Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 230: Phân Biệt Nguyên Thạch

Chương 230: Phân biệt nguyên thạch Chương 230: Phân biệt nguyên thạchChương 230: Phân biệt nguyên thạch

Tiếp theo, sư phụ đã bắt đầu theo bản năng chậm lại tốc độ tay, biểu cảm cũng biến thành cực kỳ chuyên chú nghiêm túc.

Thời điểm cắt ngọc thạch, sợ nhất chính là thất thân hoặc là sơ sẩy.

Nếu không, chỉ cần cạ rớt một chút vỏ ngoài, nếu là các loại phỉ thuý tâm thường thì cũng thôi đi, một khi là băng chủng phỉ thúy hoặc là thủy tinh chủng phỉ thúy, nhất là thế nước tốt, một chút vỏ ngoài cũng có thể làm cho người ta vô cùng đau lòng!

Lâm Phong đang tỉ mỉ quan sát từng bước ngọc thạch bị sư phụ cắt ra, vừa là vì quan sát ngọc thạch rốt cuộc là dáng dấp gì, vừa là chuyên tâm ghi lại thủ pháp của vị sư phụ này ở trong đầu.

Trong nhà cũng không thiếu tảng đá do ba mẹ lưu lại.

Lỡ như trong số đó còn có ẩn chứa ngọc thạch, anh cũng có thể mua một máy cắt về, tự mình cắt.

Tuy động tác của Sư phụ cực kỳ cẩn thận, thế nhưng tốc độ dùng tay lại một chút cũng không hề chậm.

Dù sao cũng là tay nghề kiếm cơm đã nhiều năm.

Lập tức, mười mấy phút sau, sư phụ già trong nháy mắt vui vẻ!

"Chú cũng hên đấy! Da mỏng nhân bánh lớn! Không ngờ tảng đá chỉ to khoảng nửa bàn tay, lại có thể cắt ra một miếng ngọc thạch hoàn chỉnh! Có thể làm một cái vòng tay đẹp! Chúc mừng nha chút"

Sư phụ già cười nói với Lâm Phong.

Lâm Phong gật đầu, cũng cười không nói chuyện.

Từ trong tay sư phụ già nhận lấy ngọc thạch, Lâm Phong thận trọng bỏ vào trong túi.

Tiếp theo, anh lại đi mua một máy cắt loại nhỏ.

Máy cắt loại nhỏ này quả nhiên rất nhỏ.

So với một chiếc máy sấy không lớn hơn được bao nhiêu, cầm ở trên tay tương đối nhẹ, có thể cầm bằng một tay.

Bề mặt khi sờ vào khá nhẫn nhụi, tổn thương đối với đá nhất định phải nhỏ hơn không ít.

Lâm Phong trả tiền, tảng đá trong lòng coi như rơi xuống.

Hơn nữa, điểm quan trọng nhất, anh gần như đã chắc chắn, nước linh tuyền thực sự có hiệu quả đối với phán đoán nguyên thạch!

Nghĩ đến đây, anh liếc nhìn sạp hàng bày đầy hai bên phố, bỗng nhiên một ý nghĩ không thể áp chế hiện lên trong đầu.

Thử xem sao.

Ý nghĩ này cứ như cỏ dại vậy bắt đầu điên cuồng sinh trưởng trong lòng.

Lâm Phong suy nghĩ một lúc, quyết định có thể thử một lần.

Anh trước tiên tìm người, hỏi vị trí của nhà vệ sinh công cộng.

Thôn Hắc Thủy tuy bần cùng lạc hậu, thế nhưng nhà vệ sinh công cộng vẫn phải có.

Hơn nữa còn là bồn cầu ngồi tương đối hiện đại.

Dù sao cũng là nơi dựa vào giao dịch để thu lợi nhuận, một ít thiết bị hiện đại hoá vẫn cung cấp.

Trước khi Lâm Phong tiến vào nhà vệ sinh công cộng, cố ý quan sát một vòng, sau khi phát hiện không có người chú ý tới mình, lúc đó anh mới vào nhà vệ sinh công cộng. Rồi sau đó, lắc mình tiến nhập không gian.

Đầu tiên là đặt máy cắt loại nhỏ ở trong không gian, rồi sau đó, Lâm Phong tìm một tìm thấy một cái xô màu đỏ đục, đổ đầy nước Linh Tuyền vào rồi xách ra ngoài.

Ba phần tư nước, sạch sẽ trong suốt, trông giống y như nước thông thường không có chút gì khác biệt.

Lâm Phong xách nước, hướng về góc phố đi tới.

Trên thực tế, nguyên nhân Lâm Phong làm như vậy rất đơn giản.

Bởi vì trên đường phố Hắc Thủy, kẻ trông kỳ kỳ quái quái cũng không chỉ mình một mình.

