Chương 220: Làm cơm
Chương 220: Làm cơmChương 220: Làm cơm
Về đến nhà đã là 5 giờ chiều rồi, mặt trời chiều ngã về tây.
Một tầng ánh sáng màu vàng quýt phủ lên con đường làng, trông cực kỳ xinh đẹp, như là giống như một thế giới trong truyện cổ tích.
Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh đi ở phía trước, vừa chạy vừa nhảy, tiếng cười không dứt.
"Sau này dì cùng ba ba kết hôn rồi, cũng sẽ sinh một tiểu bảo bối sao?"
Lâm Thiến Thiến đột nhiên hỏi.
Khương Y Thanh sửng sốt, rồi sau đó lỗ tai ửng hồng với tốc độ rõ rệt mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cô gần như là theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Phong, may mắn Lâm Phong không nghe thấy, Khương Y Thanh lại nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
Cùng Lâm Phong sinh một tiểu bảo bảo sao?
Khương Y Thanh đương nhiên muốn.
Trên thực tế, cô thật sự rất yêu Lâm Phong.
Cũng thậm chí cho rằng, yêu một người như thế, như vậy nhất định sẽ muốn sinh một tiểu bảo bảo cho anh.
Nhưng mà không biết tại sao, Khương Y Thanh nhìn Thiến Thiến ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy không có con cũng vô cùng tốt, Thiến Thiến luôn rất hợp với mình.
Lần đầu tiên lúc nhìn thấy Thiến Thiến, Khương Y Thanh đã cảm thấy cô nhóc này rất đáng yêu, cứ như giữa cô và Thiến Thiến có một loại tình cảm quấn quýt không rõ. Thời gian lâu, loại tình cảm không rõ này từ từ biến thành tình cảm mang tính thực chất.
Từng chút một chảy vào trong ngực, cuối cùng bạo phát thành tình yêu sâu đậm.
Cô yêu Lâm Phong, cũng yêu Thiến Thiến.
"Thiến Thiến muốn một tiểu bảo bối sao?"
Khương Y Thanh cười cười nhìn về phía Thiến Thiến, dịu dàng hỏi.
Cô nhóc đang nhảy nhót vui vẻ, nghe Khương Y Thanh hỏi mình, cô bé bèn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, vui vẻ nhìn Khương Y Thanh, ỏn ẻn đáp.
"Thiến Thiến rất thích nha, Thiến Thiến có thể cùng tiểu bảo bối chia sẻ món đồ chơi mà Thiến Thiến thích nhất, hát nhạc thiếu nhi tiểu bảo bối nghe, cho tiểu bảo bối ăn cơm, Thiến Thiến còn có thể dạy tiểu bảo bối vẽ tranh!"
Cô nhóc sau khi nói xong nhất thời hứng thú, quay đầu nghiêm túc nhìn Lâm Phong kêu: "Ba ba, ba ba lúc nào cùng dì sinh cho Thiến Thiến một tiểu bảo bối nha? Thiến Thiến muốn một em trai em gái, gì cũng được ạI"
Lâm Phong sửng sốt, anh nhìn thoáng qua Khương Y Thanh, phát hiện em lúc này khuôn mặt đã đỏ sắp nhỏ máu ra, nhất thời vui vẻ.
"Tốt, ba ba sẽ nỗ lực hơn!"
Lâm Phong cười nói.
"Anh... I”
Khương Y Thanh hờn dỗi nhìn thoáng qua Lâm Phong, xấu hổ nói: "Không biết xấu hổ, con bé còn ở đây!"
Sau khi nói xong, Khương Y Thanh kéo Thiến Thiến một đường chạy chậm hướng về nhà, bỏ Lâm Phong ở rất xa đằng sau.
Lâm Phong nhìn bóng lưng Khương Y Thanh chạy trối chết, khóe miệng còn cong lên.
Có lẽ anh không cần điều tra quá nhiều chuyện của Khương Y Thanh, dù sao đây là chuyện riêng tư của người ta, chính mình không phải cũng có một cô con gái sao?
Cho dù từng sinh con thì đã làm sao, hiện tại quan trọng nhất là bọn họ thích nhau vậy là đủ rồi.
Trong lòng hạ quyết tâm, Lâm Phong cũng cầm chặt rổ trong tay, bước nhanh hơn đi về nhà.
Khi hoàng hôn buông xuống, sau khi Lâm Phong đưa cho nhà chú hai sát vách một mâm nấm, cũng trở lại bắt đầu làm cơm.
"Ba ba, những cây nấm này phải ăn làm sao nha? Thiến Thiến rất muốn rất muốn ăn!"
Cô nhóc nhìn chòng chọc nấm trong giỏ được rửa sạch, con ngươi đảo một vòng, nấm khiến cho tiểu nha đầu mê muội nhai
Chạy một buổi chiều, bụng của cô nhóc đã sôi sùng sục, sau khi trở về lại đi bắt bướm, lúc này thật sự không chịu được nữa!
"Thiến Thiến, qua đây!"
Lâm Phong còn chưa kịp nói, Khương Y Thanh trong phòng bỗng nhiên mở miệng gọi, Lâm Thiến Thiến nhìn lại thì nhìn thấy Khương Y Thanh cầm trên tay một ổ bánh mì, đang vẫy vẫy cô nhóc.
