"Cái gì!"
Sầm Huyền Nhân đang họp thì nhận được điện thoại của Liễu Tuấn Lan. Nghe bà nói xong, ông còn tâm trí đâu mà họp với hành, chỉ hận không thể mọc cánh bay ngay về nhà.
Chỉ là Liễu Tuấn Lan trong điện thoại yêu cầu ông tối nay mới được về, không được tùy tiện vứt bỏ công ty mặc kệ này nọ, Sầm Huyền Nhân đành phải nén cơn giận tiếp tục cuộc họp, nhưng mặt mày thì khó coi vô cùng.
Sau cuộc họp, có vị quản lý cấp cao trêu chọc: "Mấy năm trước lúc bị người ta chơi xấu, cũng chưa từng thấy ông có biểu cảm như trời sập thế này, chỉ nghe một cuộc điện thoại của phu nhân mà đã ra nông nỗi ấy, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Sầm Huyền Nhân gượng cười: "Chuyện vặt trong nhà thôi."
Ông nghiến răng nghiến lợi nói, trông như hận không thể nuốt sống ai đó.
Cũng không thể trách Sầm Huyền Nhân tức giận như vậy, ai mà ngờ được, đứa con trai độc thân bền vững của ông, đột nhiên gọi một cuộc điện thoại về nhà thông báo muốn kết hôn với đàn ông, bây giờ còn dẫn người ta về nhà rồi!
Con mình thì mình hiểu, Sầm Huyền Nhân biết, Kinh Trập mà đã làm đến bước này thì chắc chắn ván đã đóng thuyền. Nhưng mà, nhưng mà, rốt cuộc là thằng khốn nạn nào đã dụ dỗ con trai ông!
Khó khăn lắm mới đợi đến giờ tan làm, Sầm Huyền Nhân phóng như bay về biệt thự nhà mình, tài xế vừa dừng xe, ông đã lao ra mở cửa.
Vừa bước vào cửa, ông đã nghe thấy tiếng cười của Sầm Lương.
Sầm Lương: "... Hóa ra là vậy, thế anh rể, hai người định bao giờ tổ chức đám cưới?"
"Gọi gì thế hả..." Kinh Trập phàn nàn, "Anh về đây để lấy sổ hộ khẩu."
Bất kể có tiền hay không, kết hôn đều cần sổ hộ khẩu và chứng minh thư.
Kinh Trập về nhà một chuyến là vì sổ hộ khẩu, nhưng chuyện lớn như vậy, chắc chắn vẫn phải nói với người nhà một tiếng.
Cho nên, Hách Liên Dung cũng đi cùng cậu.
Vốn dĩ người đàn ông còn định chuẩn bị quà gặp mặt, nhưng Kinh Trập đã từ chối.
Liễu Tuấn Lan lúc mới nghe chuyện này tuy rất kinh ngạc, bà nhìn Hách Liên Dung thêm vài lần, có lẽ đã nhìn ra chút manh mối nên không nói gì, chỉ bảo chuyện này cũng phải nói với Sầm Huyền Nhân một tiếng.
Sầm Lương mấy hôm nay được nghỉ, vừa khéo có nhà.
Đột nhiên nghe được chuyện động trời như vậy, cô bé phấn khích như cái đuôi nhỏ chạy ra chạy vào bên cạnh Kinh Trập, thỉnh thoảng lén lút quan sát Hách Liên Dung, nhưng không dám nhìn nhiều.
Sau lưng, Sầm Lương lén nói với Liễu Tuấn Lan: "Mẹ ơi, con thấy anh hai chắc chắn là nhìn trúng cái mặt của người ta rồi."
Lúc đó Liễu Tuấn Lan vừa gọi điện cho Sầm Huyền Nhân xong, nghe vậy vừa buồn cười vừa bất lực: "Sao lại nói anh con như thế?"
Sầm Lương hùng hồn đáp: "Con thấy con nói đúng quá còn gì!"
Cô còn lạ gì tính nết anh trai mình sao?
Anh ấy chỉ thích những người có ngoại hình đẹp.
Khổ nỗi người đáp ứng được tiêu chuẩn của anh ấy quá ít ỏi, anh rể này chắc chắn rất phù hợp.
