Chương 198: Buổi tối ngủ thế nào?
Chương 198: Buổi tối ngủ thế nào?Chương 198: Buổi tối ngủ thế nào?
Lâm Phong nghe vậy lập tức nở nụ cười.
Anh kéo Khương Y Thanh đi về phía toà nhà.
Anh còn thủ thỉ bên tai của cô: "Em chính là lễ vật lớn nhất."
Nói xong, anh đẩy cửa ra.
Tay của anh vẫn nắm chặt tay của cô, không hề có ý muốn buông ra.
Khương Y Thanh đang rất căng thẳng, luôn nghĩ đến đợi lát nữa nên dùng dáng vẻ gì để đối mặt với người nhà của Lâm Phong.
Kết quả lúc này cửa đẩy ra, bỗng nhiên trong nháy mắt toàn bộ khẩn trương đều biến mất hết.
Cô cầm lấy lòng bàn tay của Lâm Phong, nhận thấy được anh nhéo nhéo mình, Khương Y Thanh cũng hít sâu một hơi, nở nụ cười.
"Đây là Khương Y Thanh, bạn gái của cháu."
Lâm Phong cười nói.
Khuôn mặt của Khương Y Thanh đỏ lên, nhưng cô cũng không phản bác, cười hai lên tiếng chào thím hai cùng chú hai.
Sau đó thím hai bèn gọi Khương Y Thanh cùng Lâm Phong lại gần.
Thím mới lạ nhìn Khương Y Thanh, rồi sau đó cười nói: 'Bạn gái của Tiểu Phong thật xinh đẹp! Khi nào mới kết hôn? Đến lúc đó Thím hai cùng chú hai cho cháu bao lì xì!"
Nghe hai chữ kết hôn, gương mặt của Khương Y Thanh nhất thời đỏ lên!
Lâm Phong vội cười nói: "Còn một thời gian nữa! Cũng không gấp, đợi đến lúc đó ba của co ấy đồng ý lại nói! Dù sao đến lúc đó con sẽ thông báo cho thím hai và chú hai!" Thím hai nghe vậy mới hài lòng gật đầu, không nói gì nữa.
Thím vươn tay, xoa xoa chiếc ghế, rồi sau đó cười nói với Khương Y Thanh: "Đến đi, ngồi ở chỗ này, cái này sạch!"
Khương Y Thanh cũng gật đầu, ngồi ở trên ghế.
Thấy Khương Y Thanh không hề cao ngạo làm phách, Thím hai cùng chú hai đều đưa nhìn nhau, vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười!
Kế tiếp chính là hai người lớn bác hai còn có cô út đều tới.
Lâm Phong mang theo Khương Y Thanh lần lượt giới thiệu với từng người một.
Cảm giác được sự nhiệt tình của mọi người, cộng thêm còn có Thiến Thiến chọc cho mọi người cười ha ha, Khương Y Thanh cũng dần không còn căng thẳng.
Lúc ăn cơm tối là hai cái bàn bát tiên lớn ghép lại với nhau.
Khương Y Thanh cùng Lâm Phong ngồi chung một chỗ, tò mò lắng nghe phương ngữ địa phương mà cả gia đình nói trên bàn khi thuyết phục họ uống rượu, Khương Y Thanh chỉ cảm thấy thân thiết gấp bội!
"Tiểu Phong à, nhà cũ của nhà cháu cô vẫn luôn dọn dẹp cho cháu! Lần này cháu nói cháu muốn trở về, ngày hôm qua ta đã quét dọn từ trong ra ngoài một lần! Đợi lát nữa cháu trực tiếp vào ở là được!"
Cô út cười nói.
Dưới bóng đêm, Lâm Phong lấy ra smartphone, mở đèn pin lên, đi tuốt ở đằng trước.
Phía sau Thiến Thiến có chút sợ, cẩn thận từng li từng tí nắm chặt vạt áo của Khương Y Thanh, rồi sau đó nhỏ giọng nói: "Dì ơi, Thiến Thiến sợi"
Khương Y Thanh cười an ủi cô bé, rồi sau đó cúi người xuống, bế Thiến Thiến lên.
Trên thực tế, tối hôm nay ánh trăng rất sáng. Cho dù là không có đèn, thế nhưng ánh trăng trên đầu cộng thêm những tia sáng nhỏ hạ xuống, soi sáng tấm đá xanh trên đường nhỏ, từng chỉ tiết đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Thiến Thiến ngoan, đừng sợ, có dì ôm con mài"
Cô vừa nói vừa cô bé, đi theo phía sau Lâm Phong đi tới căn nhà tranh trúc nhỏ bên cạnh nhà chú hai.
Lúc này chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của căn nhà tranh trúc nhỏ.
Lối vào ngoài cùng là một cửa sân nhỏ, bằng gõ, có vẻ đã cũ.
Có một đống cỏ dại rậm rạp dưới cửa.
Tuy rất nhiều, nhưng trông không loạn, ngược lại có một mùi vị đặc biệt.
Đẩy cửa ra, vẫn là một con đường đá xanh.
