Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 135 - Chương 135: Mang Theo Một Đống Rau Củ

Chương 135: Mang theo một đống rau củ Chương 135: Mang theo một đống rau củChương 135: Mang theo một đống rau củ

Trần Như Hải bất đắc dĩ nói: "Bà ấy chỉ muốn gặp Thiến Thiến thôi! Trưa nay cậu đến chỗ anh đi, anh đích thân xuống bếp nấu một bữa ngon đãi cậu!"

Lâm Phong đồng ý, sau đó cúp điện thoại.

Buổi tối Minh nha đầu và Thiến Thiến ngủ chung với nhau. Rõ ràng là còn phòng trống, nhưng Thiến Thiến dù thế nào cũng muốn ngủ chung với Minh nha đầu.

Trẻ con ấy à, đều thích mới lạ.

Lâm Phong thấy hai bé đã dậy, anh mỉm cười đưa đồ dùng vệ sinh mới tinh đã chuẩn bị cho Minh nha đầu.

"Bữa sáng đã chuẩn bị xong, rửa mặt xong thì ăn cơm, trưa nay chú phải đi gặp một người, Minh nha đầu cháu có muốn đi cùng chú không?"

Cô bé chớp chớp mắt, vẫn còn chút thẹn thùng, sau đó gật đầu.

Cô bé đi theo Thiến Thiến rửa mặt, sau khi rửa mặt xong, hai đứa nhỏ cùng ăn sáng.

Lâm Phong đi xem dưa hấu mình trông ngoài ban công. Dưa hấu lớn nhanh.

Dây dưa hấu đã phủ kín ban công, dưa hấu lớn đã mọc rai

Không nhìn không biết, vừa nhìn thấy thì giật mình!

Không ngờ ban công này không biết từ lúc nào đã biến thành một ruộng dưa hấu lớn, thậm chí còn có rất nhiều dây leo kéo dài từ mép đi xuống, có lẽ là muốn leo xuống dưới!

Lâm Phong nhìn trái dưa hấu, đã rất to rồi, ước chừng một hai ngày nữa sẽ chín.

Nhìn trái dưa hấu này tuy nhỏ hơn dưa hấu mình trồng trong không gian một xíu, nhưng đã lớn hơn dưa hấu bình thường rất nhiều rồi! Xem ra chiều nay khi trở về nhất định phải mua ít hạt ngâm qua đêm gửi cho chú hai! Lâm Phong thầm tính toán trong lòng.

Mười giờ rưỡi, Minh nha đầu làm xong bài tập về nhà, Lâm Thiến Thiến tắt ti vi theo Lâm Phong ra ngoài.

Lâm Phong lái chiếc Wuling Hongguang, chạy thẳng đến nhà hàng Hải Thanh Hà Yến.

Trước lúc đi có hẹn thời gian với Trân Như Hải, Cao Phượng Cầm chắc là nhớ Thiến Thiến lắm, đang đứng chờ ở cửa!

Vừa nhìn thấy xe của Lâm Phong đến gần, bà liền vội vàng đi về phía Lâm Phong, sau đó nói: "Thiến Thiến đâu? Thiến Thiến đến không?"

Lâm Phong vừa đậu xe, cô bé ở phía sau liền vội vàng nhảy xuống: "Dì ơi!"

Lâm Thiến Thiến có vẻ rất thích Cao Phượng Cầm, vì vậy cô bé vui vẻ nhảy cẵng lên, chạy tới nhào thẳng vào Cao Phượng Cầm!

Cao Phượng Cầm bị bé nhào vào trong ngực, bà không giấu được vẻ vui mừng và mãn nguyện trên khuôn mặt!

Minh nha đầu thẹn thùng đi theo phía sau Lâm Phong, bé được giới thiệu thì lên tiếng chào: "Chào chú Trần, dì Cao ạ."

Cô bé lí nhí nói.

Hai vợ chồng rất thích trẻ con, vội vàng mỉm cười đáp lại, sau đó gọi ba người đi vào ăn cơm.

Lâm Phong dẫn Minh nha đầu và Thiến Thiến, đi vào trong phòng ăn riêng.

Ăn được một nửa, Lâm Phong tiếp tục nói về chủ đề trước đó.

"Anh Trần, chuyện em nói anh đã suy nghĩ chưa?" Lâm Phong hỏi.

Trần Như Hải sửng sốt. Ông ấy cho rằng Lâm Phong chỉ nói đùa chuyện đó với mình. "Ý cậu là có người thật sự muốn đầu tư à? Đầu tư cũng nên hiểu rõ thị trường hiện giờ mới được, tình hình anh thế này, đầu tư vào chính là lỗ vốn, chẳng lẽ có người thật sự muốn đầu tư hay sao?" Trần Như Hải nghỉ ngờ nói.

Lâm Phong nghe vậy mỉm cười.

"Em quên nói với anh, em chính là người đầu tư, nói một cách chính xác thì em muốn đầu tư vào nhà hàng Hải Thanh Hà Yến."