Chỉ là...
Người này nhìn qua đã biết không phải người thường.
Nhà họ Sầm không nói là đại phú đại quý, nhưng cũng có gia sản riêng, có thể nói từ khi sinh được một trai một gái, nhà họ Sầm luôn thuận buồm xuôi gió.
Có người am hiểu mệnh lý từng nói với vợ chồng Sầm Huyền Nhân rằng, mệnh cách con trai cả nhà ông rất tốt, sau này vạn sự vô lo. Tuy nhiên Sầm Huyền Nhân không để trong lòng, số mệnh trời sinh rất quan trọng, nhưng sự nỗ lực của bản thân cũng quan trọng không kém.
Theo lý mà nói, những năm nay họ cũng đã gặp qua không ít người, dù là quan lại quyền quý cũng thường xuyên tiếp xúc, duy chỉ hiếm gặp người nào hung thần ác sát như Hách Liên Dung.
Nói hung thần ác sát thì thực ra hơi quá lời.
Dung mạo hắn diễm lệ xinh đẹp, nói thật lòng, ngay cả những sao nổi tiếng nhờ nhan sắc cũng không sánh bằng, nhưng khi bản thân vẻ đẹp ấy mang theo sự sắc bén, có thể dễ dàng hủy diệt người khác, thì quả thực ngay cả cái đẹp cũng trở thành lý do để người ta lùi bước.
Hách Liên Dung chính là một người như vậy, chỉ cần nhìn hắn thôi cũng sẽ nảy sinh cảm giác run rẩy sợ hãi.
Sầm Lương thực sự nghĩ không ra, tại sao anh trai lại ở bên cạnh một người như thế?
Bao nhiêu năm qua, Kinh Trập luôn là con nhà người ta, tính tình cực tốt, chuyện học hành chưa bao giờ để người nhà lo lắng, làm gì được nấy, tướng mạo thanh tú ưa nhìn, người thích cậu nhiều vô kể.
Người như vậy, Sầm Lương còn từng tưởng tượng chị dâu tương lai sẽ như thế nào, hẳn sẽ là một chị tính tình tốt giống anh ấy, lại xinh đẹp rạng rỡ chăng?
Ai mà ngờ, trong bao nhiêu tưởng tượng trước kia, điểm duy nhất trùng khớp có lẽ chỉ là đẹp mà thôi.
Còn lại, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của cô.
Khi Sầm Huyền Nhân mặt mày cau có bước vào, Sầm Lương là người nhìn thấy đầu tiên. Phát hiện sắc mặt bố không ổn, cô vội vàng kéo kéo tay áo Liễu Tuấn Lan, lôi mẹ cùng đứng dậy.
"Ba ơi ——" Cô gọi lớn một tiếng, "Mẹ ơi, ba trông có vẻ đói rồi."
Liễu Tuấn Lan bất lực cười với con gái, đi về phía Sầm Huyền Nhân: "Hôm nay nhà có khách, thím Lục làm cả một bàn thức ăn..." Giọng bà nhỏ dần, nói vài câu gì đó dường như chỉ có Sầm Huyền Nhân nghe thấy, sắc mặt ông rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút, khẽ ho một tiếng.
"Vậy thì, ăn cơm trước đi."
Bữa cơm này ăn mà sóng ngầm cuộn trào.
Nhưng dưới cái uy của Liễu Tuấn Lan, Sầm Huyền Nhân rốt cuộc cũng không phát tác ngay. Mãi đến khi ăn xong, ngồi xuống nói chuyện, ông mới thong thả nói:
"Kinh Trập chưa từng nói chuyện này với gia đình, giờ đùng cái bảo muốn kết hôn, e là hơi nhanh quá rồi." Ông vốn bực bội muốn hút thuốc, nhưng thấy Liễu Tuấn Lan ở đó nên đành nén cơn thèm xuống, "Kết hôn là chuyện của hai nhà, không chỉ đơn thuần là chuyện của hai đứa."
Kinh Trập: "Ba ơi, con nghiêm túc mà."
Sầm Huyền Nhân bực dọc nói: "Đương nhiên ba biết con nghiêm túc, nhưng con chẳng nói rõ gì với ba mẹ, sao có thể cứ thế đồng ý cho con được?"
