Chương 195: Anh cũng muốn cùng về với em ư
Chương 195: Anh cũng muốn cùng về với em ưChương 195: Anh cũng muốn cùng về với em ư
Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ba ba gọi điện hỏi cô ấy thử xem, được không?”
Vừa dứt lời Lâm Phong liên gọi điện thoại cho Khương Y Thanh.
Điện thoại reo hai tiếng thì được kết nối.
Khương Y Thanh nhỏ giọng: "Alo? Có chuyện gì vậy?”.
Lâm Phong nghe thấy Khương Y Thanh phía bên kia điện thoại dường như thay đổi địa điểm, giọng nói của cô ấy cũng trở nên to hơn.
"Sao thế anh, có việc tìm em à?"
Lâm Phong mỉm cười: "Đúng là có việc tìm em."
Anh nhìn khuôn mặt đang mong đợi của Thiến Thiến, vì thế đưa điện thoại cho Thiến Thiến, rồi nói với cô: "Để Thiến Thiến nói chuyện với eml"
Thiến Thiến cầm được điện thoại, vui mừng hết sức, cô bé vội vàng ghé đầu vào điện thoại, cánh tay be bé mũm mĩm ôm lấy điện thoại, ngoan ngoãn nói: "Alo, là Thiến Thiến ạ! Thiến Thiến muốn hỏi dì là lễ Quốc Khánh dì có rãnh không? Thiến Thiến phải đi với ba ba về quê, về quê chơi vui lắm lắm luôn, có Đại Hoàng, Nhị Hoàng, còn có nhiều hoa nhỏ, nhiều thật là nhiều món ăn ngon, dì có muốn đi cùng Thiến Thiến vê quê không?"
Lâm Phong ở bên cạnh nghe cô bé nói chuyện, suýt chút nữa nhịn không được bật cười!
Cô nhóc này, năm nay lớn hơn nhiều rồi.
Thế mà lại biết cách dùng đồ ăn ngon, chơi vui này nọ để dụ dỗ người khác cơ đấy!
Lâm Phong mỉm cười nhận lấy điện thoại từ tay của cô nhóc, nói: "Anh muốn đưa Thiến Thiến về quê ở Vân Nam, dẫn cô nhóc về chơi một chuyến, nhân tiện giải quyết ít việc ở đấy, Thiến Thiến âm ï muốn rủ em cùng về chơi, cho nên anh liền gọi điện thoại hỏi em."
Ở đầu bên kia điện thoại, Khương Y Thanh đã mở máy tính lên, bắt đầu nhanh chóng kiểm tra lịch trình kế tiếp của mình.
Nhìn lịch trình thấy ổn rồi. Ngoại trừ hai bản thiết kế phải nộp, thì những phần còn lại có thể hoãn lại sau.
Nói cách khác kỳ nghỉ lễ này cô có thể đi Vân Nam cùng Lâm Phong!
Nhưng...
Khương Y Thanh bỗng dừng lại, sau đó hỏi anh: "Còn anh thì sao?"
Lâm Phong hơi mơ hồ không hiểu.
"Cái gì anh thì sao?”
Anh hỏi theo bản năng.
Tiếp theo sau thì nghe giọng của Khương Y Thanh thoáng hơi run run.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Thế anh cũng muốn về cùng với em ư?"
Trái tim Lâm Phong đập thình thịch.
Cô nàng này...
"Em nói xem thế nào?"
Anh mỉm cười hỏi ngược lại.
Khương Y Thanh thâm buồn bực trong lòng: "Rõ ràng là anh hỏi em mà, sao anh còn hỏi ngược lại em? Em không biết!"
Tiếp theo cô tức giận nói dỗi: "Không nói thì thôi! Em tắt điện thoại đây!"
Lâm Phong vui vẻ trả lời.
"Đương nhiên muốn rồi!" Anh mỉm cười cúi đầu nhìn Lâm Thiến Thiến, cô nhóc đang che miệng, cười trộm vẻ thích thúiI
"Nhưng anh sợ làm chậm trễ thời gian của em, nếu em đã bận mà còn..."
"Em không bận!"
Khương Y Thanh vội vàng nói, nói xong thì phát hiện ra hình như mình trả lời quá nhanh rồi, có vẻ như mình gấp không đợi được ý.
Cách điện thoại khuôn mặt của cô đỏ bừng lên.
"Em có thời gian, có thể đi cùng anh, vừa vặn có thể đi tìm cảm hứng thiết kế luôn.”
Lâm Phong nghe vậy liên nói: "Vậy thì được, lát nữa anh gọi điện thoại cho giám đốc Diệp Khánh Phi xin nghỉ, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!"
Lúc này Khương Y Thanh vẫn chưa phản ứng kịp, nghe Lâm Phong nói như thế, cô vội nói: "Vé máy bay em vẫn chưa mual Với lại anh không có chứng minh thư của eml"
Đi chơi cùng nhau thì tốt nhất là mua vé cùng nhau, nếu không ngộ nhỡ mình và anh ấy không ở cùng địa điểm thì phải làm sao?
Lâm Phong mỉm cười nói: 'Không sao, sáng mai em tới chỗ anh, anh còn phải chuẩn bị vài thứ, chúng ta mua vé đi buổi chiều, không cần vội."