Lâm Phong nhìn Trần Như Hải, nghiêm túc nói.

Giờ phút này, không chỉ có Trần Như Hải, mà ngay cả Cao Phượng Cầm đều sửng sốt!

Cậu ta? Lâm Phong? Muốn đầu tư vào nhà hàng Hải Thanh Hà Yến?

Trước chưa nói đến việc cậu ta có đủ tiền hay không, hơn nữa, mình đã nói thẳng hết mọi chuyện với cậu ra rồi, thế nào mà cậu ta còn muốn đầu tư nữa chứ?

Trân Như Hải nhíu mày, nhìn Lâm Phong chăm chú: "Lâm lão đệ, chuyện này anh đã nói với cậu rồi, tình hình bây giờ càng ngày càng tệ, anh và Phượng Cầm định không làm, cậu bây giờ đầu tư vào, không còn nghi ngờ gì là lãng phí tiền bạc, anh biết cậu chắc chắn là thương cảm cho anh, nhưng cậu yên tâm, anh và Phượng Cầm hiện giờ đã thông suốt rồi, thật sự không cần!"

Vẻ mặt của Trân Như Hải vô cùng nghiêm túc.

Lâm Phong mỉm cười: "Anh cũng quá coi trọng em rồi, có ai làm ăn mà vì thương cảm đâu chứ? Anh Trần, em thật sự muốn kiếm tiền!"

Trần Như Hải bị lời nói của anh làm cho buồn cười!

"Chỗ này của anh còn kiếm được tiền ư? Em nói xem, cái nhà hàng này của anh cần phải thế nào mới kiếm được tiền?"

Trần Như Hải cảm thấy thích thú.

Lâm Phong chuẩn bị từ trước. Ngay lập tức anh xách ra một cái túi lớn chứa đầy đủ các thứ.

Từ lúc xuống xe anh luôn mang theo, Cao Phượng Cầm và Trân Như Hải nghĩ rằng đó là thứ anh nên họ không quan tâm, khi họ thấy Lâm Phong lấy ra, họ tò mò nghiêng đầu qua nhìn, vừa nhìn thì phát hiện thế mà là một túi đầy... rau củ?

Rau củ ư?

Lâm Phong đã chọn tất cả những thứ hiện đang được trồng trong không gian của mình mang tới!

Cà chua, ớt, cà tím, rau chân vịt, cải thìa, thậm chí anh còn mang theo cả tỏi mà anh đã tiện tay trông!

Những thứ khác không nói, rau củ được đặt ngay ngắn chỉnh tê trên bàn, sự kích thích giác quan này khó nói nên lời!

Quả cà chua nặng cả cân, to bằng quả dưa bạch ngọc, quả ớt thậm chí còn sánh với chiếc đèn lông, quả cà tím vỏ đen bóng, to khủng khiếp, rau chân vịt và cải thìa tuy không có thay đổi gì, nhưng ông làm đầu bếp, đặc biệt là đầu hàng đầu như Trần Như Hải, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhìn ra, các nguyên liệu nấu ăn như rau xanh này rất tươi ngon.

Hơn nữa lá rau so với rau bán ở Thượng Hải xanh hơn rất nhiều, cực kỳ tươi và mềm, hẳn là nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất.

Thế nhưng các nguyên nấu ăn cao cấp này, Trân Như Hải vẫn chưa hiểu ý của Lâm Phong.

Đúng là mình mở nhà hàng, nhưng với mấy loại rau này thì mình có thể làm gì?

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Trân Như Hải, Lâm Phong chỉ vào cải thảo trên bàn: "Với bắp cải thảo này, anh Trân cảm thấy mùi vị sẽ như thế nào?"

Cải thảo cũng là một trong nhưng món ăn hạng nhất.

Thường thì những nguyên liệu đơn giản nhất thì càng có thể thấy được kỹ năng của mình. Kết hợp muối với nhiều nguyên liệu khác nhau cực kỳ chính xác, thậm chí có thể đạt đến độ khắc nghiệt khiến người khác phẫn nội

Trân Như Hải suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tuy rằng tay nghề của tiểu súc sinh kia hơn hẳn anh, nhưng để làm món ăn kiểu này kỹ năng vẫn chưa tốt, chính xác mà nói nếu anh và nó cùng làm, hương vị sẽ hoàn toàn giống nhau, cho nên, anh nghĩ rằng ở Thượng Hải chắc không có món ăn nào ngon hơn của anh làm đâu!"

Vẻ mặt của Trần Như Hải thản nhiên, nhưng trong lời nói lộ ra sự tự tin không gì sánh kịpl

Đó là sự tự tin vào tay nghề của mình!

Lâm Phong cũng cười.

"Đúng vậy, món ăn này nhất định rất ngon, nhưng bây giờ em muốn nhờ anh giúp em một việc, được không?” Lâm Phong cười nói.
Bình Luận (0)
Comment