Hách Liên Dung bình tĩnh lên tiếng: "Giấy tờ kết hôn cháu đã cho luật sư soạn thảo xong rồi, chỉ cần Kinh Trập không có ý kiến là có thể ký."
Ký thỏa thuận tiền hôn nhân, chuyện như vậy Sầm Huyền Nhân nghe nhiều rồi, nhưng đến lượt Kinh Trập, ông lại nổi trận lôi đình. Chẳng lẽ nhà ông còn tham lam chút tiền đó sao? Bất kể Hách Liên Dung xuất thân giàu có thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Sầm Huyền Nhân vừa định nổi nóng thì nghe Hách Liên Dung nói tiếp.
"Bất luận cháu còn sống hay đã chết, những thứ này đều sẽ thuộc về Kinh Trập."
Những lời mắng chửi trực chờ trong miệng Sầm Huyền Nhân chưa kịp thốt ra đã bị chiêu này của Hách Liên Dung chặn họng. Ông nghi ngờ quan sát Hách Liên Dung, một lúc sau mới đứng dậy: "Cậu đi theo tôi vào thư phòng."
Hách Liên Dung đứng dậy, Kinh Trập theo bản năng cũng đứng lên theo.
Người đàn ông quay đầu nhìn cậu một cái, giơ tay ấn vai cậu xuống, rồi xoay người đi theo Sầm Huyền Nhân lên lầu.
Sầm Lương bị bầu không khí vừa rồi dọa cho không dám ho he, đợi hai người lên lầu rồi mới khẽ hỏi: "Anh, anh quen anh ấy lâu chưa?"
Kinh Trập cúi đầu nhìn Sầm Lương: "Sao em lại hỏi vậy?"
"Vừa rồi anh không phản bác lời anh ấy." Sầm Lương ngập ngừng nói, "Anh không phải kiểu người... sẽ thản nhiên đón nhận sự cho đi của người khác như thế."
Trừ khi...
Người này là người nhà của Kinh Trập.
Hoặc là bạn bè thân thiết đến mức cực điểm.
Nhưng Hách Liên Dung, theo lời kể của Kinh Trập, thời gian họ quen biết chưa đủ để đạt đến mối quan hệ như vậy. Thế nhưng vừa rồi, sự giao tiếp qua ánh mắt của hai người lại dường như quen thuộc vô cùng, so với những cặp vợ chồng yêu nhau mấy chục năm như Sầm Huyền Nhân và Liễu Tuấn Lan cũng chẳng kém cạnh là bao.
Kinh Trập im lặng một lát rồi khẽ cười.
"Lương nhi, trên đời này ngoài mọi người ra, người anh tin tưởng nhất, có mình anh ấy."
Hách Liên Dung cho, cậu cứ tự nhiên nhận.
Cậu biết, một số thứ trong tâm tính Hách Liên Dung sẽ không biến mất, nếu cách thức như vậy có thể khiến hắn an tâm hơn, thì hà tất phải gây thêm rắc rối?
Không cần thiết phải từ chối, cũng không cần thiết phải tranh cãi, mối quan hệ của họ, từ lâu đã không phải là thứ có thể dùng vật chất để giải thích.
Sầm Lương nghe lời Kinh Trập nói thì trầm ngâm, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, ngược lại kéo cậu vào phòng mình ngồi.
Còn về phần Liễu Tuấn Lan, vừa rồi Sầm Huyền Nhân đã te tái chạy về, mời phu nhân mà mình bỏ quên cùng vào theo.
—— Ra vẻ ngầu được một nửa thì hỏng bét, bỏ quên cả vợ mình.
Chuyện kết hôn này, chắc chắn cả cha và mẹ đều phải tham gia.
Sầm Lương: "Anh à, anh cứ ở trong phòng em đi, đừng ngồi dưới đó một mình suy nghĩ lung tung. Tính ba thế nào anh cũng biết rồi, ăn mềm không ăn cứng, vừa rồi anh rể chơi một chiêu làm ba choáng váng, về sau sẽ không rắc rối lắm đâu."
Kinh Trập bất lực cười: "Anh sẽ không suy nghĩ lung tung đâu."
