Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 194 - Chương 194: Muốn Trở Lại Vân Nam Không

Chương 194: Muốn trở lại Vân Nam không Chương 194: Muốn trở lại Vân Nam khôngChương 194: Muốn trở lại Vân Nam không

Đôi mắt cô rực sáng!

Lâm Thiến Thiến vẫn luôn quan sát Lâm Dao, mà vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Dao, Lâm Thiến Thiến liền mỉm cười vui vẻ!

"Ngon đúng không ạ?!"

Cô bé nói đầy tự hào: "Cô Dao, ba ba cháu nấu ăn là ngon nhất thế giới!"

Lần đầu tiên Lâm Dao bị chọc cười!

Cô gật đầu, gắp thêm một đũa thức ăn bỏ vào miệng, giơ ngón tay cái lên với Lâm Thiến Thiến.

Hương vị của những món ăn này thực sự rất ngonl

Lâm Dao vốn đã đói bụng, bây giờ sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng cô cũng bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

Trước kia vì cô muốn giảm cân nên cho đến bây giờ đều chỉ ăn một chén cơm.

Nhưng hôm nay, cô không nhịn được mà ăn hai chén cơm!

Dạ dày được lấp đầy, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Thường là sau bữa tối Lâm Thiến Thiến sẽ về phòng vẽ tranh, ngày mốt chính là chủ nhật, cô bé phải nộp tranh của mình nha!

Khi Lâm Thiến Thiến đi vào phòng tranh, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Lâm Dao và Lâm Phong.

Đầu tiên Lâm Phong bỏ bát đũa vào bồn rửa chén, sau đó anh đi ra ngoài nói chuyện với Lâm Dao: "Tất cả số tiền em nợ đều viết trong tờ giấy này, đúng không?”

Lâm Dao gật đầu, hốc mắt lại đỏ lên, trông dáng vẻ như muốn khóc thêm một trận nữa. Lâm Phong trông thấy thì đau đầu, anh vội vàng nói: "Được rồi, đừng khóc, em đã lớn thế kia rồi, phải học cách chịu trách nhiệm với việc mình làm, hiện tại không phải đã giải quyết xong hết rồi hay sao?"

Lâm Dao nghe vậy hít hít mũi, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Phong, nhưng cuối cùng cô đè nén lại không rơi nước mắt nữa.

"Được rồi, bây giờ chúng ta cùng tính toán xem, em rốt cuộc nợ bao nhiêu tiền."

Lâm Phong lấy tờ giấy ra đưa cho Lâm Dao, đồng thời anh lấy điện thoại di động ra mở máy tính ra nói: "Bây giờ em đọc con số đi, anh bấm máy tính tính toán."

Lâm Dao gật đầu, bắt đầu đọc những con số trong tờ giấy.

Lúc vay tiền không có cảm giác gì, nhưng bây giờ bắt đầu kiểm tra, Lâm Dao mới cảm thấy giật mình.

"Tổng cộng là ba trăm sáu mươi bảy nghìn."

Sau hơn mười phút, Lâm Phong rốt cục ấn xong con số cuối cùng, đưa ra con số tổng cộng.

Lông mày anh giựt giựt, một lúc lâu sau mới nói: "Nhiều tiên như thế, em định trả thế nào? Em muốn cả đời đều sống hủy hoại ở đây thế này à!"

Hốc mắt Lâm Dao đỏ lên, cô nắm chặt tờ giấy trong tay không nói lời nào.

Lâm Phong nhìn hồi lâu, vốn anh định trách mắng nhưng lời đến bên miệng đành phải nuốt xuống.

Đành thôi vậy, chuyện đến nước này có mắng mỏ cũng không có tác dụng gì.

"Đưa số tài khoản trên điện thoại di động của em cho anh."

Lâm Phong thở dài nói.

Lâm Dao sửng sốt.

"Anh muốn thanh toán tiền cho em..." Cô nói chưa dứt lời thì trong đầu đã xuất hiện một suy nghĩ.

Anh ấy muốn chuyển tiên cho mình, giúp mình trả tiên!

Vào thời điểm này bất luận lời nói gì cũng trở nên bất lực, Lâm Dao chết lặng đưa số tài khoản của mình cho Lâm Phong.

Tiếp theo cô nhìn thấy Lâm Phong làm một loạt thao tác, sau đó điện thoại di động của mình vang lên.

Tiền đã được chuyển đến tài khoản.

Nhìn những con số trên điện thoại, hai mắt Lâm Dao đỏ bừng, cô nghiêm túc nói: 'Cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn anhi"

"Em sẽ nhanh chóng trả lại anh số tiền này, chờ sau khi em hoàn thành việc học, em nhất định sẽ trả lại tiền đúng hạn!"

Lúc này đây cô cũng không biết nói cái gì cho phải.

Lâm Phong đã xua tay, ý bảo cô không cần tiếp tục nói nữa.

"Anh cũng chỉ nể mặt chú hai thôi, dù sao trong nhà đều đặt hy vọng vào em."

Lâm Phong dừng một chút rồi nói: "Em trả hết tiên đi, sau đó gọi điện thoại cho chú hai, chú ấy lo lắng cho em lắm đấy."

Lâm Dao nhanh chóng lau nước mắt, rồi bắt đầu trả lại tiền.