Con mắt của cô nhóc lập tức sáng ngời, lập tức chạy bạch bạch bạch tới!
"Ma ma, ma ma lấy cái này từ đâu vậy ạ?"
Cô nhóc tiếp nhận bánh mì từ trong tay của Khương Y Thanh, mở ra, cắn lấy cắn để, hai má phồng lên, cứ như một con sóc nhỏi
Khương Y Thanh vừa muốn cười lại lo lắng, co vội đi lấy nước đưa cho Lâm Thiến Thiến.
"Ăn từ từ, ăn từ từ, không được gấp!"
Cô nhóc chỉ nhai mấy cái đã ăn xong bánh mì rồi, lại uống ực ực mấy ngụm nước, lúc này mới cảm thấy không còn đói bụng như trước nữa.
Đây là đồ ăn vặt ngày hôm qua mình mua từ trong siêu thị về, bởi vì mình hay bị tuột huyết áp, cho nên thường chuẩn bị sẵn những thứ này.
Lâm Phong nhìn cô con gái nhỏ cuối cùng đã hết đói bụng, cũng bắt đầu chuẩn bị cơm nước.
Ngày hôm nay hái được một đống nấm, cơm tối đương nhiên lấy nấm làm chủ, làm làm món thịt heo xào nấm, sau đó làm canh vịt hầm nấm.
Lâm Phong quyết định dùng nồi đất làm cơm, bởi vì nồi đất trong nhà làm cơm tương đối thơm, sẽ có một mùi vị xào đặc biệt.
Anh chụm củi lửa trước, sau đó tìm một cái cớ đi vệ sinh, lắc mình tiến vào không gian trong cơ thể.
Đầu tiên cho vịt ăn, lại mang mầm móng nấm Tùng Nhung trong túi áo đặt ở trong không gian, cuối cùng hái rau xanh, bắt một con vịt, lúc này mới lắc mình rời khỏi không gian.
Nhanh chóng cắt tiết vịt nhổ lông, cắt miếng nấm đầu xanh, lại cắt thịt thành sợi thịt, rắc lên khoai lang bột ướp, cuối cùng bỏ vào nồi.
Khương Y Thanh cũng chạy tới trợ giúp, tuy cô không biết nấu ăn, nhưng có thể châm củi.
Giờ Lâm Thiến Thiến không còn đói bụng nữa, lập tức chạy bạch bạch bạch tới, nói với Lâm Phong: 'Ba ba, con cũng đến giúp đỡ!"
Cô nhóc không biết châm lửa, thế nhưng cầm khay cầm chén đũa, loại chuyện này vẫn có thể làm được. Ba người phân chia làm việc, tạo nên một cảnh tượng hòa thuận.
Lâm Phong trước làm món nấm đầu xanh xào thịt.
Đây là món ăn xa xỉ nhất mà lúc nhỏ mình từng ăn, bởi vì trong nhà nghèo không ăn nổi thịt.
Cho nên mụ mụ bình thường dùng một tảng mỡ dày, chia làm nhiều lân để xào.
Thịt béo có dầu, có thể thêm vị thịt, cộng thêm vị của nấm đầu xanh, trở thành mùi vị ngon nhất trong ấn tượng của Lâm Phong.
Chỉ là sau này lớn tuổi, xa xứ, ở Thượng Hải rất hiếm khi có thể ăn những sơn trân này.
Lúc này bắt đầu xào thịt, hoàn toàn đều là dựa theo cách mụ mụ đã làm trong trí nhớ để làm.
Anh cũng hy vọng có thể mang những mùi này đến cho Thiến Thiến, khiến nó ở trong Thiến Thiến lúc nhỏ lưu lại một chút ấn tượng.
Thịt heo vào nồi rang ra dầu sôi, rồi sau đó bỏ sợi thịt vào.
Lửa cuộn trào mãnh liệt bốc lên, bừng cháy trong nồi thịt, một mùi vị làm người ta chảy nước miếng từ trong nồi truyền ra, đây là mùi thơm đặc trưng của thức ăn do rơm củi nồi xào tạo ra.
"Oa o, ba ba thật là lợi hại! Thật là lợi hại nhal"
Lâm Thiến Thiến ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt kinh ngạc trước cảnh tượng này, cô nhóc từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc như thế này!
Dù sao trước đều sống ở Thượng Hải, sử dụng đều là khí thiên nhiên trong khu dân cư thống nhất cung ứng.
Khí thiên nhiên có độ lửa nhỏ hơn song duy trì liên tục cung ứng ổn định, nhưng dù có thể nóng nồi, cũng sẽ không thể khiến lửa bốc lên hoành tráng như thế.
Sợi thịt chín rất nhanh, sau khi bỏ vào nồi phải đảo ngay lại nếu không sẽ bị cháy.
Lâm Phong tốc độ rất nhanh, nồi đất kết hợp muỗng xào rất dài, vì vậy Lâm Phong không sợ số lửa này.
Lâm Phong nhanh chóng lấy chín sợi thịt trong nồi thịt, sau đó đổ váng dầu cùng nấm đầu xanh còn lại vào.