Chương 202
Chương 202Chương 202
Ôi, may mắn thay anh ta chạy nhanh, nếu không, lúc này chắc cũng bị đám tân binh đó bắt rồi, mặc dù quân đội mới có chính sách gì mà không giết tù nhân, nhưng nói thì nói thế ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Hơn nữa trước khi anh ta chạy trốn, anh ta có liếc mắt nhìn qua hình như thấy một người quen, mày rậm mắt to, chân tay nhanh nhẹn, xuống tay tàn nhẫn! Một phát súng hạ gục một người, còn chuyên gia bắn vào đầu!
Lúc đó đội trưởng Hồng còn bảo người ta chỉ cho anh ta nhìn, anh ta vừa nhìn là sợ tới mức muốn tè ra quần, chỉ hận sao mẹ lúc đẻ anh ta ra không đẻ cho anh ta thêm một cái chân nữa!l
Người đàn bà miễn cưỡng mang cho anh ta một bát nước, Vương Toàn Hữu ăn uống xong rồi bắt đầu nghĩ lại, cảm thấy bản thân có thể bình an quay về, thực sự là tổ tiên phù hộ!
Người đàn bà liếc nhìn anh ta, nửa ngày sau mới mở miệng thăm dò hỏi: "Không phải lúc anh đi nói sẽ làm nên nghiệp lớn gì đó sao? Sao giờ lại quay về rồi?"
Lúc ấy khoác lác vỗ ngực xưng tên, nói là đội trưởng Hồng mời anh ta đi làm quân sư, tương lai nếu đội trưởng Hồng thành công rồi thì Vương Toàn Hữu anh ta cũng được xem là quan lớn giúp đánh hạ giang sơn, đến lúc đó tiền bạc sung túc, còn nói tuy rằng cô ta mập đen xấu xí nhưng dù gì cũng là người kết tóc vợ chồng với anh ta nên cho dù sau này cưới thêm mấy bà vợ nhỏ thì cô ta cũng là bà lớn... Cũng qua vài năm rồi, núi vàng núi bạc kia đâu?
Nhìn bộ dạng nghèo đói của anh ta bây giờ, nếu so ra cũng chả khác với mấy người trong thôn là bao mà anh ta còn phải lén lút như kẻ trộm! Tại sao anh ta không chết ở bên ngoài cho rồi đi?
Vương Toàn Hữu nhướng chân mày: "Cô thì biết cái gì! Ông đây có cái này!"
Nói xong anh ta vỗ vỗ thắt lưng, lại vỗ thêm cái vào ngực: "Còn đây... Tiền vốn!"
Thấy người đàn bà nhìn chằm chằm vào ngực mình, Vương Toàn Hữu vội vàng che xiêm y lại, khoát tay: "Cô yên tâm, lạc đà có gầy cũng to hơn ngựa, người đàn ông của cô thì dù thế nào cũng tài giỏi hơn mấy người khác!"
Lại liếc mắt nhìn xung quanh, anh ta chớt nhớ tới đứa con: "Tiểu Tài đâu? Sao không thấy nó?"
Anh ta không nhắc đến thì thôi, một khi nhắc đến thì khuôn mặt của người đàn bà lập tức giàn giụa nước mắt.
"Chết rồi! Chết mấy năm rồi!" Nếu không phải sợ thứ trên người Vương Toàn Hữu, thì vợ anh ta đã sớm nhào tới mà xé nát gương mặt của anh ta.
"Mất rồi?"
Vương Toàn Hữu sửng sốt một lúc lâu, mở miệng mắng: "Cô là người mẹ vô dụng!"
Ngay cả một đứa trẻ cũng không nuôi nổi thì còn cần cô ta làm gì?
"Anh trách tôi! Lúc mấy quỷ binh kia đến, đuổi theo mấy người trong thôn đến tận nơi họ trốn, nhà người ta thì còn có đàn ông để chống đỡ, còn tôi thì sao? Con của anh bị phong hàn, cần tìm thầy thuốc nhưng tôi biết đi đâu kiếm thầy thuốc cho nó?"
Người đàn bà khóc lóc kể lại nguồn cơn sự việc, Vương Toàn Hữu nghe đến phiền lòng: "Được rồi! Đừng cằn nhằn nữa! Không phải tôi trở về rồi sao, chỉ cần còn có núi xanh lo gì không có củi đốt! Tôi ngủ một lát đã ba ngày không chợp mắt, cô ra ngoài hỏi thăm xem trong thôn có động tĩnh gì không, đừng nói với người khác tôi đã quay về, tôi tránh mặt một thời gian đã mọi chuyện tính sau!"
Thêm là lần trước khi đội trưởng Hồng đến, anh ta cũng gây thù với vài người ở Tây Vương Trang, mấy người đó thì cũng già yếu rồi, trong tay anh ta bây giờ có thứ kia cũng không sợ bọn họ một mình đến tìm anh ta báo thù, chỉ sợ bọn họ kết thành bè phái khiến anh ta bốn bề đều là địch!
Người đàn bà ậm ừ đáp, đóng cửa lại đi ra sân, cô ta tùy ý đi quanh quanh trước cửa vài nhà, con mắt láu liên rồi đột nhiên dậm chân, quay về sân nhà mình.