Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225: Cược Đá

Chương 225: Cược đá Chương 225: Cược đáChương 225: Cược đá

Ba anh rất tò mò về cách kiếm tiên của người đàn ông cùng quê đó, ông cả đêm chạy đi hỏi, hỏi ra mới biết gân đây ngành công nghiệp cược đá ngọc thạch Vân Nam đang phát triển mạnh, một dao nghèo, một dao giàu, chỉ cần mua được viên đá tốt, cắt ra ngọc thạch tốt, như vậy có thể trong một đêm trở thành triệu phú hoặc tỷ phú!

Vì thế ba bất chấp sự ngăn cản của mẹ, đóng cửa tiệm giày da nhỏ, đưa mẹ anh về nhà mày mò ngọc thạch.

Sau khi trở về suốt một năm ba mẹ đều lâm vào trạng thái điên cuồng, không những tiêu hết tiền tiết kiệm của mình để mua những viên đá đó về cược, mà còn hỏi mượn tiền của bác cả và cô nhỏ để cược đái

Cuối năm đó, nhà nghèo đến nỗi ngay cả đầu xuân năm sau, không đủ tiên cho Lâm Phong đi học, trái cây sấy khô và đồ tết gì đó đều là tiên ông bà nội chỉ trả.

Lần bùng nổ đó, khiến ba mẹ anh tỉnh ngộ, quyết định vẫn là thành thật kiếm tiền bằng nghề đóng giày da.

Đấn tận bây giờ Lâm Phong vẫn còn nhớ.

Sau tết, mẹ nước mắt giàn giụa nắm lấy vai mình, giọng nói run rẩy nói với mình: "Tiểu Phong à, mẹ xin lỗi, con, mẹ cũng muốn ở nhà chăm sóc cho con thật tốt, đưa con đi học, nhưng trong nhà thật sự là không có tiền, mẹ phải ra ngoài làm việc với ba, con ở nhà phải nghe lời bà nội, con biết không?"

Cậu bé Lâm Phong cắn môi, hốc mắt đỏ hoe, gật đầu đồng ý.

Cậu làm sao không biết điêu đó chứ?

Tiền để ba mẹ đi làm đều là mượn của bác cả và cô nhỏ.

Cậu biết hết tất cả.

Nhưng Lâm Phong không biết chính là, những lời đó như là lời chia tay đơn giản.

Anh còn tưởng rằng cùng lắm là như trước kia, Tết đến ba mẹ sẽ lại về, ba mẹ chỉ ở bên ngoài làm việc mà thôi, không phải là không cần mình nữa.

Cậu bé không thể khóc.

Không thể rơi nước mắt!

Cậu là nam tử hán mài

Thế là Lâm Phong đứng trên con đường lầy lội ở đầu thôn, tận mắt chứng kiến ba mẹ mình gánh hai túi ni lông lớn trên vai, vừa khóc vừa xoay người lên xe rời khỏi thôn.

Mãi cho đến khi chiếc xe mà ba mẹ anh ngồi biến mất trước mắt Lâm Phong, anh không rơi một giọt nước mắt nào.

Lâm Phong siết chặt nắm đấm nhỏ.

Cậu bé biết ba mẹ đến Tết sẽ về, sẽ lại vui vẻ như trước, mua cho mình rất nhiều đồ ăn ngon và quần áo mới.

Cậu bé không thể khóc, đó mới là điều đáng mừng!

Tuy nhiên số phận không chiều lòng cậu bé.

Sáu giờ rưỡi chiêu cùng ngày, Lâm Phong vẫn đang ăn cơm ở nhà với ông bà nội.

Về phần vì sao anh nhớ rõ thời gian như vậy, là sáu giờ rưỡi là thời gian phát sóng bộ phim hoạt hình Cuộc phiêu lưu của chú cá chép nhỏ, anh rất thích con cá chép nhỏ bên trong, dũng cảm lại thông minh.

Lâm Phong đang lùa cơm vào miệng, chuẩn bị ăn xong liền xem TVI

Vẻ mặt kinh hãi của Trưởng thôn ở ngoài cửa, ông xông vào nhà, vừa chạy vừa hét lớn: "Không xong rồi! Không xong rồi! Lão Lâm, nhà ông xảy ra chuyện rồi!"

"Chiếc xe chở con trai và con dâu của ông lúc xuống núi xảy ra tai nạn giao thông với người ta, lao thẳng xuống vực sâu, thi thể cũng không tìm thấy!"

Sấm sét giữa trời quang, tai họa đột ngột ập đến như thết

Lâm Phong đến bây giờ còn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, chỉ là trí nhớ về sau liền mơ hồ không rõ.

Phần lớn là mình dần dần trở nên tự ti, mãn cảm, không còn thiện chí giao tiếp với người ngoài.