Sầm Lương hùng hồn: "Chuyện lớn cả đời, suy nghĩ lung tung mới là bình thường, anh đừng giải thích nữa."
Xem ra Sầm Lương tin vào chân lý giải thích chính là che giấu.
Kinh Trập đành phải ngồi trong phòng Sầm Lương.
Phòng của con gái được sắp xếp rất ấm cúng, cô bé thích đọc sách, sách mua về xếp đầy cả tường. Bên tường có một cánh cửa, mở ra đi vào là một gian phòng nhỏ, bên trong không chỉ toàn sách mà còn có đủ loại mô hình. Sầm Lương là một dân chơi hệ người 2D điển hình, gia đình cũng không cấm cản, ngoài gian phòng nhỏ còn có phòng riêng để chứa những món đồ đó của cô.
Kinh Trập ngồi trên ghế sô pha, Sầm Lương nằm bò trên giường, hai anh em câu được câu chăng trò chuyện.
Không lâu sau, dường như nhìn thấy gì đó, cô bé ngạc nhiên bật dậy, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Kinh Trập và màn hình điện thoại, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Kinh Trập: "Muốn nói gì thì nói đi."
Sầm Lương và cậu gần như không có bí mật gì, quan hệ hai anh em rất tốt, có gì nói nấy.
Sầm Lương khó xử nói: "Không, lúc trước nghe anh rể nói tên, em đã thấy quen quen rồi, giờ tra thử, đây chẳng phải họ của hoàng thất triều đại nào đó trước kia sao?"
Kinh Trập cười cười: "Biết đâu đấy."
Miệng cô lẩm bẩm mình chắc chắn đã nhìn thấy cái tên tương tự ở đâu đó rồi, nhanh nhẹn leo xuống giường, đi chân trần giẫm lên thảm, chạy đến trước máy tính.
Máy tính đang ngủ đông bị Sầm Lương gõ mở, ngón tay múa trên bàn phím, không biết mở ra trang web gì, cô nhìn chằm chằm một lúc lâu mới hớn hở đứng dậy.
"Em đã bảo là em nhớ không nhầm mà," Sầm Lương cười rộ lên, xoay ghế máy tính lại, để lộ màn hình, "Đây chẳng phải là triều đại của Cảnh Nguyên Đế sao, em đã bảo nhà họ mang họ Hách Liên mà."
Kinh Trập đi tới, vịn vào lưng ghế của Sầm Lương nhìn màn hình máy tính, liếc qua một cái, chỉ thấy một giao diện tr*n tr** hiện ra trước mắt.
Cái này trông giống...
Một bộ tiểu thuyết hơn?
[Thân là một Beta, điều Sầm Văn Kinh ghét nhất chính là có kẻ tỏa pheromone bừa bãi ngay trước mặt mình. Nhưng tên điên Dung Cửu kia lại chẳng hề biết tiết chế, cứ mặc sức dùng luồng khí lạnh lẽo tựa băng tuyết ấy bủa vây lấy cậu.]
[Pheromone quá nồng đậm ấy vương trên người Sầm Văn Kinh, chỉ khiến người khác lầm tưởng cậu và Dung Cửu có mối quan hệ vượt quá giới hạn. Ban đầu kết hợp với Alpha chỉ vì bất đắc dĩ, dù sao Beta cũng không thể thực sự bị đánh dấu, nhưng pheromone của Dung Cửu chẳng hiểu sao lại lưu lại trên người cậu rất lâu.]
["Tránh xa tôi ra." Sầm Văn Kinh mặt trầm như nước, "Alpha."]
[Tên Alpha lạnh lùng kia ngẩng đầu, trên khuôn mặt vốn vô cảm lộ ra nụ cười kỳ quái, "Ai nói em có thể đi?"]
Kinh Trập im lặng.
Kinh Trập gãi gãi cằm.
Kinh Trập không nhịn được, giành lấy con chuột của Sầm Lương, chuyển sang trang chủ.
"Đây là một... diễn đàn?"
"Ò, đúng thế." Sầm Lương muộn màng nhận ra, cái trang web cô mở ra để chứng minh có chút không ổn lắm, "Không phải đâu anh, khụ, thực ra đa số đều rất đứng đắn, chỉ là có một số cái không, không được..."
