Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 197 - Chương 197: Trở Lại Quê Nhà

Chương 197: Trở lại quê nhà Chương 197: Trở lại quê nhàChương 197: Trở lại quê nhà

"Dì Khương, dì tỉnh rồi à? Ba ba có chăm sóc tốt cho dì không?”

Cô nhóc cười hi hi đi tới hỏi.

Ba ba?

Lâm Phong?

Khương Y Thanh sửng sốt, đầu óc nháy mắt tỉnh táo lại!

Hai gò má ửng hồng, cô cắn môi, nhìn thoáng qua Lâm Phong, nói: "Ừm, dì không sao."

Bộ dáng nhỏ nhắn ngượng ngùng, mang theo vẻ rụt rè kia khiến Lâm Dao đứng bên cạnh cũng phải bật cười.

"Đi thôi, chúng ta đi lấy hành lý, còn phải chuyển xe nữa!"

Lâm Phong mỉm cười vẫy tay với mọi người, sau đó anh dẫn đi về phía trước.

Hành động gần như đã giải quyết sự xấu hổ của Khương Y Thanh.

Sau khi xuống máy bay, mọi người lần lượt lấy hành lý, lại bắt đầu chuyển xe.

Gia đình Lâm Phong vẫn luôn luôn ở trong thôn nhỏ.

Nằm cách dưới chân núi mười ngàn dặm phía Tây Nam, nên mức độ nghèo khó không cần nói ai cũng biết.

Chính là sau này, trong thôn bắt đầu phát triển du lịch, trồng một ít hoa màu, sau đó dần dần bắt đầu phát triển.

Tuy đã thoát khỏi cái mũ của một huyện nghèo, nhưng còn lâu mới đạt được đến trình độ nhà nhà đều giàu có.

Thời gian chuyển xe mất năm đến sáu tiếng đồng hô.

Lúc về đến thôn Lý Trại thì đã bảy giờ tối. Từ xa đã nhìn thấy thấp thoáng con đường mới làm xong bằng bê tông, đã nhiều năm anh không trở về, Lâm Phong không biết trong thôn bây giờ đã thay đổi rất nhiều.

Con chó già trong thôn sủa lên hai tiếng.

Dưới màn đêm, giống như bỗng nhiên nổi lên hiệu ứng dây chuyền vậy, lũ chó trong thôn nối đuôi nhau sủa vang ầmïĩ.

Những chú ếch ngoài đồng kêu ôm ọp, bầu trời đây những ánh sao lấp lánh.

Trong khoang mũi, không khí đầy khói bụi của xe cộ không còn, thay vào đó là hương thơm thoang thoảng truyền đến từ những cánh đồng lúa.

Thiến Thiến cực kỳ vui vẻ, tuy ban đêm bé cũng hơi sờ sợ nhưng sự hưng phấn đã át đi nỗi sợ hãi.

Quanh năm ở một nơi như Thượng Hải, giờ về đến thôn Lý Trại, cô bé vui không thể tả, bé phấn khởi túm lấy góc áo Lâm Phong, tò mò hỏi: "Ba ba, sao không thấy ông hai và những người khác không đến đón chúng ta?"

Lâm Phong mỉm cười sờ sờ đầu Thiến Thiến, rồi nói: "Họ sẽ tới ngay thôi!"

Tiếp đó, như để xác minh lời nói của Lâm Phong, họ liên nghe thấy có giọng nói ở đầu thôn hét to lên: "Là Tiểu Phong đúng không?”

Ngay sau đó, có ánh đèn pin chiếu về phía anh.

Lâm Phong mỉm cười đáp lại: "Là cháu nè chú hai!"

Ba bốn chùm sáng bỗng nhiên chiếu tới nơi này, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, Lâm Phong cũng có thể nghe được giọng nói phấn khởi của Lâm Hữu Căn.

"Ôi trời! Là Tiểu Phong, Tiểu Phong đã trở lại!"

Lâm Hữu Căn vội vàng nói với cô nhỏ và bác cả ở phía sau.

Ba tia sáng chiếu nhanh về phía này.

Vài phút sau, cuối cùng mọi người cũng gặp nhau. Lâm Hữu Căn cười ha hả vươn tay, vỗ vỗ vào bả vai Lâm Phong, sau đó với cô nhỏ và bác cả phía sau lưng: "Anh trai, em gái, em đã nói là không có gạt hai người mài Tiểu Phong nhà chúng ta hiện giờ sống rất tốt!"

Ông nói với hai người kia xong, rồi vội vàng nói với Lâm Phong: "Xa như vậy, con đi chắc cũng vất vả lắm! Nhanh nhanh, chú đã kêu thím con nấu vài món ngon rồi, đợi bọn con về nè!"

Lâm Hữu Căn nói xong, thì nhìn ra phía sau Lâm Phong.

Ông lập tức nhìn thấy Lâm Dao.

"Dao Daol"

Con gái năm nay đi xa lần đầu tiên trở về, giờ nhìn thấy con gái hốc mắt Lâm Hữu Căn nóng lên, nhiều điều muốn nói đều bị nghẹn lại ở cổ.

Cuối cùng ông chỉ có thể vươn tay dụi dụi mắt của mình, mỉm cười nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"

Trong màn đêm, còn có thể nghe được tiếng quê nhà quen thuộc.

