Chương 222: Đi gặp ba mẹ Lâm Phong
Chương 222: Đi gặp ba mẹ Lâm PhongChương 222: Đi gặp ba mẹ Lâm Phong
Lâm Phong và Khương Y Thanh bị Thiến Thiến chọc cười, cả hai yêu chiêu nhìn Lâm Thiến Thiến, sau đó lại quay sang nhìn nhau, thấy được hạnh phúc và ấm áp trong mắt của đối phương.
"Ăn từ từ thôi, vẫn còn nhiều lắm!"
Lâm Phong khẽ cười nói.
Nói xong, anh và Khương Y Thanh bắt đầu ăn cơm.
Một bữa ăn thật đầm ấm, thật ngon miệng.
Cả ba ăn đến no cả bụng, bụng Lâm Thiến Thiến tròn căng, thậm chí đã cách một lớp quần áo vẫn có thể thấy được bụng tròn kia của Thiến Thiến!
Điều này khiến Lâm Phong và Khương Y Thanh rất thích thúi
"Chúng ta đi bộ cho tiêu cơm nhé?”
Lâm Phong cười đề nghị.
Khương Y Thanh ăn hơi nhiều, cũng hơi đầy bụng!
Thấy Lâm Phong đề nghị như vậy, lập tức cười gật đầu đồng ý.
Thế là cả hai mỗi người cầm một tay Lâm Thiến Thiến, đi ra ngoài.
May thay trong thôn có đèn đường, mặc dù trời sắp tối nhưng có không ít cô chú trong thôn ra ngoài hóng mát.
Lúc này trông thấy Lâm Phong và Khương Y Thanh dắt Lâm Thiến Thiến đi tản bộ, lập tức không ít người cười đùa nói giỡn với hai người bọn họ.
"Tiểu Phong, dẫn bạn gái về rồi, đã dẫn tới cho ba gặp mặt chưa? Đây là con dâu họ Lâm nhà các cậu đấy!"
Một bậc chú bác lớn tuổi nói. Hắn hút tẩu thuốc, rít một hơi, phả khói ra ngoài.
"Đúng, trưởng thôn nói đúng, nhà họ Lâm chúng ta ở trong thôn cũng coi như là dòng họ lớn, nhanh dẫn tới cho ba cháu gặp mặt đi!"
Có người bổ sung thêm.
Lập tức líu ríu tiếng thảo luận.
Lâm Phong nghe vậy dừng bước chân, gần như trong vô thức nghiêng đầu liếc mắt sang nhìn Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh không biết những lời này đến tột cùng là có ý gì.
Mặc dù là tiếng quan thoại nhưng khẩu âm địa phương quá nặng, có nghe cũng không hiểu được gì, chỉ biết nghỉ hoặc quay sang cầu cứu nhìn Lâm Phong!
Thấy vẻ mặt bối rối của Khương Y Thanh, Lâm Phong bất giác nở nụ cười.
Anh rối rít chào hỏi những trưởng bối trong làng, sau đó nhanh chóng kéo Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến rời đi, tiến về phía trước.
Đến khi tới một chỗ vắng người, không có ai xung quanh, anh mới dừng kéo Khương Y Thanh lại.
"Sao vậy?"
Khương Y Thanh hiếu kỳ hỏi: "Vừa nãy mấy bác mấy chú nói gì thế? Em nghe không hiểu."
Lâm Phong ngẫm nghĩ một hồi, mới nhận rằng chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm cả.
"Ba mẹ anh mất sớm, bởi vậy linh bài đều đặt ở trong từ đường của dòng tộc, hàng năm anh đều trở về một chuyến, thắp hương cho ba mẹ."
Lâm Phong nói tiếp: "Vừa rồi mấy người họ là bảo anh dẫn em đi gặp ba mẹ anh."
Khương Y Thanh nghe xong lập tức đỏ mặt! Ánh mắt cô lấp lánh nhìn Lâm Phong, khuôn mặt đỏ bừng, cắn môi, không nói chuyện.
Lâm Phong thấy cô thành ra như vậy, nở nụ cười.
"Sở dĩ anh không nói với em, là sợ em không đồng ý, dù sao anh cũng đã có một đứa con, tuy rằng chưa có kết hôn nhưng lại là một ông bố đơn thân, cũng không biết bác trai bên ấy có đồng ý hay không, nếu chẳng may không đồng ý, mà anh lại dẫn em đi gặp ba mẹ anh, vậy không được tốt cho lắm..."
Lâm Phong giải thích.
Anh còn chưa nói hết câu, Khương Y Thanh đã lập tức mở miệng, cấp tốc đãnh gay lời Lâm Phong.
"Không sao! Em nguyện ý!"
Cô vội vàng nói.
Chỉ là vừa nói xong, khuôn mặt lại nhanh chóng đỏ ửng lên!
Lời này nói đến quá nhanh, cứ như là cô rất nóng lòng muốn kết hôn với Lâm Phong ngay vậy!