Cô vò đầu bứt tai nghĩ từ để biện hộ.
Vừa rồi do kích động quá, cô trực tiếp cho anh trai đọc fanfic!
Lại còn là thể loại ABO khó hiểu nữa chứ.
Thực ra lúc đầu Sầm Lương cũng rất khó nuốt nổi CP này, tuy là fanfic lịch sử, nhưng anh trai cô cũng tên là Sầm Văn Kinh, cô phải tự tẩy não mấy lần mới có thể tiếp tục đu. Nhưng đó là chuyện hồi học cấp hai rồi, bây giờ cô đã leo qua không biết bao nhiêu bức tường khác, nếu không phải vừa khéo thì cũng chẳng nhớ ra sự trùng hợp này.
Kinh Trập vừa nghe Sầm Lương ấp úng giải thích, vừa quan sát giao diện.
Giao diện đơn điệu, nhìn là biết mẫu diễn đàn rất phổ biến, nhưng nhìn vào các số liệu, độ hoạt động của diễn đàn này cao đến mức lạ thường, tổng số thành viên hơn một triệu, hiện tại số người cùng online cũng lên đến mấy chục nghìn.
Đây là một con số vô cùng khoa trương.
Đây là một diễn đàn rất náo nhiệt, đủ các phân khu, hướng chính trị, khu đời sống, khu sáng tác, khu tán gẫu, gần như mỗi lần tải lại trang đều có bài viết mới xuất hiện.
Kinh Trập lại chuyển về, nhìn tiêu đề bài viết ban nãy.
[Khu sáng tác] – [Khu sáng tác fanfic] – [Chuyên khu fanfic lịch sử]
[Vương triều Hách Liên][Nguyên sang] [Cửu Văn] Giao dịch x*c th*t (Dung Cửu A! Sầm Văn Kinh B! 21/2 cập nhật trang đầu chương 8, pwp)
"Cửu Văn?"
Giọng Kinh Trập đầy nghi hoặc.
"Thì là, chẳng phải Cảnh Nguyên Đế đứng thứ chín sao? Còn có tư liệu trước kia, hắn và Sầm Văn Kinh... không phải nói anh đâu nhé," Sầm Lương nói đến đây, thấy ông anh mình nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, vội vàng xua tay, "Chính là vợ hắn ấy, trong thư từ qua lại giữa hai người, Sầm Văn Kinh gọi hắn là Dung Cửu, kết hợp với tên của đối phương thì thành Cửu Văn."
"Nghe hơi khó nghe." Vẻ mặt Kinh Trập kỳ quái, "Tại sao không ghép họ lại với nhau?"
Còn nữa... Vợ?
Bây giờ mọi người đều trực tiếp như thế sao?
"Thế gọi là gì? Hách Liên Văn Kinh? Thế chẳng phải là theo họ chồng rồi sao!" Sầm Lương giải thích, "Hơn nữa cũng không biết tên đầy đủ của Cảnh Nguyên Đế là gì, Cửu Văn đâu có khó nghe, em thấy hay mà."
Cô lên tiếng minh oan cho thần tượng một thời của mình.
Kinh Trập câm nín không nói nên lời.
... Bởi vì chính chủ thấy khó nghe.
"Đối phương?"
"Ờ ờ, chính là nửa kia của CP ấy? Tóm lại anh cứ hiểu là người còn lại trong mối quan hệ hai người là được."
Sầm Lương cũng bắt đầu thấy đau khổ giống anh trai mình.
Cô có cảm giác lôi anh trai đi lạc vào thế giới kỳ ảo đầy xấu hổ.
"Thế, pwp nghĩa là gì?"
Sầm Lương định giải thích, nhưng vừa nghĩ đến ý nghĩa của cái thứ này, lập tức ướt đẫm mồ hôi lưng, khó mà mở miệng.
Khoan đã, cái này... cái này không dễ giải thích thế đâu.
________
Lời tác giả:
PWP: trong nhiều fanfic thì nó là viết tắt của "Porn Without Plot" – Tạm dịch: Xôi thịt không cốt truyện, ý chỉ những truyện tập trung miêu tả cảnh quan hệ x*c th*t dày đặc.