Nhìn số tiền trong tay bị trừ đi từng đồng một, trong lòng cô cảm thấy thoải mái và hạnh phúc chưa từng thấy!

Mình được tự do rồi!

Cuối cùng cô cũng có thể đàng hoàng đến lớp, không còn phải trốn chui trốn nhủi nữa!

Một giờ sau, khi số tiền cuối cùng được thanh toán, Lâm Dao vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho ba của mình. Lâm Dao vừa khóc vừa gọi điện thoại cho ba Lâm Hữu Căn, nhưng cô không nói cho Lâm Hữu Căn biết chuyện này.

Dù sao số tiên cũng hơn ba trăm nghìn, không phải là số tiền nhỏ.

Sau khi tắt điện thoại, Lâm Dao lau nước mắt: "Ba bảo em về nhà vào lễ Quốc khánh tuần này, ba hỏi anh có muốn về hay không."

Lâm Phong sững sờ, vê nhà?

Về Vân Nam?

Lâm Phong nhớ tới những hạt giống kia, hơn nữa quả thật phải sắp xếp tốt việc xuất hàng sau này trong nhà, đúng thật là anh phải trở vê một chuyến.

"Về chứ, chờ Thiến Thiến nghỉ học, anh sẽ dẫn Thiến Thiến cùng về."

Lâm Phong nói xong liền dẫn Lâm Dao đến xem căn phòng tối nay cô sẽ ngủ, sau đó anh mới đi rửa chén.

Lâm Dao vội vàng nói: "Để em rửa cho!"

Vừa nói xong cô nàng nhanh chóng đoạt lấy miếng giẻ lau trong tay Lâm Phong, sau đó bưng chén đĩa bẩn đi rửa.

Lâm Phong nhìn bóng lưng Lâm Dao một lúc lâu, khẽ thở dài một tiếng.

Ai dà.

Ai cũng có thời tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, hy vọng sau lần này Lâm Dao sẽ trưởng thành!

Lâm Phong xoay người đi đến phòng tranh.

Lễ Quốc Khánh là vào cuối tuần này.

Tổng cộng có bảy ngày nghỉ.

Lâm Thiến Thiến còn phải tham gia lớp học vẽ!

Tốt hơn hết là anh nên hỏi ý kiến của cô nhóc. Lâm Thiến Thiến hiện đang vẽ tranh, khi Lâm Phong đi tới thì nhìn thấy một con cá Koi sống động như thật xuất hiện trên giấy vẽ.

"Ba bal"

Lâm Thiến Thiến quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Phong, cô bé chớp chớp mắt, mỉm cười giơ tờ giấy vẽ trong tay với Lâm Phong, rồi nói: "Ba ba, đây là dì Khương dạy con vẽ! Nhìn đẹp không ba?!"

Lâm Phong sửng sốt.

Dì Khương dạy ư?

Tiểu Thanh?

Cô ấy cũng biết vẽ ư?

"Dì Khương cũng biết vẽ à?"

Lâm Phong tò mò hỏi.

Cô nhóc nghe hỏi thì gật đầu, vô cùng ngưỡng mộ: "Đúng đó ba, dì Khương vẽ đẹp lắm! Dì dạy Thiến Thiến vẽ giống như sư phụ dạy Thiến Thiến vẽ vậy!

Lâm Phong nhìn bộ dáng vui vẻ của cô nhóc thì cũng không hề hoài nghi, anh mỉm cười vỗ võ đầu cô nhóc.

Hình như trước đây anh cũng có nghe nói qua, Tiểu Thanh làm nhà thiết kế, có lẽ nhà thiết kế và vẽ tranh đều có chỗ giống nhau.

Anh cũng không rõ lắm.

"Thiến Thiến, ba đến là muốn hỏi con một chuyện." Lâm Phong nói.

"Gì thế ạ?"

Cô nhóc chớp chớp mắt, vẻ mặt tò mò hỏi.

"Lễ Quốc Khánh ba ba muốn về Vân Nam, Thiến Thiến về cùng ba không?”

Thực tế Lâm Phong đã tính toán ổn thỏa. Nếu như cô nhóc không muốn theo mình cùng về, thì anh sẽ gửi cô bé cho bà Hoàng hoặc Khương Y Thanh.

Dù sao thì cô nhóc cũng khá thân với hai người này.

Vân Nam?

Lâm Thiến Thiến suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Chính là nơi mỗi năm đều trở về đúng không?”

"Là nhà của ông Hai, có Đại Hoàng, Nhị Hoàng đúng không?!"

Ánh sáng trong mắt Lâm Thiến Thiến càng ngày càng sáng!

Cô bé cực kỳ vui mừng!

"Đúng rồi, Thiến Thiến còn nhớ không?"

Lâm Phong hơi kinh ngạc trước trí nhớ của cô bé, chuyện qua lâu như thế mà cô bé vẫn còn nhớ rõi

"Thiến Thiến nhớ ạI"

Lâm Thiến Thiến thành thật gật đầu, cô bé vươn tay nắm lấy vạt áo của Lâm Phong, nói: "Thiến Thiến muốn trở về! Thiến Thiến nhớ Đại Hoàng, Nhị Hoàng!"

Cô nhóc nói xong thì nghiêng cái đầu bé xíu của mình hỏi: "Thế dì Khương có thể đi cùng Thiến Thiến không ạ?"
Bình Luận (0)
Comment