Cô đỏ mặt, vội vàng nói: "Chuyện kết hôn của em, chỉ cân mẹ em đồng ý là được, em không quan tâm đến ý kiến của ba, từ nhỏ ông ấy đã không quan tâm đến em, đứa con gái này với ông ấy mà nói... có cũng được mà không có cũng chẳng sao!"
Tựa như đề cập đến nỗi đau trong lòng, Khương Y Thanh nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang bên cạnh mình.
Lâm Phong bỗng thấy trái tim nhói lên một cái.
Anh duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Y Thanh, nhẹ nhàng nắm lấy, ra hiệu cho cô biết là vẫn còn anh ở đây.
"Em không sao." Khương Y Thanh cố nặn ra một nụ cười, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh dưới bầu trời đầy sao.
Những việc này, cô đã sớm quen thuộc, không phải sao?
"Cho nên, em thích anh là chuyện của em, em cũng bằng lòng nguyện ý ... đi gặp ba mẹ anh."
Nói đến đây, gò má cô đỏ ửng như sắp nhỏ ra máu!
Rất xấu hổi
Hiếm khi cô nói chuyện được thẳng thắn thế này với Lâm Phong!
Lúc này cô đang mở lòng, nói hết ý nghĩ trong đầu cho Lâm Phong biết, quả thực điều này làm cho Khương Y Thanh vô cùng xấu hổi
Trái tim Lâm Phong, trong giây phút này ấm áp hạnh phúc tới cực điểm!
Anh mỉm cười hạnh phúc, nắm lấy tay Khương Y Thanh.
Cô gái này.
Rõ ràng trái tim đã trao trọn cho anh rồi còn đâu!
Khương Y Thanh như này, sao anh có thể không thích cơ chứ!
"Đi thôi"
Lâm Phong kéo Khương Y Thanh đi đến cuối đường, cười nói: "Vậy để anh dẫn em đi gặp ba mẹ chồng tương lai, nhớ là phải khéo miệng, có thế thì ba mẹ chồng mới thích."
Hai má ửng hồng của Khương Y Thanh giờ đã lan ra đến tận vành tail
"Không biết xấu hổi"
Cô xẵng giọng thì thào.
Nhưng tay kia vẫn cầm lấy tay Thiến Thiến, bước nhanh theo Lâm Phong về phía trước. Cô nhóc vui đến nỗi vừa đi vừa nhảy.
"Ba ba, giờ chúng ta đi gặp ông bà sao ạ?”
Lâm Thiến Thiến thường xuyên đi theo Lâm Phong tới thăm ông bà nội.
Tuy rằng không có đồ ăn ngon, nhưng toàn bộ quá trình diễn ra, dâng hương với hóa vàng mã đối với trẻ con mà nói, đấy cũng là một niềm vui thú đặc biệt.
"Ừm, giờ Thiến Thiến nghĩ xem coi, lát nữa nên nói gì với ông bà nội, biết chưa?"
Lâm Phong cười nói.
Cô nhóc gật gật đầu, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
"Dạ! Thiến Thiến có nhiều điều muốn nói với ông bà nội lắm!"
Đây là một tòa từ đường được truyền thừa trăm ngàn năm.
Họ Lâm là một họ lớn trong làng, bởi vậy hàng năm đều sẽ có người đứng lên chủ trì việc chỉnh sửa gia phả, tu sửa từ đường.
Lâm Phong nhớ rõ vào năm anh chín tuổi, trong làng mời thợ tới xây mới từ đường, bởi vậy từ đường này cũng không được tính là cũ nát.
Thiến Thiến đã sớm quen đường quen nẻo tới từ đường.
Trên đường như chú chim nhỏ ríu rít nhảy tới nhảy lưu trước mặt Lâm Phong và Khương Y Thanh.
"Ba ba, phải chỗ này không ba ba?"
Cô nhóc hào hứng reo vui, quay đầu nhìn Lâm Phong, ánh mắt lấp lánh.
Lúc này Lâm Phong đứng gần cửa từ đường đang hỏi mua nhang hương và tiền vàng của tộc nhân đang canh giữ từ đường.
Thấy Thiến Thiến gọi mình, Lâm Phong quay đầu tươi cười với Lâm Thiến Thiến, cưng chiều đáp: "Thiến Thiến từ từ thôi, ngưỡng cửa cao lắm đấy, cẩn thận kẻo ngã." Thiến Thiến gật đầu, kéo tay Khương Y Thanh, đứng trước cửa ra vào, ngoan ngoãn chờ Lâm Phong.
Mười phút sau, Lâm Phong mua được nhang hương và tiên vàng, xách theo một túi đỏ bước về phía hai người họ.
"Đi thôi, chúng ta vào nào."
Lâm Phong nói, dẫn đầu bước vào từ đường.
Lần đầu Khương Y Thanh đến một nơi như này, mặc dù thấy hiếu kỳ, tò mò nhưng không dám nhìn ngó lung tung, dù sao đây cũng là chốn linh thiêng, cô cũng không phải là đến để tham quan.