn nhé?"
Bọn họ đã lãng phí quá nhiều năm rồi.
Và giờ đây Kinh Trập không muốn lãng phí dù chỉ một giây, được ở bên cạnh hắn.
________
Lời tác giả:
Cố gắng giải thích một chút, thất bại.
Cặp đôi nhỏ sinh ra đã dành cho nhau thì cần gì lý do chứ!
[...]
Nội dung ngoại truyện hiện đại hơi tạp nham, gì mà huyền học (đã xuất hiện), diễn đàn (forum), đại chiến fan sử đồng nhân (không phải), livestream (chưa chắc có), truyện trong truyện (có lẽ) đều có thể xuất hiện, cố gắng kết hợp những gì mọi người muốn xem lại với nhau... ừm... nếu bạn nào không thích thì đừng mua nhé orz
[...]