Sau khi trò chuyện xong hai người liền cúp điện thoại.
Lâm Thiến Thiến vui đến nổi suýt chút nhảy cẵng lên!
Hay lắm !
Có thể được đi chơi rồi!
Lâm Phong nhìn dáng vẻ vui mừng của cô nhóc, tâm trạng cũng vui hẳn lên.
Nghĩ đến Vân Nam, trong lòng Lâm Phong dâng lên một cảm giác khó tả. Trước đây anh vừa nghèo vừa tự tỉ, luôn không muốn trở về.
Anh luôn cảm thấy dẫn Thiến Thiến trở vê cùng mình là chịu uất ức, ánh mắt những người khác nhìn mình cũng khác.
Nhưng từ lần trước được chú hai tiếp đãi, Lâm Phong mới phát hiện ra là có nhiều lúc mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Bây giờ nghĩ lại, nhiều người chỉ cần quan tâm thẳng thắn quá, đều có thể chạm đến trái tim nhạy cảm và yếu ớt của mình.
Trở vê lần này có lẽ mới tính là trở vê quê hương chân chính của mình!
Anh gọi điện cho Diệp Khánh Phi, xin nghỉ phép cho Thiến Thiến.
Kế tiếp anh giục Thiến Thiến tắm rửa, rồi anh bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Buổi tối Lâm Phong về phòng, lắc mình tiến vào không gian.
Ngày mai trở về, anh định mang theo ít trái cây và rau củ trong không gian, sau đó mang theo một ít hạt giống đã ngâm qua nước suối linh tuyên.
Tất cả là các loại hạt giống rau củ và trái cây, cộng với hàng trăm hạt giống Hoàng Hoa Lê Hải Nam.
Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Phong đi lấy một chậu Tố Quan Hà Đỉnh, gói chúng lại và đặt cùng một chỗ.
Chậu lan này là chuẩn bị mang đưa lão Từ.
Tuy nói rằng có thể gieo trông ra giống hoa lan này đều nhờ vào nước suối linh tuyền trong không gian, nhưng không thể phủ nhận rằng người đưa hạt giống cho mình là lão Từ, một người yêu hoa lan tha thiết như vậy.
Ngay cả khi bị lừa anh vẫn mang theo những hạt giống Tố Quan Hà Đỉnh bên mình.
Hơn nữa xem như là mình cứu ông ta, âu cũng là ngoài ý muốn.
Không thể nói là không báo đáp gì được. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Lâm Phong mới yên tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Lâm Dao đầu tiên gọi điện thoại về cho Lâm Hữu Căn, nói là hôm nay cô sẽ trở vê với Lâm Phong, sau đó nói tạm biệt với Lâm Phong, cô phải trở lại trường học tắm rửa, và thu dọn đồ đạc.
Lâm Phong vốn định lái xe đưa Lâm Dao về trường, nhưng Lâm Dao từ chối.
Cô có thể tự về bằng tàu điện ngầm, có tuyến trực tiếp về thẳng trường.
Lâm Phong cũng không ép.
Dù sao hiện tại đã trả tiền xong, cũng không có gì nguy hiểm.
Anh đi làm bữa sáng thì thấy bà Hoàng và Lâm Thiến Thiến thức dậy.
Hôm qua bà Hoàng về lúc nào anh cũng không hay biết.
Tuy bà gọi điện thoại nói mình sẽ về trễ, nhưng Lâm Phong không nghĩ tới lại muộn như vậy.
Nhìn thấy bà Hoàng thức dậy, Lâm Phong vội vàng nói: "Bà Hoàng, ngày hôm qua con định nói với bà, nhưng không nói được, hôm nay con muốn dẫn Thiến Thiến về Vân Nam, có thể sẽ đi bảy tám ngày, bà có thể ở nhà một mình được không? Nếu không bà đi với tụi con luôn?"
Bà Hoàng nghe vậy thì mỉm cười xua tay.
"Bà vẫn chưa đến bảy tám mươi mà, tự lo cho mình làm sao mà không được chứ? Hơn nữa, mấy hôm nữa bà còn có hoạt động, bà không đi cùng con được! Con dẫn Thiến Thiến đi cùng là được!"
Lâm Phong nhíu mày nói: "Thế được ạ, nếu có chuyện gì bà gọi điện thoại cho con nhé."
Nói xong anh gọi bà Hoàng và Thiến Thiến qua ăn sáng.
"Nhanh ăn sáng thôi, nếu không lát nữa nguội mất ngon!" Hôm nay Lâm Thiến Thiến thức dậy rất tràn đầy năng lượng, sáng sớm thức dậy tự mình rửa mặt, bây giờ nghe Lâm Phong gọi mình thì lập tức chạy chân ngắn đến, trèo lên ghế, ngoan ngoãn bắt đầu ăn cơm.
Lâm Phong nhìn dáng vẻ như vậy của Lâm Thiến Thiến, anh liền cảm thấy vui vẻI
Cô nhóc này!
Thật đúng là nóng lòng muốn đi chơi rồi!
Trong khi ba người đang ăn sáng thì cửa thang máy mở ra.
Là Khương Y Thanh đến.
Cô xách theo một chiếc vali nhỏ, thêm một chiếc túi đựng máy tính, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Lâm Phong và Lâm Thiến Thiến.