Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112: Cứu Người

Chương 112: Cứu người Chương 112: Cứu ngườiChương 112: Cứu người

Lâm Phong bị con gái chọc cười, nên gật đầu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Thiến Thiến, cưng chiều nói: "m ừm ừm, Thiến Thiến nhà ta đỉnh nhất, ở trong lòng ba ba, Thiến Thiến vĩnh viễn là đứa trẻ ngoan nhất."

Điều này khiến Thiến Thiến vui không tả nổi!

Cô nhóc vui đến mức khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

Sau khi cho chim bồ câu ăn xong, Thiến Thiến mới miễn cưỡng kéo tay Lâm Phong đi vào vườn thú.

Trong sở thú có không ít loài động vật, Lâm Thiến Thiến rất thích xem gấu, có lẽ là do có liên quan với gấu lớn gấu nhỏ, khoảnh khắc cô bé nhìn thấy gấu trong vườn thú, hai con mắt đều sáng lên!

"Ba ba! Đây là gấu lớn ạ?" Nó thích ăn cà rốt trong tay Thiến Thiến!"

Cô bé vui đến mức hét lên, sau đó cười khanh khách ném cà rốt vào miệng gấu.

Thấy vậy, mọi người xung quanh lập tức nở nụ cười.

Thật là kỳ lạ.

Cô bé tầm tuổi này, đáng lẽ phải thích gấu mèo, hươu cao cổ hoặc những động vật dễ thương mới đúng.

Vậy mà cô bé đáng yêu này lại đi thích gấu!

Một nhóm người lại bắt đầu cầm điện thoại lên quay video, Lâm Thiến Thiến và Lâm Phong đều không để ý.

Vui chơi đến năm giờ chiều, đôi chân nhỏ của Lâm Thiến Thiến đã mỏi nhừ, ngồi xuống ven đường, khuôn mặt bánh bao phúng phính của cô bé đột nhiên nhăn lại.

Cô bé chớp chớp mắt, nhìn Lâm Phong, làm nũng nói: "Ba ba, Thiến Thiến không đi được nữa, Thiến Thiến muốn ba ba bế cơI"

Lâm Phong đã sớm chuẩn bị, đầu tiên đưa nước ấm cho Thiến Thiến, để cô bé uống một hớp, sau đó mới cúi người, cõng cô bé trên lưng.

Lâm Phong rất lâu chưa cõng Thiến Thiến, lúc này cõng lên, đúng là Thiến Thiến đã nặng hơn rồi.

Con gái đã lớn!

Trong lòng Lâm Phong không biết là tư vị gì, cứ thế cõng Thiến Thiến, chậm rãi rời khỏi công viên động vật hoang dã.

Cô bé uống nước linh tuyên, tựa hồ đang dần khôi phục thể lực, nằm nhoài trên lưng Lâm Phong, đôi mắt hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây, bỗng nhiên chỉ vào một đám người, nói: "Ba ba! Nhìn kìa! Nơi đó hình như có người té xỉu!"

Lâm Phong nhìn theo hương cô bé nói, quả nhiên, trên sàn bê tông các đó không xa, chỗ cổng vào vườn thú, có một người áo trắng đang nằm trên đất. tựa như đã ngất.

Lâm Phong vốn không định tới đó, dù sao lúc này khẳng định là xe cứu thương sẽ hữu ích hơn anh nhiều.

Không ngờ, động tác của Thiến Thiến nhanh hơn anh nhiều, đột nhiên nhảy xuống khỏi lưng anh, chạy về phía đó!

"Ai da ! Thiến Thiến!"

Lâm Phong dở khóc dở cười, vội vàng đuổi theo Lâm Thiến Thiến.

Vườn bách thú đông người thế này, không thể để lạc mất cô bé được!

Lâm Thiến Thiến chạy về phía đám đông, thậm chí còn hiếu kỳ chen chúc vào trong đám người, ngồi xổm xuống đất, lúc này mới nhìn được rõ người ngã dưới đất kia.

Là một người đàn ông trung niên, dáng người hơi đậm, sắc mặt trắng bệnh, đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, trên đầu toát mồ hôi, môi tím tái.

"Thiến Thiến! Lần sau không được chạy loạn!"

Lâm Phong chạy tới thở hồng hộc.

Trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, vội vàng nắm lấy tay Thiến Thiến, nỗi lo lắng trong lòng lúc này mới dần nguôi ngoai.

Thiến Thiến gật đầu, thì thầm,"Con hiểu rồi ạ, xin lỗi ba ba."

Cô bé ngẩng đầu, leo lên lưng Lâm Phong, nói: "Ba ơi ba nhìn bác đi, đáng thương quái Có phải bác ấy bị ốm không ạ?"

Lâm Phong cúi đầu nhìn người đàn ông đang mặt mũi tái nhợt.

