Chương 134: Cho Thiến Thiến thêm một em trai hoặc em gái
Chương 134: Cho Thiến Thiến thêm một em trai hoặc em gáiChương 134: Cho Thiến Thiến thêm một em trai hoặc em gái
Anh Minh chưa nói hết câu, nhưng Lâm Phong đã hiểu ý của anh.
Người có thể đến nơi đó tiêu tiền, ai mà không phải gia đình giàu có, nhất định thuộc hàng đại gia ở Thượng Hải chứ?
Nhưng đôi khi, chỉ cần thay đổi ý tưởng kinh doanh tốt, luôn luôn có thể xuất hiện các ý tưởng có hiệu quả bất ngờ.
Hơn nữa, nhà hàng của Trần Như Hải đang trên bờ vực nguy hiểm, còn nước còn tát, không thử một lần, làm sao biết được có thể làm được hay không?
Mặt khác Lâm Phong còn có không gian mài
Anh không tin những món ăn được làm từ rau củ được trồng trong không gian của mình sẽ không ngon bằng những món ăn bình thường do Trần Vân Tường làm ra?
Điều này Lâm Phong cảm thấy rất tự tin.
Anh Minh vẫn còn do dự.
"Nói như vậy cũng đúng, nhưng nếu anh đi làm đầu bếp, vừa bán hàng vừa học hỏi, vậy nếu lỡ nguồn kinh tế bị đứt đoạn, chị dâu và Minh nha đầu của em phải làm sao? Phí sinh hoạt hiện giờ ở Thượng Hải cao như vậy, anh không làm việc một ngày là nguồn thu nhập của họ bị cắt liên!"
Anh Minh thở dài, đôi mắt anh nháy mắt chuyển sang màu xám. Thật sự quá khó khăn.
Ở độ tuổi của mình, gia đình có già có trẻ, đừng nói là khởi nghiệp, mà thất nghiệp cả tháng trời cũng không kiên trì nổi!
Vấn đề này khó quái
Lâm Phong thấy thế thì lập tức nở nụ cười: "Anh Minh, anh đã quên những gì em đã nói với anh rồi sao?"
Lâm Phong nói: "Anh đến nhà hàng Hải Thanh Hà Yến, nếu em đầu tư cổ phần vào nhà hàng đó, thì em cũng được xem là một nửa ông chủ, em chắc chắn sẽ trả lương cho anhil"
Lâm Phong nhìn Minh nha đầu, hít một hơi thật sâu.
"Trong nhà em hiện tại còn rất nhiều phòng trống, anh, chị dâu và Minh nha đầu đến ở đi, ngày mai em sẽ nói chuyện với Trân Như Hải về việc mua cổ phần, đến lúc đó, anh đến làm, em gửi anh mỗi tháng năm mươi nghìn, nếu anh cảm thấy ở nhà em không tiện, em cũng có thể trả trước cho anh một căn nhà ở gần trường tiểu học của Minh nha đầu, anh cũng đừng ngại, anh cứ coi như em cho anh mượn, từ từ trả lại em cũng được! Anh thấy thế nào!"
Lâm Phong nói xong lập tức thở phào nhẹ nhõm!
Nói thật! Anh thực sự có tình cảm sâu sắc với anh Minh. Cha mẹ bỏ đi từ khi mình còn nhỏ, đến Thượng Hải làm việc, anh Minh luôn là người hướng dẫn mình.
Minh nha đầu là anh tận mắt nhìn con bé lớn lên, bây giờ cô bé sống không được tốt, anh thấy trong lòng rất khó chịu.
Cho nên có thể giúp thì anh sẽ giúp!
Anh Minh tưởng rằng mình nghe nhầm! Anh kinh ngạc trợn to mắt nhìn Lâm Phong chăm chú: "Tiểu, Tiểu Phong, em nói thật ư?"
Chẳng phải Tiểu Phong luôn chạy shipper hay sao?
Từ khi nào mà cậu ấy kiếm được nhiều tiền như vậy?
"Đừng nói với anh là chú đi theo con đường làm ăn bất chính nhé! Chúng ta tạm thời không có tiền cũng không sao, chúng ta đói cho sạch rách cho thơm! Nếu nguồn gốc số tiên này không sạch sẽ, anh thà rằng không có!"
Anh Minh nhíu mày, nhìn Lâm Phong chăm chú hay nói đúng hơn là dò xét. Lâm Phong nghe thế thì mỉm cười: "Anh à, anh không tin em sao? Lúc trước em không phải đã nói với anh rồi hay sao? Em buôn bán trái cây, kiếm được ít tiền, sau đó vừa lúc có cuộc thi bình chọn, nho em trồng đạt được giải nhất, tin tức vẫn còn đó, anh tự xem đi!"
Lâm Phong nói xong, lấy điện thoại di động ra, lên baidu tìm tin tức mình đạt giải thưởng.
