Chương 219: Phát hiện Nấm Tùng nhung
Chương 219: Phát hiện Nấm Tùng nhungChương 219: Phát hiện Nấm Tùng nhung
Hơn nữa số anh khá đỏ, sau khi hái được mấy cây Nấm đầu xanh, thậm chí ngay cả kê tung Nấm cũng được mình hái không ít!
Ba người đi thêm một đoạn đường vào sâu trong núi lớn.
Lúc này Lâm Thiến Thiến thật sự chịu không nổi.
Hơn nữa trên bề mặt ủng còn dính không ít bùn, nặng cực kỳ, mỗi một bước đi đều rất tốn sức.
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô nhóc đỏ hồng, trên trán thấm đầy mồ hôi hột.
"Ba ba, Thiến Thiến muốn uống nước, Thiến Thiến mệt chết đi được."
Cô nhóc mếu máo nhìn Lâm Phong nói.
Lâm Phong vốn mang theo 3 ấm nước linh tuyên.
Anh lấy ra một bầu nước đưa cho Lâm Thiến Thiến, nói: "Uống nước đi con, sau đó nghỉ ngơi một lúc rồi chúng ta trở về."
Sau khi Lâm Phong nói xong, nhìn thoáng qua Nấm đầu xanh trong giỏ của mình.
Trong giỏ của mình đã chứa đầy nấm, Trong giỏ của Lâm Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh tuy không nhiều bằng mình, nhưng cũng đã đầy hai phần ba.
Chuyến đi này không thể bảo là thu hoạch không phong phú.
Tuy làm người ta tiếc nuối là không tìm thấy nấm Tùng Nhung, nhưng suy nghĩ một chút cũng không để bụng, dù sao nấm Tùng Nhung là loại nấm vô cùng trân quý.
Ở trong cuốn sách nào đó đã từng nói muốn tìm được nấm Tùng Nhung ít nhất phải đi trên một ki lô mét lận đó!
Lâm Thiến Thiến uống xong nước linh tuyên, nhất thời cảm thấy toàn thân đều thoải mái hơn không ít.
"Ba bat Ba ba nhìn xem! Bướm kìal"
Cô nhóc lúc này không còn thấy mệt, còn tươi cười nhìn ngó xung quanh.
Vốn dĩ trong rừng mưa nhiệt đới có rất nhiều loài bướm, chủng loại cũng nhiều, đẹp hơn so với bướm đuôi đen không biết bao nhiêu lần.
Một con bướm lớn màu sắc sặc sỡ đã hấp dẫn sự chú ý của cô nhóc.
Con bướm này thật sự là quá lớn, mở cánh lại to bằng bàn tay của người lớn!
Cánh được chia làm bốn phần, huyễn sắc sặc sỡ, mỗi phần có hoa văn độc đáo riêng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ, trông rất đẹp!
Lâm Phong còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, Lâm Thiến Thiến đã chạy về phía con bướm.
Cô nhóc chạy rất nhanh, đường núi rất gồ ghề, điều này làm cho Lâm Phong sợ hãi.
Anh nhanh chân đuổi theo Lâm Thiến Thiến.
Khương Y Thanh còn hoảng sợ hơn, vội vã chạy theo phía sau Lâm Thiến Thiến.
Cô nhóc đuổi theo bươm bướm, hồn nhiên không chú ý tới cành cây khô dưới chân.
"AI"
Cô nhóc dẫm chân vào một cành cây khô, xào xạc mấy tiếng, toàn bộ thân thể nhỏ bé gần như là nhào tới trước không kiểm soát.
- Bịch!
Cô nhóc té cái bịch mặt đất.
May mắn mà trên hiện lên một tâng thật dầy lá thông cùng cành cây khô, vì vậy cô nhóc cũng không lo ngại. Chỉ tiếc không bắt được bươm bướm, cô nhóc hiển nhiên có chút thất vọng.
"Thiến Thiến không sao chứ?"
Lâm Phong lúc này đã chạy tới, anh dùng một tay ôm lấy cô nhóc từ dưới đất.
Nhíu mày, quan sát tỉ mỉ cô nhóc một lượt, phát hiện không bị thương gì, lúc này Lâm Phong mới yên tâm.
"Ba ba, con bướm này bay nhanh thật nha!"
Cô nhóc vẻ mặt tiếc nuối nói: "Thiến Thiến muốn chơi với bươm bướm!"
Khương Y Thanh lúc này cũng có chút dở khóc dở cười chạy tới, phủi sạch lá cây khô dính trên người của cô nhóc.
"Thiến Thiến không có sao chứ?"
Khương Y Thanh dịu dàng hỏi.
Cô nhóc nghịch ngợm lắc đầu.
Thiến Thiến cúi đầu vỗ võ lá cây cùng lá thông trên người mình, rồi sau đó con mắt đột nhiên sáng ngời!
"Ba ba, ba ba xem đó là cái gì? !'
Thuận theo hướng mắt của Lâm Thiến Thiến, bèn nhìn thấy dưới thân thể của cô bé vốn bị ép thành một đoàn lá thông cùng khô trong lá cây, một cái nho nhỏ, đen kịt nấm bỗng nhiên toát ra đầu.
Cô nhóc hái được nấm cả buổi chiều, còn không thấy nấm có hình dáng này đâu!
