Chương 193: Đầy một trang giấy
Chương 193: Đầy một trang giấyChương 193: Đầy một trang giấy
Chỉ là khi ý nghĩ còn đang lơ lửng ở trong đầu, Lâm Phong đã lái xe về phía cổng của Lâm Giang no. 1 courtyard.
Cổng lớn từ từ mở ra.
Một cảnh tượng Lâm Dao chưa từng thấy tại Thượng Hải hiện ra trước mặt.
Kiến trúc hiện đại, trang trí xa hoa tráng lệ ở khắp mọi nơi khiến Lâm Dao cảm thấy choáng váng một lần nữa.
Lâm Phong...
Người anh họ này, mua được nhà tại đây từ khi nào vậy?
Lâm Phong lái xe vào gara dưới tâng hầm.
Anh hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt vô cùng phức tạp kia của Lâm Dao.
Lâm Phong dừng xe xong, xuống xe mở cửa, nói với Lâm Thiến Thiến và Lâm Dao: "Xuống xe đi!"
Lâm Thiến Thiến nhảy xuống khỏi xe, quay đầu nói với Lâm Dao: "Cô Dao ơi, đi thôi! Trong nhà Thiến Thiến có nhiều thứ thú vị lắm!"
Lâm Dao ngơ ngác gật đầu, xuống xe theo.
Chờ tới khi thật sự vào đến trong nhà Lâm Phong, cửa thang máy mở ra, Lâm Dao bị Lâm Thiến Thiến kéo tới ngồi xuống ghế sa lông mở tivi lên, Lâm Dao mới đột nhiên cảm thấy có chút chân thực.
Cô tựa hồ...
Thực sự đã hiểu lầm người anh họ này quá nhiều.
"Em ngồi chơi nhé, để anh đi rửa chút hoa quả."
Lâm Phong nói, vào phòng bếp lấy trái cây trong tủ lạnh ra, rửa sạch, cắt nửa quả dưa hấu, bỏ vào trong giỏ trái cây, bưng ra ngoài.
"Ăn tạm hoa quả trước đi."
Lâm Phong đặt trái cây xuống, chuẩn bị quay vào nhà bếp làm cơm.
Bỗng nhớ ra cái gì đó, tiếp tục nói: "Thiến Thiến, đi lấy giấy và bút chì cho cô Dao."
Lâm Dao nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Lâm Phong hỏi: 'Là sao ạ?"
"Giờ anh đi làm cơm, em suy nghĩ cẩn thận, đến cùng là em còn nợ bao nhiêu tiên, của bao nhiêu người, thời gian cần trả, tất cả đều viết hết xuống, ghi lên trên tờ giấy này, để em đỡ quên hoặc lát nữa không nhắc tới được."
Lâm Phong nghiêm túc nói: "Nhớ viết hết ra, và bỏ ngay ý định giữ lại một ít để sau này tự trả, đừng đánh giá cao bản thân mình, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh, Lâm Dao, giờ em cũng đã lớn rồi, đến lúc phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm, đừng mắc thêm sai lầm nữa!"
Lâm Phong nói xong, đi vào nhà bếp làm cơml
Mà Lâm Dao nghe anh nói xong, toàn thân run lên!
Cứ như thể những kế vặt của cô đã bị nhìn thấu hết!
Thực tế, Lâm Dao không có ý định thú nhận hết với Lâm Phong tất cả những khoản nợ mà cô đang cói
Ý nghĩ này thật sự rất buồn cười.
Rõ ràng đã bị phát hiện, thế nhưng cô vẫn cố chấp, lặng lẽ muốn báo thiếu đi một khoản.
Hiện tại bị Lâm Phong nhìn thấu, Lâm Dao nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu.
Bỏ đi.
Cũng đã đến tình trạng này rồi, có muốn giấu cũng chẳng được. Dù sao cũng là một đao!
Bé ngoan Lâm Thiến Thiến ăn trái cây, ngoan ngoãn ngồi một bên.
Còn Lâm Dao lặng lẽ nằm nhoài lên bàn lấy điện thoại di động vẫn luôn tắt nguồn của bản thân ra.
Cô rút thẻ sim ra rồi mới mở máy lên.
Bản thân Lâm Dao có một bản ghi nhớ, bên trong ghi lại chỉ tiết số tiền cô nợ và nợ bao nhiêu người.
Cô vẫn không dám đối mặt, thậm chí cũng không dám mở bản ghi nhớ này ra đếm xem đến cùng là bản thân thiếu nợ bao nhiêu!
Mỗi ngày đều sống trong mơ hồ.
Lâm Dao bắt đầu viết cái tên đầu tiên xuống, căng thẳng đến run cả tay.
Nấu xong cơm đã là một tiếng sau.