Tin tức về nông sản tuy không nhiều nhưng nếu thực sự tìm kiếm, vẫn có một Số tin tức.
Quả nhiên, Lâm Phong vừa tìm kiếm, liền có tin tức về việc mình xuất hiện tại triển lãm nông nghiệp, anh mỉm cười đưa tin tức trên điện thoại di động đưa cho anh Minh.
Anh Minh nghi ngờ cầm lấy, chị Minh ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc, chị tò mò nghiêng đầu qua nhìn.
"Thật sự là Tiểu Phong kìa!" Chị Minh ngạc nhiên thốt lên.
"Loại nho cao cấp này là em trồng ra ư? Trước đây anh nghe người ta nói loại nho này siêu đắt, người trồng loại nho này nhất định phát tài! Không nghĩ tới lại là eml"
Bây giờ nhìn thấy tin tức đáng tin cậy như vậy, anh Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh Minh bỗng nhiên trầm mặc một lát, sau đó anh vươn tay, vỗ mạnh lên người Lâm Phong, nghiêm túc nói: "Tiểu Phong, em giỏi lắm!"
Lâm Phong cười cười, không nói gì, rót đầy ly nước cho anh Minh: "Chúng ta uống một ly, lần tới em không lái xe tới, anh em chúng ta uống một bữa cho đãi"
Lâm Phong uống cạn thức uống trong ly, anh Minh hai mắt sáng lên, giờ phút này trong lòng rốt cục cảm động, sau đó anh cũng uống một hơi cạn sạch ly nước của mình! "Được! Tiểu Phong! Sảng khoái!"
Khuôn mặt anh Minh đỏ bừng, giống như quả cầu lửa, rõ ràng không uống rượu, nhưng hai mắt đỏ ngầu, vô cùng kích động nhìn chằm chằm Lâm Phong, lớn tiếng nói: "Nửa đời sau còn lại của anh chính là nhờ vào em giúp đỡ rồi!"
Lâm Phong xua xua tay, ý bảo anh đừng nói vậy, sau đó hai người uống hết chén này đến chén khác.
Lúc anh từ chỗ anh Minh trở về đã là mười giờ tối.
May mà Lâm Thiến Thiến không có giờ học vào thứ bảy.
Hiện tại về trễ là do có Minh nha đầu đi theo cùng.
Hiện tại chuyện cổ phần vẫn chưa xác định được, Lâm Phong cũng không dám bảo đảm để anh Minh bỏ hết tất cả đi theo mình.
Anh quyết định đưa Minh nha đầu đến nhà mình ở một thời gian, sáng mai anh sẽ đưa hai người học đến chỗ Trần Như Hải, cùng thương lượng chuyện này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Phong tỉnh dậy. Đầu tiên anh làm bữa sáng cho hai bé gái và bà Hoàng, sau đó Lâm Phong đi ra ban công gọi điện thoại cho Trần Như Hải.
"Alo? Lâm lão đệ à! Ha ha, sao vậy, hôm nay mới nhớ đến gọi điện cho anh à?”" Trân Như Hải cười nói.
Lâm Phong trầm tư một lúc rồi hỏi: "Anh Trân, em hỏi anh chuyện này, anh có cần đầu tư không?"
Trân Như Hải trong nháy mắt gần như là choáng váng.
"Đầu tư?"
Thần sắc trong mắt ông ta nháy mắt tối sâm lại, ông ta cười khổ nói: "Nói thật với cậu, chỗ của anh chỉ chống đỡ được thêm nửa tháng nữa thôi, hiện giờ anh đang vay tiền khắp nơi, chỉ mong có thể chống đỡ thêm được ngày nào hay ngày đó, nhưng chuyện đầu tư vẫn là thôi đi, anh không muốn kéo người khác xuống nước, dù sao thì... Tay nghề của anh, quả thật không bằng cái đứa vong ân phụ nghĩa kia."
Trân Như Hải thực sự rất khó để thừa nhận điều này.
Nhưng sau khi dùng bữa với Lâm Phong, gặp Lâm Thiến Thiến đáng yêu, ông và Cao Phượng Cầm phát hiện ra rằng cuộc sống không chỉ có hận thù, còn có nhiều điều tươi đẹp hơn đáng để mình nỗ lực hết mình.
Trân Như Hải mỉm cười: "Anh ấy à, ngẫm lại vẫn thấy không cam lòng, anh định cùng Phượng Cầm có thêm một đứa con khác thử xem, không chừng có thể giúp Thiến Thiến có thêm em gái hoặc em trai nha!"
Lâm Phong nghe thế cũng mỉm cười.
"Em và anh gặp nhau rồi mình bàn chuyện cụ thể hơn, buổi trưa anh có thời gian không?" Lâm Phong hỏi.
Trân Như Hải chưa kịp nói gì thì Cao Phượng Cầm đã vội nói: "Có, có, cậu đến ăn cơm đi, chị và Lão Trần đều ở đây! Dẫn theo Thiến Thiến đến luôn nha!"