Chương 203
Chương 203Chương 203
Vương Toàn Hữu nằm trên giường, ngủ ngon lành, ngáy o o, người đàn bà bước chân nhẹ nhàng, đi đến bên cạnh giường, vẻ mặt thay đổi tới lui, cuối cùng đưa tay ra, nhẹ nhàng móc vạt áo của người đàn ông.
Cô ta sờ thấy một túi vải nhỏ, móc ra cầm thấy cũng nặng tay, người đàn bà nắm chặt túi tiền trong tay, bước nhanh ra mở túi tiền ra.
ôi!
Bên trong lấp la lấp lánh, tất cả đều là nhẫn và vàng thỏi!
Người đàn bà không thèm đếm mà vội vàng giấu túi vải này, khóa cửa trong nhà và cửa sân lại, chạy thẳng về phía thôn Cốc Đôi.
Khi vợ Vương Toàn Hữu chạy đến, hơn phân nửa người dân thôn Cốc Đôi đều ở trước sân khấu, nghe kịch truyền bá văn minh.
Trên sân khấu, trang phục của các thành viên của đội tuyên truyền giống như mấy tên lính quỷ binh Nam Đảo, dưới sự chỉ đường của hán gian, giết chết gia đình nông dân già kia, gia đình nông dân già đó chỉ có một thiếu niên mười tuổi thoát khỏi, dân làng Cốc Đôi cúi đầu lau nước mắt, thật ra đôi khi cùng một cốt truyện, có số người hôm qua xem rồi nhưng hôm nay xem lại, vẫn phải rơi lệ.
Đặc biệt là những người phụ nữ, vừa khóc vừa mắng bọn người đó chắc chắn sẽ không được chết một cách yên ổn.
Bỗng nhiên thấy trước cửa miếu có người lảo đảo chạy vào, lúc đầu mọi người cũng không chú ý, còn nghĩ không biết là con dâu nhà ai đến trễ kịch cũng sắp diễn xong, mới chạy đến xem, bắt đầu diễn đến cảnh thiếu niên kia tham gia tân quân, mang theo đội ngũ đánh giết trở về, đám quỷ binh trong lúc đánh chiến đã bị giết chết, hán gian kia muốn bỏ chạy, nhưng thiếu niên thân mang huyết hải thâm thù có thể buông tha cho kẻ đó sao?
Chắc chắn là không!
Lý Như cũng ở trong đám người, cô đã từng xem qua rất nhiều tình tiết thần kỳ trong những bộ phim kháng chiến hiện đại thì cốt truyện của vở kịch này đơn giản đến vô cùng thẳng thắn, một chút tình tiết võ thuật này kia đều không có nhưng một vở kịch như thế, thời lượng còn chưa tới nửa tiếng, lại làm tất cả mọi người khóc, ngay cả Lý Như cũng cảm thấy cay cay mắt.
"Nhanh lên, nhanh lên! Vương Toàn Hữu đã trở về!"
Tiếng vợ của Vương Toàn Hữu hét lên thảm thiết, lấn át cả tiếng cầu xin tha thứ của tên hán gian trên sân khấu, trong lúc nhất thời đoàn diễn kịch đều lặng thin, người xem kịch cũng trợn tròn mặt, mấy chục đôi mắt đều đồng loạt nhìn về phía cửa miếu.
Người đàn bà chạy đến nổi rơi mất một bên giày, đau khổ kéo góc quần áo của họ, hét lên: "Mọi người mau đi bắt anh ta đi Đến trễ thì anh ta sẽ bỏ chạy mất! Các người đừng đến kiếm chuyện với tôi nữa được không? Con tôi đã mất rồi, tôi với anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi!"
Cô ta không ngu, hai ngày trước, cô ta đến thôn Cốc Đôi để khám bệnh, mặc dù người dân thôn Cốc Đôi đều không bày ra vẻ mặt dễ chịu gì với mình nhưng tốt xấu gì họ cũng không làm khó cô ta, nữ bác sĩ kia còn chữa bệnh đau thắt lưng cho cô ta, trước khi rời đi cô ta cũng có xem qua một vở kịch ở đây.
Trong vở kịch đó, có những kẻ xấu ở trong thôn bị dân làng bắt được, đưa đến huyện mở đại hội, phán tội tử hình, người vợ của tên xấu xa đó còn muốn giúp hắn chạy trốn, kết quả bị một nhóm người bắt lại, mặc dù không phán tử hình, nhưng cũng phải đi lao động cải tạo, Vương Toàn Hữu vô tình vô nghĩa, dựa vào cái gì mà muốn cô ta nhảy vào hố lửa với anh ta chứ?
Vương Toàn Hữu đang ngủ ngon thì xoay người, cảm thấy sai sai, mở mắt ra, sờ vào túi trước ngực mình.
Sờ sờ thì thấy trống không!
Mẹ kiếp!
Vương Toàn Hữu lập tức nghĩ chắc chắn là bà vợ xấu xí kia trộm mất rồi!
Cơn giận bùng lên, anh ta tỉnh táo hơn, mới ngồi dậy thì nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài!
Vương Toàn Hữu giật mình nhảy xuống, giơ tay rút thắt lưng ra, cũng may, bà vợ xấu xí kia không biết cái này mới là thứ có thể bảo toàn tính mạng, không trộm mất cái này.