Lập tức tò mò ngồi chồm hổm xuống, tỉ mỉ đánh giá.
Lâm Phong cũng ngớ người, một trong đầu bỗng nhiên nảy lên một suy nghĩt
Không thể nào?
Thiến Thiến thực sự hên như vậy sao? Lâm Phong con mắt hiện lên quang mang, ngồi chôm hổm xuống, cẩn thận quan sát cây nấm ló đầu ra từ trong đám lá cây khô.
Rồi sau đó ngồi chôm hổm xuống, cẩn thận từng li từng tí hái cây nấm này lên, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi.
Một mùi vị đặc biệt nhất thời chui vào chóp mũil
Quả nhiên là nấm Tùng Nhung!
"Đây là cái gì nha?”
Khương Y Thanh lúc này cũng tò mò bu lại, ngồi xổm xuống nhìn chòng chọc nấm trong tay Lâm Phong hỏi.
"Nấm Tùng Nhung."
Lâm Phong đáp.
Anh cầm trong tay nấm Tùng Nhung lên, quan sát tỉ mỉ, chỉ nấm Tùng Nhung rồi nói với Khương Y Thanh: "Nấm Tùng Nhung có một mùi hương kỳ lạ, em ngửi thử xem."
Mùi này thật sự là quá nồng rồi, còn chưa đến gần chóp mũi, Khương Y Thanh đã ngửi thấy một mùi vị đặc biệt xông thẳng xoang mũi.
Ánh mắt của cô lập tức sáng ngời!
"Đây chính là nấm Tùng Nhung sao?"
Cô nhìn chằm chằm nó, suy nghĩ một chút lại kéo Thiến Thiến qua ngửi một cái.
Mùi của Nấm Tùng Nhung xem như là tương đối đặc biệt, cô nhóc vừa mới thò đầu nhỏ qua đây, còn chưa ngửi mấy hơi, đã khó chịu nhăn đôi chân mày nhỏ.
"Ba ba, thối quá à!"
Cô nhóc xụ mặt nói.
Dáng vẻ này chọc cho Lâm Phong cùng Khương Y Thanh cười ha ha. "Đi thôi ba ba, bây giờ chúng ta có thể trở vê chưa?"
Cô nhóc lúc này muốn về nhà rồi, trong nhà trong sân còn có bươm bướm nhai
Khương Y Thanh cũng cười trừ nói với Lâm Phong: "Thiến Thiến chắc đã mệt rồi, chúng ta cả nấm Tùng Nhung cũng đã tìm được, nấm cũng hái được, còn không về thì trời tối đó anhI"
Thiến Thiến lúc này cũng kéo lấy tay của Khương Y Thanh chuẩn bị trở về.
Lâm Phong vội vàng nói: 'Đợi lát nữa đã, anh lấy thêm chút đồ!"
Anh có chút dở khóc dở cười nhìn hai người.
Mình tìm nấm Tùng Nhung cũng không phải là vì ăn.
Nói đúng ra, là vì nuôi dưỡng quần thể vi sinh vật nấm Tùng Nhung, cũng chính là mâm móng của nấm Tùng Nhung.
Có thể đối với người khác mà nói, nuôi dưỡng nấm Tùng Nhung còn cần nhìn khí trời, mùa cùng nơi sản xuất, thế nhưng đối với mình có không gian mà nói, chỉ cần lấy được mầm móng của nấm Tùng Nhung, như vậy thì tương đương với có thể vô hạn bồi dưỡng ra nấm Tùng Nhung .
Phải biết rằng giá cả của một cây nấm Tùng Nhung ở Thượng Hải có thể nói là còn đắt hơn vàng.
Nếu như có thể mang theo nấm Tùng Nhung về, trồng lớn rồi đưa về tiệm cơm, đưa ra làm món ăn cao cấp.
Tuyệt đối có thể kiếm số món tiền lớn.
Lâm Phong vội ngồi xổm người xuống, thận trọng từ mới quần thể vi sinh vật nấm Tùng Nhung trong đám lá khô, dùng lá cây bọc lấy, sau đó để vào trong túi.
Rồi sau đó mới vỗ vỗ tay, cười nói với Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến: "Đi thôi, chúng ta về nhà ăn nấm!"
"Về nhà ăn nấm thôi, Thiến Thiến thích ăn nám nhất!" Cô nhóc ngày hôm nay chạy nhảy cả buổi chiều, đã sớm đói bụng rồi.
Hơn nữa Lâm Phong luôn nói nấm ăn ngon, khiến cho cô nhóc thèm chết đi được.
Một lớn một nhỏ đi ở phía trước, Lâm Phong đi ở phía sau.
Nhìn thân ảnh của hai người bị kéo dài dưới ánh mặt trời chói chang, đổ lên đám lá cây đu đưa xào xạc, Lâm Phong chỉ cảm thấy trong ngực bỗng nhiên hiện lên cảm giác ấm áp.
Cứ như vậy qua tiếp tục cả đời nhai.
Suy nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu, làm sao cũng lái đi không được.
Lâm Phong nhớ lại chuyện mà bác sĩ đã nói.
Mặc kệ Khương Y Thanh có từng sinh con hay không, cũng không để ý cô đến cùng trải qua cái gì.
Anh sẽ vẫn đi cùng cô.
Vẫn!