Bên cạnh có một người phụ nữ ăn mặc vô cùng thời thương, quỳ gối bên cạnh ống ấy bắt đầu khóc rống: "Ô ô, tỉnh lại đi, ông làm sao vậy lão Từ? Đừng dọa tôi!"

Người xung quanh vây lại thành vòng tròn, tuy có nhiều người đứng xem nhưng không có một ai đứng ra giúp đỡ.

Lâm Phong cau mày, ngồi xổm người xuống, quan sát người đàn ông trung niên này một lượt, phán đoán ra được nhất định là bị cảm nắng!

Nếu như là bệnh tim thì anh chắc chắn sẽ không làm loạn, thế nhưng cảm nắng lại khác, bệnh này nói lớn thì lớn nhưng nói nhỏ thì cũng nhỏ, nếu thật sự để xảy ra án mạng, thì cái được không bù đắp nổi cái mất!

Anh lạnh lùng lên tiếng: "Tránh ra nào, một người đến phụ một tay đi, đầu tiên di chuyển ông ấy tới dưới tán cây trước đãt"

Một người đàn ông trong đám đông gật đầu đi ra ngoài, câm chân người trung niên nói: "Tôi đếm đến ba, chúng ta đồng thời nâng lên nhé."

Người đó trầm giọng nói.

Sau khi một hai ba kết thúc, Lâm Phong dùng sức nhấc người đàn ông đậm người kia lên! Cả đám người nhìn về phía Lâm Phong, nhất thời kinh ngạc!

Người nhấc chân là một người vạm vỡ, có cơ bắp cuồn cuộn, nhìn một cái là biết là một người tập gym.

Còn Lâm Phong thì khác.

Bất cứ ai đã từng bế hay nâng người đều biết, nói chung phần nặng nhất của cơ thể là nửa người trên, không chỉ vậy người đàn ông trung niên té xỉu này lại càng là điển hình nửa người trên mập mạp, theo lý mà nói người chịu nặng hơn hẳn là Lâm Phong mới đúng.

Nhưng mà nhìn vào tốc độ bước đi của hai mà mà xem, Lâm Phong hơi gầy lại không đỏ mặt thở dốc chút nào?

Quá kỳ lại

"Người anh eml Được đấy? Có luyện tập gì à?"

Đặt người đàn ông trung niên xuống đất xong, người khiêng chân kinh ngạc nhìn Lâm Phong hỏi.

Lâm Phong cười xòa, không lên tiếng, bắt đầu ngồi xuống tiếp tục kiểm tra tình trạng người đàn ông trước mặt.

Người phụ nữ đi cùng ở bên cạnh khóc sướt mướt, Lâm Thiến Thiến cũng chăm chú theo sát phía sau Lâm Phong.

Lúc này, đã có người cầm điện thoại lên quay video tình hình trước mắt.

Ánh mắt Lâm Phong trầm xuống, cầm lấy bình nước linh tuyền trên người xuống, mở bình nước ra, xé ống tay áo trên người rồi thấm ướt, lau khắp người đối diện một lượt, tiếp đó từ từ rót phần nước còn lại vào trong miệng người đàn ông.

Trong chớp mắt này, một dòng nước mát lạnh theo yết hầu đi xuống, thấm vào lục phủ ngũ tạng, cuối cùng hóa thành cuồn cuộn mát mẻ không ngừng thẩm thấu vào trong thân thể người đàn ông trung niên kia. Nhắc tới cũng thấy lạ, không biết có phải là do một phen thao tác đánh bậy đánh bạ không mà sắc mặt người đàn ông trung niên kia lại bắt đầu tốt lên, bình thường trở lại, thậm chí mồ hôi lạnh trên trán cũng ra toát ra nữa!

Môi từ tím tái giờ đây cũng bắt đầu chuyển thành bình thường, thấy vậy, Lâm Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!

Lâm Phong Thiến Thiến lập tức vỗ tay vui vẻ hô: "Ba ba thật lợi hại! Bác ấy trông khá hơn rồi kìa!"

Xung quanh cũng bắt đầu vang lên tiếng võ tay.

Lâm Phong cũng không phải người khoa trương, lúc này cảm thấy có hơi xấu hổ, quay sang nói với mọi người: "Chờ xe cấp cứu tới là được, tôi đi trước."

Người phụ nữ đi cùng vội vàng lau nước mắt,'Cảm ơn cậu rất nhiều! Cậu tên là gì vậy? Ngày mai tôi nhất định đến cảm ơn!"

Lâm Phong sợ nhất là điều này!

Anh vội xua xua tay biểu thị không cần, dù sao cũng chỉ là tiện nhấc tay mà thôi.

"Thiến Thiến, đi thôi, chúng ta còn phải về nhà nấu cơm nữa!"

Nói xong, Lâm Phong dưới ánh mắt của mọi người vội vàng ôm Lâm Thiến Thiến trong vòng tay rời khỏi vườn bách thú.

Hai ba con lên xe, đi chợ mua thức ăn rồi về.
Bình Luận (0)
Comment