Chương 223: Lưu lại di vật cổ quái
Chương 223: Lưu lại di vật cổ quáiChương 223: Lưu lại di vật cổ quái
Lâm Phong vào trong từ đường trước, nhìn Khương Y Thanh và Thiến Thiến ở đẳng sau, chỉ vào hai tấm linh bài nói: "Đây là ba mẹ anh."
Lâm Hữu Quốc.
Trần Cúc Hương.
Hai cái tên bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.
Nhưng đối với Lâm Phong mà nói, lại nặng tựa nghìn vàng.
Khương Y Thanh vô thức liếc mắt nhìn Lâm Phong, miệng mấp máy, lại không biết nên nói gì cho phải.
Hẳn là Lâm Phong đã rất buồn nhỉ?
Đối với quá khứ của Lâm Phong, Khương Y Thanh không biết rõ.
Lâm Phong không kể cho cô nghe, cô cũng sẽ không hỏi, nhưng nhìn vào mức độ phai màu trên hai tấm linh bài, chắc hẳn là đã qua đời từ lâu.
Lúc đó anh còn rất nhở?
Không có ba mẹ, một mình Lâm Phong lớn lên tại đây sao?
Là ở trong thôn ăn nhờ cơm mọi người?
Đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong đầy Khương Y Thanh, lúc này Lâm Phong đã đốt một bó nhang, rút ra ba nén đưa cho cô.
"Nghĩ gì thế?"
Lâm Phong cười hỏi.
Hai má Khương Y Thanh ửng đỏ, vô cùng xấu hổ mà vội vàng tiếp nhận lấy nhang hương, lè lưỡi, nhỏ giọng nói: "Không nghĩ gì cả."
Lâm Phong gật đầu, đã bắt đầu quỳ lên bồ đoàn dập đầu quỳ lạy bài vị. "Mẹ, đây là người yêu của con, cô ấy rất tốt, đối với Thiến Thiến cũng rất tốt, hôm nay con dẫn cô ấy tới đây để gặp mẹ đó, mới gặp coi như đã thân quen, về sau bọn con sẽ chung sống cũng như nuôi dạy Thiến Thiến thật tốt..."
Trước khi tới nơi này, Lâm Phong cũng không ngờ được rằng bản thân lại có nhiều thứ muốn nói với mẹ mình như vậy.
Anh vốn cho rằng bản thân đã quen với việc một thân một mình trong nhiều năm, nhưng hôm nay dẫn Thiến Thiến cùng người anh yêu tới tế bái ba mẹ, đột nhiên cảm giác được khóe mắt nóng lên.
Tựa như là, cuối cùng đã hoàn thành một sự kiện trọng đại của một đời người, có thể giao phó lại với người mà bản thân một mực nhớ tới.
Có lẽ, thế này là viên mãn rồi.
Khương Y Thanh nhìn hốc mắt đỏ bừng của Lâm Phong, chóp mũi cô cũng bỗng nhiên chua chua.
Ở phía sau Lâm Phong, Khương Y Thanh quỳ trên tọa bồ đoàn cầm ba nén hương vái ba lần với bài vị.
"Thưa chú dì, con là Khương Y Thanh, con rất thích anh Lâm Phong, xin hai người yên tâm, con cũng sẽ đối xử thật tốt với Thiến Thiến, con hứa ạ!"
Khương Y Thanh thâm niệm trong đầu, sau đó cắm ba nén nhang vào trong lư hương.
Xong xuôi mọi việc, Lâm Phong đi hóa vàng mã.
Khương Y Thanh thấy hốc mắt Lâm Phong vẫn đỏ, thế là cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Phong, đốt vàng tiền với anh.
Cô thương Lâm Phong quá.
Trong khi Thiến Thiến không tim không phổi.
Học theo ba cắm ba nén hương vào trong lư hương, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài đi đốt vàng mã.
"Ba ba, sao ba lại khóc rồi?"
Cô nhóc cũng trông thấy hốc mắt đỏ bừng của Lâm Phong.
Lập tức cau mày, quan tâm hỏi.
Lâm Phong dụi mắt, cười xòa cọ cọ lên sống mũi cô bé.
"Không sao, tại ba nhớ ông bà nội của con ấy mà."
"Vừa nãy, ông bà nội nói chuyện với Thiến Thiến đó!"
Thấy mặt Lâm Phong cứ rầu rầu, cô nhóc chớp chớp mắt, mở miệng nói.
"Ông bà nội nói gì với con thế?"
Khương Y Thanh cười hỏi.
"Ông bà nội bảo Thiến Thiến là, Thiến Thiến ơi, con nói với ba là không cần phải đau lòng, thương tâm làm gì đâu, ông bà ở trên trời đã biến thành ngôi sao đang chăm chú dõi theo cả nhà mình rồi đó!"
Dáng vẻ chững chạc đàng hoàng này của Thiến Thiến thành công khiến Lâm Phong bật cười.
Vốn tâm trạng đang ngột ngạt, trùng xuống, lúc này đã dễ chịu hơn hẳn.