Những phiến đá xanh có hình dạng không đều và được xếp từ cửa đến trước tòa nhà tranh trúc nhỏ. .
"Bật đèn cô ơi."
Trong bóng tối, Lâm Phong nói với cô út.
Sau một khắc, ánh sáng từ bóng đèn sợi đốt chiếu sáng khoảng sân nhỏ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Thiến Thiến vốn còn gục đầu vào bả vai của Khương Y Thanh, chợt cô nhóc nhảy từ trên người của cô xuống, rồi sau đó chớp chớp đôi mắt to, tò mò ở quan sát tới quan sát lui trong sân nhỏ!
"Đây đều là trước đây lúc cô rảnh rỗi dọn dẹp giúp cháu, đất không gieo trông sẽ hoang phế, không có gì cả, cô sẽ dọn dẹp sạch sẽ mảnh đất này cho cháu."
Cô út cười nói.
Rồi sau đó nhìn theo ánh mắt của bà cô, đôi mắt của Khương Y Thanh lập tức sáng ngời! Có thể nhìn ra bên trái chính là vườn rau nhỏ.
Lúc này, các loại rau trái mùa đang treo lủng lẳng trên cành, gốc này đến gốc khác, trông thật thích mắt!
Mà ở một bên khác, thì trông đầy rau quả.
Ðu đủ, nho, chanh leo...
Trên giàn bò đầy các loại hoa quả, ánh trăng chiếu rọi xuống, mang theo một tầng sương trắng nhàn nhạt, trông to tròn mọng nước.
Nếu như...
Ở dưới mùa hè nóng bức như vậy, buổi tối đã tới chi tế, ở cái giá bên trong trên kệ một ngọn đèn nhỏ, rồi sau đó chính mình đang ở dưới vẽ một chút thiết kế đồ.
Đói bụng hoặc là khát, liền kêu Lâm Phong cho mình nước rửa quả, hiện tại hái, mới mẻ lại ăn ngon.
Thiến Thiến sẽ dựa vào ở đầu gối của mình, kêu mình dạy cô bé vẽ.
Cô nhất định sẽ vừa làm việc, vừa dạy Thiến Thiến vẽ tranh.
Hình ảnh này, nghĩ thôi cũng khiến cô cảm thấy ấm áp.
"Nè, tối hôm nay các cháu hãy ngủ ở trong này!"
Cô út cười chỉ chỉ phòng khách.
Khương Y Thanh nhìn thoáng qua cái phòng khách này.
Tất cả đều là những kiến trúc bằng trúc, thậm chí còn dùng giấy báo để dán một lớp dày làm tường.
Nhìn thoáng qua, vê cơ bản chúng là tất cả bài báo về các nhân vật lớn.
Hiện tại Khương Y Thanh có một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Trước mắt nơi này là nơi mà Lâm Phong từng sinh sống, hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ đến lớn của anh, cứ như thế trần trụi lộ diện ở trước mặt mình. Gương mặt của Khương Y Thanh bắt đầu đỏ ửng không bị kiềm chế.
Mình cảm thấy vô cùng xấu hổ, rốt cuộc có gì mà xấu hổ chứ?
Cô út chỉ chỉ gian phòng, cười nói: "Cô chỉ thu dọn hai căn phòng, không biết em còn mang theo bạn ái trở về! Nhưng cũng không sao, nếu đã quyết định sẽ kết hôn, vậy cứ ngủ chung!"
Cô út dứt lời lại đi tới bên người Khương Y Thanh, nói với cô: “Cháu yên tâm, Tiểu Phong nhà của chúng ta nhất định là một người có trách nhiệm, nếu như sau này nó không nhận nợ, cháu cứ tới tìm cô út!”
Nói xong nghiêm túc vỗ võ bả vai của Khương Y Thanh, rồi sau đó mới rời đi.
Sau khi cô út rời đi, trong không khí nhất thời tràn ngập một cỗ bầu không khí lúng túng khó hiểu.
Khương Y Thanh nhớ lại lời vừa rồi của cô út, chỉ có hai căn phòng...
Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cô mắc cỡ không dám ngẩng đầu nhìn mặt của Lâm Phong!
"Buổi tối... ngủ thế nào?"
Khương Y Thanh cắn môi, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Phong vốn không định để mình cùng Khương Y Thanh ngủ ở một phòng!
Chỉ là lúc này cô lại làm ra vẻ mặt ngượng ngùng nhìn mình, dáng vẻ kia thật sự rất đáng yêu!
Anh muốn trêu đùa cô, nên đầu tiên là nói với Thiến Thiến: "Nào, Thiến Thiến, ba ba nấu nước nóng cho con, con tắm rửa trước."
Nước nóng đều còn ở trong bình nước ấm, lúc này đổ một cái bình nước ấm, sau đó pha vào rất nhiều nước lạnh, sau khi đưa tay vào thử đến độ ấm thích hợp, lúc này mới mang theo Thiến Thiến đi vào trong phòng tắm.
Cô bé cũng không xa lạ gì kiểu tắm này.