Suy nghĩ đến đây, anh không bao giờ muốn nhớ lại.

Khương Y Thanh nhìn hốc mắt Lâm Phong bắt đầu đỏ lên, nắm tay đang buông thõng bên hông của anh bắt đầu siết chặt trong vô thức.

Cả người giống như bị cuốn vào miền ký ức mênh mông mà đau đớn.

Khương Y Thanh hoảng sợ, vội vàng vươn tay, vô thức nắm lấy ống tay áo của Lâm Phong.

"Anh không sao chứ? Anh sao rồi Lâm Phong?"

Khương Y Thanh lo lắng hỏi.

“Anh không sao."

Lâm Phong hít sâu một hơi, đè ép lại tâm tình đang xao động, chậm rãi bình tính lại.

Hai mắt của anh vẫn còn hơi đỏ, anh quay đầu nhìn Khương Y Thanh đang lo lắng cho mình, trong lòng anh như có dòng nước ấm đang chảy.

"Anh nhìn những viên đá này thì nhớ lại một số chuyện năm xưa."

Lâm Phong khẽ cười nói với cô.

Nếu như mình đoán không nhầm thì những viên đá này là những viên đá năm đó ba mẹ cược để lại.

Xem ra là mấy thứ vô dụng bỏ ở xó xỉnh, hẳn là đã bị mở ra, chắc là ba mẹ anh cũng không nỡ vứt đi, cất ở trong nhà, nghĩ có lẽ còn có hy vọng tìm mở ra được ngọc phỉ thúy.

Mặc dù trọng lượng túi nylon đầy một nửa đá, tuy không nặng lắm nhưng số lượng khá nhiều.

Suy cho cùng, chúng đều có kích thước bằng một nắm tay, thậm chí có viên bằng nửa nắm tay.

Lâm Phong đối với cược đá cũng không nghiên cứu nhiều lắm, tuy rằng đây là ba mẹ để lại cho mình, hưng hiện tại nhìn thấy những nguyên liệu cược đá này, anh không khỏi nhớ tới chuyện năm đó.

Anh và Khương Y Thanh, hai người cùng nhau bỏ những viên đá này vào trong túi nylon, dùng sợi dây thừng ban đầu tùy tiện buộc miệng túi lại, mấy thứ này giữ lại làm kỷ niệm vậy!

Lúc này đêm đã khuya, Lâm Phong gọi Thiến Thiến tới, bảo cô bé nhanh tắm rửa rồi đi ngủ,

Cô nhóc hiện giờ cũng mệt mỏi, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, một mình đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, tắm rửa xong thì chào Lâm Phong và Khương Y Thanh, sau đó về phòng đi ngủ.

Đêm khuya.

Lâm Phong một mình trở về phòng, thế nào cũng không ngủ được.

Đã lâu lắm rồi anh không nhớ đến những chuyện năm xưa, vốn tưởng rằng mình đã quên, nhưng giờ đêm đã khuya, nhìn những viên đá cược trong phòng mình, Lâm Phong cảm thấy lồng ngực như thắt lại.

Anh thở dài. Đứng dậy, đi xuống đất, nhặt túi đá lớn lên, sau đó tiến vào không gian.

Mắt không thấy tâm sẽ không phiền.

Không gian luôn là một màu xám xịt, không có ngày cũng không có đêm, sương mù màu xám dường như nhạt đi một chút, Lâm Phong xách túi đá đi đến bờ suối, đặt túi đá xuống.

Hoàng Hoa Lê Hải Nam trong không gian đã phát triển rất dày, khi nào trở lại Thưởng Hải hẳn là có thể chặt khúc nhỏ mang đi bán.

Rau quả và hoa hồng .Juliet đều phát triển rất tốt, những chú ong nhỏ hiện đang sống trong thùng gỗ làm tổ ong do Lâm Phong tạo cho bọn chúng, tạo nên một môi trường yên bình và hài hòa.

"Phù... I

Một lúc lâu sau, trái tim Lâm Phong rốt cục bình tĩnh trở lại, anh duỗi thắt lưng quyết định ra ngoài đi ngủ.

Chỉ là không nghĩ tới, ngồi ở chỗ này quá lâu, Lâm Phong lại quên mất phía sau có một túi đái

Anh vung trực tiếp túi đá xuống.

Miệng túi vốn được buộc bằng sợi dây thừng đã đứt, buộc không chặt lắm, bây giờ rơi xuống, quán tính quá lớn, đá trong túi lần lượt lăn ra ngoài.

"Bõm Bõm..."

Vài viên đá thậm chí còn rơi thẳng xuống suối, phát ra tiếng bõm.

Lâm Phong hoảng sợ, vội vàng nhặt những viên đá này lên, nhưng khi anh đi nhặt đá trong suối, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt!

Viên đá này...

Có vấn đềt
Bình Luận (0)
Comment