Đúng vậy, Thiến Thiến là món quà mà Thượng Đế đã trao tặng cho anh.
Cuộc đời anh kể từ sau khi ba mẹ mất đi, luôn chìm trong đau buồn khổ sở, mãi cho tới khi Thiến Thiến xuất hiện.
Mặc dù lúc mới bắt đầu không được như ý muốn ra, khoảng thời gian ấy trôi qua quá sức khổ sở và túng quấn, nhưng cho tới tận giây phút này anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận.
Nói đúng hơn, anh nuôi nấng Thiến Thiến còn Thiến Thiến cứu rỗi linh hồn anh.
"Kếo kẹt I“ Khi cả ba sắp đốt xong vàng mã, cửa lớn từ đường mở ra lần nữa.
Cả ba cùng nhìn về phía cửa, trông thấy bác cả đang cầm túi nilon đi vào trong.
Có vẻ bác cả đã sớm biết chuyện Lâm Phong tới đây, nên khi nhìn thấy một nhà ba người Lâm Phong, lập tức nở nụ cười cất giọng chào hỏi.
"Tiểu Phong, đến thăm ba mẹ đấy à?"
Bác cả đi tới, để túi nilon trong tay xuống đất.
Trong túi đựng thứ gì đó, phát ra tiếng kêu lốp bốp.
"Bác cả, bác đựng gì trong túi thế? Chuẩn bị đặt vào từ đường sao?"
Lâm Phong nghi hoặc hỏi.
Túi nilon này xem ra đã không dùng trong một thời gian dài, phía trên phủ một lớp bụi dày, không biết đã qua bao nhiêu năm không động đến.
Bác cả lắc đầu, đáp: 'Đây không phải là đồ bác lấy ở bên ngoài đặt vào từ đường, mà cái này vốn dĩ là đồ bên trong từ đường."
"Nói đúng hơn, đây là đồ ba mẹ con năm xưa để lại, lúc con ra bên ngoài xông xáo, bác tự nhiên quên bằng chuyện này đi luôn."
"Hôm nay lúc ra cửa nghe người trong thôn nói, cháu dẫn bạn gái và Thiến Thiến đi từ đường thăm ba mẹ, lúc này bác mới nhớ tới."
Bác cả nói, lần nữa xách túi nilon lên, trong túi nilon, lập tức phát ra tiếng lốp bốp va chạm.
Lâm Phong sững người, tới bây giờ mới biết ba mẹ lại lưu lại nhiều thứ cho mình thế này, anh không ngờ tới luôn.
Còn chưa bao giờ nghe về nó nữa.
"Đồ bác giao cho cháu đây, bố cháu nói phải đợi tới khi cháu trưởng thành rồi mới được giao cho cháu, đầu óc bác cứ nhớ nhớ quên quên mãi giờ mới đưa được cho cháu, bằng không xem như là hổ thẹn với ba mẹ của cháu!" Như hoàn thành được một sự kiện trọng đại, bác cả cười đến vô cùng vui vẻ.
Nói xong bác cả vỗ vai Lâm Phong. quay người rời đi, vừa đi vừa nói lời tạm biệt với Lâm Phong.
"Trong nhà còn có việc phải về trước, mấy thứ này cháu tự xem rồi xử lý nhé."
Sau khi bác cả rời đi Lâm Phong hướng tâm mắt nhìn về phía chiếc túi nilon, anh hiếu kỳ xách lên, quan sát một phen.
Thấy được một lớp bụi dày rơi xuống, thấy được bên trong là vỏ bao phân.
Miệng túi buộc chặt, dùng dây quấn kĩ mấy lượt, người nào không biết còn tưởng rằng trong này giấu bảo vật gì đâu.
"Ba ba, trong này có gì vậy?”
Thiến Thiến thò đầu qua, hiếu kỳ hỏi.
Lâm Phong xòe hai tay biểu thị chính mình cũng không biết, chỉ thấy đây là vỏ bao được dây buộc lại.
Lúc trước trong nhà thường sử dụng loại dây này, bởi loại dây này sẽ không bị biến chất, bây giờ buộc chặt như đòn bánh tét, muốn dùng tay gỡ ra, quả thực là khó như lên trời.
Không còn cách nào khác, đành xách về nhà lấy kéo mở ra coi sau vậy.
Ba người đợi đến khi đốt hết vàng mã, mới vội vàng đứng dậy ra vê.
Vừa về đến nhà, Thiến Thiến không chờ nổi nữa mà chạy đi tìm kéo, đưa cho Lâm Phong, háo hức mong chờ nói: 'Ba ba, ba ba! Mau mở ra coi xem có phải trong đó có đồ ăn ngon ông bà để lại cho Thiến Thiến không?"
Lâm Phong nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười!
Cái túi này ít nhất cũng đã có tuổi thọ hơn mấy chục năm, bên trong mà là đồ ăn thì trở thành hóa thạch từ lâu rồi cô nhóc Thiến Thiến ạI