Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196: Tâm Tư Nhỏ Của Thiến Thiến

Chương 196: Tâm tư nhỏ của Thiến Thiến Chương 196: Tâm tư nhỏ của Thiến ThiếnChương 196: Tâm tư nhỏ của Thiến Thiến

"Dì Khương, dì đến rồi!"

Thiến Thiến vẫn đang ăn sáng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Khương Y Thanh, hai mắt cô bé sáng bừng lên!

"Ba ba! Dì Khương đến! Dì Khương đến!"

Thiến Thiến cười khanh khách, cô bé nhanh nhẩu đưa tay ra chọt chọt ba mình.

Lâm Phong sửng sốt, anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khương Y Thanh.

Hôm nay cô cột tóc kiểu đuôi ngựa đơn giản, đôi mắt sáng long lanh nhìn mình một thoáng rồi mỉm cười: "Anh mua vé chưa? Nếu chưa thì để em mua cho."

Lâm Phong nhanh bảo cô đi vào, mỉm cười trả lời: "Chưa mua, vừa mới thức dậy thôi, đồ đạc em mang theo đủ chưa?"

Khương Y Thanh chỉ chỉ vào vali của mình: "Tất cả đều ở trong này!".

Cô bước vào, khuôn mặt đỏ bừng, sau đó lấy chứng minh thư của mình ra.

Lâm Phong cũng ăn no rồi, nên anh lấy sổ hộ khẩu của mình ra.

Dù sao cũng phải mua vé máy bay cho Thiến Thiến, dùng sổ hộ khẩu tìm mã số thuận tiện hơn.

Khương Y Thanh cũng bắt tay vào việc, lấy điện thoại ra đặt mua vé.

Lâm Phong nhớ tới Lâm Dao, vội vàng lấy chứng minh thư của Lâm Dao ra.

"Con gái của chú hai cũng về chung."

Lâm Phong đưa chứng minh thư trong tay cho Khương Y Thanh.

Khương Y Thanh nhận lấy, bắt đầu nhập thông tin mua vé, hơn mười phút sau, vé máy bay đã mua xong.

Cô mua vé bay lúc một giờ chiều. Thiến Thiến vui đến ngây ngất luôn, cô bé chạy quanh phòng khách, thu dọn đồ chơi của mình chỗ này một chút rồi chỗ kia một chút.

Hơn mười một giờ Lâm Dao cũng xách theo một cái vali trở lại.

Đây là lần đầu tiên Khương Y Thanh và Lâm Dao gặp nhau, hai người tức thì nhìn nhau, Khương Y Thanh mỉm cười vươn tay ra, chào hỏi Lâm Dao: "Xin chào, chị là Khương Y Thanh, em là con gái của chú hai tên Lâm Dao đúng không?"

Lúc nãy đặt vé máy bay cô có xem sơ qua thông tin trên chứng minh thư.

Là một cô bé rất xinh đẹp.

Lâm Dao hơi sợ hãi nhìn Khương Y Thanh, rụt rè nói: "Xin chào, em là Lâm Dao."

Lâm Dao của bây giờ, sau khi trải qua những chuyện thế kia, thì cả người giống như hoàn toàn thay đổi trở lại thành con người vốn có trước kia của mình.

Khương Y Thanh cười cười không nói gì, vươn tay trả lại chứng minh thư cho Lâm Dao.

"Thu dọn đồ đạc xong rồi, bây giờ chúng ta đi thôi, nếu đi muộn thì phiền phức lắm."

Lâm Phong đã đặt tất cả đồ đạc mình muốn mang về vào trong không gian, anh tiện thể mang hành lý của Thiến Thiến và Khương Y Thanh theo tới.

Khương Y Thanh nghi ngờ nhìn Lâm Phong: "Anh không mang theo đồ gì hay sao?"

"Anh để đồ chung với Thiến Thiến rồi."

Lâm Phong thản nhiên đáp.

Cả nhóm chào tạm biệt bà Hoàng trước khi rời khỏi nhà.

Họ bắt taxi đi thẳng đến sân bay.

Khi đến sân bay thì thời gian vừa đúng lúc. Tổng cộng có bốn người, Khương Y Thanh mua chỗ ngồi đều là hai số liên tiếp.

Lúc lên máy bay, Lâm Phong định ngồi cùng Thiến Thiến, nhưng đến khi chọn chỗ ngồi, Thiến Thiến bỗng mở miệng nói: "Ba ba, Thiến Thiến muốn ngồi cùng với cô Daol"

Lâm Phong sửng sốt.

Lâm Dao cũng nhìn Thiến Thiến một cái, phát hiện cô nhóc đang nháy mắt với mình!

Lâm Phong lập tức không nhịn được cười.

Cô nhóc này tuy vẫn còn nhỏ nhưng tâm tư thì không nhỏ nha!

"Được, cô ngồi cùng với Thiến Thiến."

Lâm Dao mỉm cười kéo Thiến Thiến tìm chỗ ngồi, ngồi xuống.

Cho dù Lâm Phong có ngốc cỡ nào, cũng nhìn ra được tâm tư của cô con gái nhà mình!