Lâm Phong bưng thức ăn ra, tiếp đến bê nồi cơm từ phòng bếp lên bàn, lúc này mới gọi một lớn một nhỏ xuống ăn cơm.
Lâm Dao cuối cùng cũng hạch toán xong, viết con số cuối cùng lên giấy.
Nhìn tờ giấy chi chít chữ, lúc bấy giờ Lâm Dao mới nhận ra bản thân đã phạm phải sai lầm lớn đến thế nào!
Lâm Phong đi tới, gọi hai người xuống ăn cơm.
Anh thấy Lâm Dao đơ người nhìn tờ giấy trước mặt, anh dừng lại một lúc rồi cầm tờ giấy lên.
"Tất cả đều viết hết lên đây rồi hả?"
"Vâng."
Nước mắt Lâm Dao lã chã rơi xuống.
Cô thậm chí không có dũng khí để nhìn lại tờ giấy kia thêm một lần! Qua nhiều!
Thật sự là quá nhiều!
Thậm chí còn nhiều hơn so với suy nghĩ của cô!
Lúc Lâm Phong cầm tờ giấy lên, con ngươi giật giật!
Danh sách ghi trên tờ giấy này quá dài, quá mức chấn động!
"Trương Quốc vĩ: 10000.
Vay ủy thác: 3000.
Vay tín dụng: 10000.
Đủ loại khoản vay xuất hiện lộn xôn trên tờ giấy.
Tư nhân, bạn học, ngân hàng chính quy, hầu hết trong số đó là các khoản vay nhỏ lãi suất cao thậm chí không thể nêu tên.
Lâm Phong nghĩ trong đầu, đến tột cùng thì con bé tìm đâu ra nhiều nền tảng có thể vay tiên đến vậy?
Lâm Phong xem đi xem lại tờ giấy.
Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Dao giờ phút này đang khóc không thành tiếng, chung quy là nhẹ dạ.
"Ăn cơm trước đã, cơm nước xong anh em mình giải quyết chuyện này sau."
Lâm Phong gấp gọn tờ giấy lại, nhét vào trong túi.
Lâm Thiến Thiến cẩn thận cất vở bài tập vào trong cặp sách, quay sang khoe với Lâm Phong: 'Ba ba, Thiến Thiến làm xong bài tập rồi!"
Lâm Phong nhìn con gái, tâm tư nặng nề lúc này mới dịu đi một chút.
Cho đến bây giờ có một chuyện vẫn được tính là khá tốt.
Đó là nhị thúc không biết chuyện này. May mà chuyện này anh phát hiện ra trước!
Bằng không hậu quả khó mà lường được!
Mặc dù Lâm Thiến Thiến không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Lâm Dao khóc thương tâm như vậy, lập tức đi tới, vươn tay kéo vạt áo Lâm Dao, nhỏ giọng an ủi: "Cô Dao ơi, đừng khóc nữa, ba ba Thiến Thiến lợi hại nhất! Ba ba sẽ giúp cô! Lại đây ăn cơm với Thiến Thiến nào! Cơm ba ba làm là ngon nhất đó ạ!"
Lâm Dao hít một hơi thật sâu, nghe được giọng nói non nớt của Thiến Thiến tâm tình nặng nề trong lòng giảm đi không ít.
Khóe mắt cô đỏ hoe, gật đầu, theo sau Thiến Thiến, để cô bé tùy ý dắt mình ngồi vào bàn ăn.
Sau khi khóc lóc một hồi, cả người và tinh thần Lâm Dao rốt cục cũng ổn định lại.
Cô cắn cắn môi, nhìn Lâm Phong một hồi mới lên tiếng: "Anh họ, cám ơn anh."
Lâm Dao khịt khịt mũi, nói tiếp: "Số tiên này coi như em nợ anh, sau này em nhất định sẽ trả lại!"
Lâm Phong vừa xới cơm cho Lâm Thiến Thiến và Lâm Dao xong, nghe vậy nói: "Ăn đi đã, ăn xong lại nói."
Lâm Dao nghe xong không nói nữa.
Khóc xong tâm tình tốt hơn hẳn, ngay cả khẩu vị cũng được cải thiện.
Đã lâu cô chưa ăn uống gì.
Nên là lúc nào cũng trong tình trạng đói bụng.
Nhưng bởi vì nợ nần đè nặng trong lòng, cho nên không cảm thấy đói chút nào.
Lúc này được Lâm Phong đứng ra giúp đỡ.
Giống như dỡ được tảng đá lớn trên người xuống. Trái tim cô cũng coi như triệt để để xuống!
Bây giờ mới thấy đói bụng!
Ngửi mùi thức ăn tỏa ra trước mặt, tâm thân Lâm Dao khẽ động, vội vàng dùng đũa gắp một miếng rau bỏ vào miệng.
Đột nhiên, một mỹ vị xưa nay chưa từng được thưởng thức tỏa ra ở đầu lưỡi!