Chương 224: Chuyện xưa về những viên đá
Chương 224: Chuyện xưa về những viên đáChương 224: Chuyện xưa về những viên đá
Lâm Phong cầm túi nylon lên, cảm thấy trọng lượng rất nặng.
Trong lòng anh mơ hồ thấy hơi nghi ngờ.
Sao anh cảm thấy cầm lên như tảng đá phát ra tiếng lách cách thì phải?
Chẳng lẽ ba mẹ anh thật sự để lại cho mình một túi đá ư?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, , Lâm Phong lại cảm thấy hơi buồn cười.
Thôi bỏ đi, mở ra xem thế nào!
Anh lầy kéo cẩn thận cắt sợi dây thừng trên túi nylon.
Gần như trong nháy mắt, một đám bụi mù mịt bay lên tràn ngập trong không khí, bay về phía nhóm người Lâm Phong và cô nhóc.
"Khụ khụ...'
Cô nhóc bị sặc kho sặc sụa, Lâm Phong vội ôm lấy Thiến Thiến, giấu cô nhóc ra sau lưng.
"Thế nào rồi? Không sao chứ, có bị sặc không?" Anh quan tâm hỏi.
Thiến Thiến lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to đen như mực, cố sức thò cái đầu nhỏ từ sau lưng Lâm Phong ra nhìn.
"Ba ba, ba mau nhìn xem trong túi có cái gì đi?"
Nhóc tham ăn này đang ho sặc sụa mà vẫn còn nhớ đến "đồ ăn" trong túi nylon cơ đấy!
Hai người liếc nhau một cái, đều dở khóc dở cười.
Lâm Phong cũng không lấy đồ ăn ra dụ dỗ nữa, anh đặt chiếc kéo trong tay xuống, sau đó cẩn thận mở miệng túi ra, nhìn vào bên trong.
Vừa nhìn thấy bên trong khiến Lâm Phong Lâm Phong ngây ngẩn cả người. Vì anh đoán không sai, bên trong túi thật sự chứa đầy một nửa là đá.
Lớp vỏ ngoài màu nâu gồ ghề, thậm chí có thể nhìn thấy các hạt đất mịn bám trên bề mặt.
Điều này đã hoàn toàn xua tan nghi ngờ của Lâm Phong, không phải là một đống đá.
Thiến Thiến và Khương Y Thanh tiến lại gần, nhìn vào trong túi nylon, cả hai người đều sững sờ tại chỗ.
Mấy thứ này là đá đúng không?
Một túi đá đã được cất giữ hơn mười mấy năm, hơn nữa là di vậy giao cho bác cả, luôn dặn đi dặn lại là phải giao cho Lâm Phong?
Không phải họ coi thường chúng không có giá trị, mà là nghĩ không ra mấy thứ này có mục đích gì?
Lâm Phong khựng lại rồi đổ tất cả những viên đá trong túi nylon ra.
Một đống đá lộp bộp rơi xuống đất.
Thiến Thiến nhìn đống đen như mực này, đôi mắt to lộ ra vẻ thất vọng.
Cô bé nghĩ là món gì đó ăn ngon cơ đấy!
Cô bé ngồi xổm xuống tỉ mỉ nhìn đống đá này, phát hiện không có gì khác, cô bé liền đi sang một bên xem tỉ vi một mình.
Khương Y Thanh cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Phong.
Cô đan hai tay vào nhau, hơi do dự nói ra: "Có lẽ trong đó hẳn là có ý khác, nếu không bác trai, bác gái cũng sẽ không cố ý giữ lại... đá cho anh, anh suy nghĩ kỹ lại xem? Hay là chúng ta đi hỏi bác cả?"
Lâm Phong vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, mình khi còn bé có xuất hiện chuyện gì liên quan đến đống đá này hay không.
Dù nói thế nào anh cũng cảm thấy không thể tin được, để lại cho mình một đống đá không liên quan gì, không phải là chuyện ba mẹ anh sẽ làm ra.
Bầu không khí hơi im lặng, Khương Y Thanh cũng không nói lời nào, cứ như vậy vẫn đứng bên cạnh Lâm Phong.
Ánh trăng ngoài cửa như nước, xuyên qua khe cửa sổ và cửa trước chiếu xuống mặt đất, phát ra ánh sáng dịu dàng.
Suy của Khương Y Thanh bị ánh trăng làm phân tâm, cô hơi thấy thần!
Bỗng cô nghe thấy Lâm Phong ngạc nhiên kêu lên: "Anh nhớ ra rồi!"
Khương Y Thanh vội quay đầu lại nhìn Lâm Phong hỏi: "Anh nhớ ra cái gì rồi ư?"
Lâm Phong gật đầu, vẻ mặt loáng thoáng hiện ra biểu tình đau khổ thật lớn.