Bác cả và cô nhỏ đã nhiều năm không gặp Lâm Phong nên kéo Lâm Phong nói hết chuyện này chuyện nọ.

Khiến Lâm Phong không biết phải nên thế nào!

"Được rồi, được rồi! Giờ chúng ta nhanh về nhà thôi!"

Lâm Hữu Căn vội vàng ngắt lời bác cả và cô nhỏ, ông đi qua xách giúp hành lý, sau đó đi về phía nhà mình.

Dưới ánh trăng, Khương Y Thanh đi theo phía sau Lâm Phong, trong lòng bỗng xuất hiện loại ảo giác rất kỳ lạ mà vi diệu.

Có vẻ như...

Mình cũng là một thành viên trong đại gia đình này.

Cô cắn môi nhìn Lâm Phong trước mặt. Trong đêm tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lâm Phong.

Dáng người anh không tính là cao lớn lắm, đường cong cơ bắp cũng không rõ ràng.

Khuôn mặt anh có thể xem như là ưa nhìn.

Nhưng chỉ là một người đàn ông bình thường như vậy, không biết vì cái gì, luôn có thể dễ dàng làm thay đổi cảm xúc của mình.

Cô thậm chí cam tâm tình nguyện đi theo một người như vậy, đến một nơi xa lạ như vậy!

Chuyện này nếu bị người khác biết, nhất định sẽ nói mình bị điên rồi!

Khương Y Thanh cũng cảm thấy mình nhất định bị điên rồi!

Nếu không, tại sao cô có thể cùng đi với Lâm Phong đến thôn Lý Trại chứ?

Trong thời gian này trên con đường bê tông, thứ duy nhất có thể nghe được là tiếng vù vù của bánh xe vali lăn trên mặt đường bê tông.

Mười mấy phút sau, cuối cùng cũng đến nhà của Lâm Hữu Căn.

Nhà của Lâm Hữu Căn là ngôi nhà được làm bằng tre.

Nói chính xác, hơn 90% những ngôi nhà trong thôn Lý Trại, đêu được làm bằng tre.

Suy cho cùng thôn Lý Trại nằm ở phía tây nam, thời tiết ẩm ướt và nóng.

Những ngôi nhà nhỏ bằng tre là nét đặc trưng của nơi này.

Có thể chống ẩm, chống muỗi...

Lâm Dao thật lâu không trở về, bây giờ cô có chút kích động, vì vậy cô vội vàng dẫn Thiến Thiến đi về phía trước, lên lầu hai, đẩy cửa ra.

Còn chú hai, bác cả và cô nhỏ đều hét to gọi người đến.

Dù sao thì bây giờ Lâm Phong trở về, xem như là khách hiếm. Trong màn đêm, Khương Y Thanh chợt nhận ra có người nắm lấy tay mình.

Cô hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện là Lâm Phong đang nắm tay mình.

"Sao vậy?"

Khương Y Thanh nhìn Lâm Phong, lo lắng đến mức toàn thân đều căng thẳng.

Hiện tại có rất nhiều người ở đây!

Chú hai, bác cả, cô nhỏ, bọn họ đều có thể tới chỗ hai người họ bất cứ lúc nào, nếu như bị họ thấy cảnh này...

Nghĩ đến thôi cũng thấy xấu hổ thật.

"Đừng căng thẳng."

Lâm Phong siết chặt tay Khương Y Thanh.

Cô nàng này.

Thoạt nhìn không nói một lời, cộng với khí chất người lạ chớ lại gần, người nào không biết cho rằng cô ấy là người lạnh lùng, không dễ gần.

Nhưng chỉ có Lâm Phong biết.

Khương Y Thanh đang rất căng thẳng.

Giống như bị nói trúng nỗi lòng, gương mặt của Khương Y Thanh đỏ bừng, cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, sau đó cắn môi, hai gò má hiện lên hai rặng mây hồng: "Em không căng thẳng mài"

Cô nói xong thì rút tay mình ra, phát hiện Lâm Phong vẫn nắm lấy tay mình như cũ, cô sốt ruột nói: "Lát nữa bác cả với cô nhỏ sẽ lại đến nữa đấy!"

Lâm Phong nghe vậy cười cười, trực tiếp kéo cô đi vào trong nhà.

"Tới thì tới, có sao đâu?”

Giọng nói của anh trầm thấp và từ tính. Khương Y Thanh có thể nghe thấy rõ ràng sự rung động nhẹ phát ra từ ngực anh.

"Dẫn em về đây, anh nghĩ hành động này hẳn là em đã rõ tâm ý của anh rồi chứ."

Anh nói tiếp: "Vừa vặn xem như gặp mặt người lớn luôn, cha mẹ anh mất sớm, em nhất định phải gặp những người này."

Gặp người lớn!

Khuôn mặt Khương Y Thanh đỏ đến sắp chảy máu luôn rồi!

Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn Lâm Phong một cái, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.

"Sao anh không nói với em sớm hơn?”

Cô còn tưởng rằng lần này Lâm Phong trở về chỉ là làm vài việc vặt mà thôi!

Thế nên cô không chuẩn bị gì cải

Ngay cả một phần quà cũng không mua luôn!
Bình Luận (0)
Comment