Lúc anh đi ngang qua Thiến Thiến, cô nhóc vui vẻ nói nhỏ với anh: "Ba ba phải cố lên đấy!"

Lâm Phong dở khóc dở cười! Cô nhóc này thật là!

Lâm Phong chỉ có thể dân Khương Y Thanh đi tới phía trước, tìm chỗ ngồi xuống.

Khương Y Thanh bước vào ghế trong, ngồi vị trí cạnh cửa sổ.

Thấy Lâm Phong ngồi xuống bên cạnh mình, cô hơi ngạc nhiên nhưng sau đó thì khuôn mặt đỏ bừng!

"Sao anh..."

Lời còn chưa dứt, Lâm Phong bất đắc dĩ nhún vai.

"Anh cũng hết cách rồi, Thiến Thiến bảo anh đến ngồi cùng em." Bây giờ anh cũng chỉ có thể đẩy trách nhiệm cho cố nhóc kia thôi!

Khương Y Thanh đỏ mặt không nói gì, cô im lặng chấp nhận Lâm Phong ngồi bên cạnh mình.

Thật xấu hổ khi phải nói rằng. Đây là lần đầu tiên Lâm Phong đi máy bay.

Khi máy bay vừa cất cánh bay lên, Lâm Phong gần như thót tim, sau đó anh theo bản năng đưa tay ra, nắm lấy tay Khương Y Thanh đang đặt trên tay vịn!

"Đừng sợi"

Anh trầm giọng nói.

Sau khi nói xong, máy bay đã bắt đầu ổn định.

Bỗng nhiên anh không nắm tay Khương Y Thanh nữa.

Anh vô thức quay sang nhìn Khương Y Thanh.

Tình cờ phát hiện Khương Y Thanh cũng đang nhìn mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí hiện lên vẻ ám muội nhàn nhạt.

Khuôn mặt Khương Y Thanh thoáng chốc đỏ bừng, vừa rồi khi Lâm Phong vươn tay nắm lấy tay cô, trái tim cô không tự chủ đập thình thịch!

Giống như chú nai con ngơ ngác bắt đầu chạy loạn!

"Em, em không sao."

Khương Y Thanh nhỏ giọng nói.

Sau khi nói xong, cô thử dùng sức một chút, muốn rút tay mình về.

Nhưng Lâm Phong cứ thế nắm chặt tay cô, không hề có ý buông ra.

"Không có việc gì thì tốt rồi."

Lâm Phong mỉm cười. Anh không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ đã nắm được tay Khương Y Thanh rồi, thì làm sao có chuyện buông ra chứ? Nắm bàn tay nhỏ bé của cô ấy trong tay, cảm xúc mềm mại và tỉnh tế biết bao.

Giống như trong tưởng tượng của mình.

Khương Y Thanh thử rút tay hai lân nhưng không rút tay về được, cô chỉ có thể đỏ mặt, tùy ý để Lâm Phong nắm lấy tay mình.

Máy bay bay suốt một thời gian dài.

Mãi cho đến khi tiếp viên hàng không bưng khay đồ uống đến, hỏi hai người muốn uống gì không.

Khương Y Thanh vội vàng giơ tay lên, lúc này cô mới rút bàn tay bị nắm nãy giờ ra.

Khuôn mặt của cô đỏ hồng, cô giơ tay lên nói nhỏ: "Tôi muốn một ly nước đá."

Tiếp viên hàng không mỉm cười lấy một ly nước đá trên khay đưa cho Khương Y Thanh.

"Của cô đây ạ."

Khương Y Thanh vội vàng vươn tay nhận lấy.

Mà bàn tay lúc nãy bị Lâm Phong nắm, hiện giờ vừa nóng vừa nhớp nháp, ra một tầng mồ hôi, vô cùng ẩm ướt.

Mãi cho đến khi anh vươn tay cầm lấy ly nước đá, Khương Y Thanh mới giật mình phản ứng lại.

Lâm Phong cũng gọi một ly nước đá.

So với Khương Y Thanh xấu hổ thẹn thùng, Lâm Phong đã quen với việc tiếp xúc thân mật với Khương Y Thanh từ lâu.

Dọc đường đi mọi dây thần kinh trên người Khương Y Thanh đều căng thẳng.

Lâm Phong...

Anh ấy luôn luôn nhìn mình một cách khó hiểu. Trong đôi mắt ấy dường như ẩn chứa những cảm xúc khó dò, khiến mọi thứ anh nhìn vào đều như bị ngọn lửa thiêu đốt, nóng dữ dội.

Đến sau cùng Khương Y Thanh thật sự là không chịu nổi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì nhận ra mình đã đến Vân Nam.

Lâm Phong nhẹ nhàng đánh thức Khương Y Thanh, anh mỉm cười: "Đi thôi, chúng ta đến rồi."

Khương Y Thanh ngủ mơ màng, nghe Lâm Phong nói, cô gật gật đầu, đi theo Lâm Phong đứng dậy, sau đó nhìn thấy cô bé Lâm Thiến Thiến đang mỉm cười rạng rỡ với mình.

"Dì Khương, dì tỉnh rồi à? Ba ba có chăm sóc tốt cho dì không?"
Bình Luận (0)
Comment