Khương Y Thanh thấy vậy thì vô cùng lo sợi
Trầm mặc một hồi, Lâm Phong bỗng nhiên cười khổ mở miệng.
"Anh thật đúng là không biết, ba mẹ anh thế mà để lại những thứ này cho anh..."
Lâm Phong từ nhỏ đến lớn cùng ba mẹ tiếp xúc với những viên đá là năm anh bảy tuổi.
Khi ba mẹ anh đều đi làm ở bên ngoài, Lâm Phong ở nhà với ông bà nội, cũng được gọi là đứa trẻ bị bỏ lại.
Mỗi lần Lâm Phong bị bắt nạt, bị người khác mắng rằng anh có người sinh nhưng không có người nuôi, ông bà nội sẽ tận tình khuyên bảo anh rằng, ba mẹ vì kiếm tiền cho mình học hành, mua quần áo, không phải là không cần Lâm Phong.
Cậu bé Lâm Phong sẽ luôn gật đầu nửa hiểu nửa không, sau đó đếm từng ngày chờ ba mẹ trở về.
Anh thật sự nhớ ba mẹ.
Phải trả giá bằng việc chia ly, kết quả thu được chính là điều kiện trong nhà ngày một khấm khá hơn, ba mẹ tuy không kiếm được số tiên lớn gì, nhưng đều rất tiết kiệm, nên ba bốn năm sau cũng có khoản tiết kiệm nho nhỏ. Cho đến năm đó, khi ba mẹ anh trở về vào dịp tết, thì không ra ngoài nữa.
Anh còn nhớ rõ, mẹ vui vẻ ôm đầu mình, kích động nói với mình: "Tiểu Phong à, lần này mẹ trở về sẽ không đi nữa! Chúng ta ở nhà kiếm tiền! Ba mẹ ở nhà cũng có thể nuôi con rồi!"
Lúc Lâm Phong còn nhỏ, anh không biết ba mẹ mình mỗi ngày ở nhà bận rộn cái gì, anh chỉ biết mỗi ngày họ đều mua những viên đá từ bên ngoài về, sau đó dùng đá cát đá mày, ở nhà mân mê mấy viên đá kia.
Năm đó ba mẹ không ra ngoài làm việc, trong nhà càng ngày càng nhiều đá, sắc mặt của ba mẹ càng ngày càng xấu.
Từ lúc bắt đầu tràn đầy hy vọng, đến sau này vẻ mặt đầy u ám.
Sau một thời gian dài, cuối cùng cũng đến ngày bùng nổ.
Đầu tiên là mẹ anh bỗng nhiên suy sụp, hét lên với ba anh: "Tất cả là tại anh, mở cửa hàng làm việc chăm chỉ thì không làm, nói cái gì mà trở về cược đá! Mấy trò cược đá này là việc chúng ta có thể làm được sao? Anh nhìn xem gia đình bây giờ sắp táng gia bại sản không còn một xu dính túi! Học phí của Tiểu Phong sắp không trả nổi rồi, anh biết hay không hả?"
Vốn ba mẹ luôn có tình cảm rất tốt, thế nhưng ngày hôm đó lần đầu tiên ba mẹ cãi nhau, cậu bé Lâm Phong cuộn mình trốn dưới ghế sô pha, hai mắt mở to hoảng sợ nhìn hai người.
Cho đến khi ông bà chạy tới bế anh ra ngoài.
Kể từ đó về sau Lâm Phong dần dần biết được toàn bộ câu chuyện qua lời kể của bác cả và cô nhỏ.
Hóa ra trước đây ba mẹ luôn làm giày da ở Ôn Châu, mở một cửa hàng nhỏ, tuy nói là kinh doanh không phải là tốt nhất trong vùng, nhưng năm đó giày da thủ công rất được ưa chuộng, nên nguồn cung cấp cơ bản cho cửa hàng của hai vợ chồng không thiếu, hai vợ chồng cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền. Vốn dĩ cuộc sống như vậy trôi qua cũng rất tốt, nhóc Lâm Phong ở nhà với ông bà nội, tuy nói là đứa trẻ bị bỏ lại nhưng ông bà nội đã dành cho cậu bé tình yêu thương rất nhiều.
Điều không ngờ tới là ngày tháng trôi qua, tâm của ba anh cũng trôi theo, hàng ngày nhìn những ông chủ lớn kia mang giày da thủ công đắt tiền đi tới đi lui, mà mình lại phải vất vả thức đêm thức khuya làm việc, kiểu tâm lý thua kém này càng càng mạnh mẽ, khiến việc theo đuổi tiền bạc của ông gần như là méo mó.
Mà mẹ anh luôn cảm thấy trong lòng áy náy, không thể tự mình chăm sóc cho con.
Cho đến một ngày, một người đồng hương thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà thì bị ba anh phát hiện ra.