Nói ra thì rất kỳ quái lại buồn cười.

Mỗi người đều có một bộ phương pháp phán định đổ thạch của riêng mình.

Có người dựa vào khứu giác, có người nghe tiếng vang như vỗ vào quả dưa hấu, có người còn mang theo đèn pin chiếu sáng, có thể nhìn kỹ hòn đá rất lâu.

Những người khác mang theo kính lúp, búa nhỏ, vân vân...

Mục đích của những người này chỉ có một, tìm được tảng đá có khả năng nhất xuất hiện phỉ thúy.

Mọi người đều xem như là hiểu rõ lòng nhau, vì vậy, người bán đá nói như này, chỉ cần không tổn thương bề ngoài tảng đá, không cần biết sử dụng thủ đoạn hiện đại công nghệ cao nào tới để kiểm tra, trên cơ bản cũng sẽ không có người phản đội.

Nhất là như Lâm Phong vậy xách theo một thùng nước.

Mọi người nhìn chỉ sẽ cảm thấy buồn cười, cũng sẽ không để ý nhiều.

Dù sao không ít người vì đổ thạch mà làm ra những cử chỉ điên rồ.

Lâm Phong xách cái xô màu đỏ, đi vê hướng đám đông. Anh đầu tiên là tùy ý đi tới trước một sạp nhỏ.

Sạp nhỏ này do một đứa trẻ Việt Quốc bày.

Đứa bé trai này có con mắt thật to, da ngăm đen, tứ chi khá gầy, ngồi bẹp xuống đất, lúc thấy Lâm Phong qua đây, nó vội đứng lên, cười thân thiện với Lâm Phong.

“Tiên sinh, mua đá sao?”

Nó dùng tiếng phổ thông tuy không chuẩn, thế nhưng rất lưu loát.

Dù sao loại chào hỏi buôn bán tiếng Trung này không biết đã nói bao nhiêu lần rồi.

Lâm Phong gật đầu, để cái xô đỏ mà mình mang tới dưới đất, anh đại khái nhìn lướt qua tảng đá trong gian hàng của bé trai trước mặt, trong lòng cảm thấy hết sức hài lòng.

Đá của bé trai này không lớn lắm cũng không tính là nhỏ.

So với hòn đá to chừng nửa bàn tay mà Lâm Phong mang đến, một hòn đá lớn chừng quả đấm đã lớn hơn nhiều lắm rồi, ó kích thước bằng hai quả cam, được sắp xếp ngay ngắn từng viên một, mặt trên còn dính không ít bùn đất tươi.

Lâm Phong nhìn bùn đất này, mí mắt giật một cái.

Anh quên có người từng nói với mình, cái nghề đổ thạch này, cho dù là tận mắt ngươi nhìn thấy, cũng có thể là giả.

Những bùn đất này, ngươi thậm chí cũng không biết là do bé trai này mỗi ngày mỗi ngày gian khổ đào lên, hay thật sự là bùn đất tươi.

Tuy nhiên những thứ này đều không phải ở trong phạm vi quan tâm của Lâm Phong.

Anh cười cười với bé trai, rồi sau đó nói: 'Là muốn mua tảng đá, thế nhưng anh phải dùng phương pháp của mình để chọn, được không?" Nghe mấy chữ phương pháp của mình để chọn, bé trai hiển nhiên là cảnh giác nhíu mày, quan sát trên dưới Lâm Phong.

"Phương pháp gì?"

Bé trai hỏi.

Lâm Phong vội khoát khoát tay, ý bảo bé trai không cần hoảng.

"Không có gì cả, chỉ là rửa một chút những hòn đá này, để anh xem đường vân của những tảng đá này, có thể chứ? Tuyệt đối sẽ không làm hư đái"

Lâm Phong nói.

Bé trai ở Lâm Phong sau khi liên tiếp lập lại hai lần lời này, mới xem như nghe hiểu lời nói của Lâm Phong.

"Rửa ngay chỗ này?"

Bé trai vươn tay, chỉ chỉ cái xô đỏ ở bên cạnh Lâm Phong hỏi.

Lâm Phong gật đầu.

"Vậy cũng được, tùy bác chọn!"

Bé trai nhếch miệng cười, vô cùng sảng khoái nói.

Lâm Phong nói cám ơn, trong lòng lúc này cũng sinh ra một chút kích động.

Anh cũng không chọn, trực tiếp lấy từ phía ngoài cùng sạp.

Trực tiếp vươn tay, cầm lấy một tảng đá đặt vào trong xô đỏ.

Lâm Phong đương nhiên sẽ không vụng về đến mức vừa bỏ tảng đá đã buông tay, nếu không, trong viên đá một khi không có ngọc thạch, vậy không phải sẽ nổi lên rồi sao?

Tảng đá nổi lên mặt nước, vậy sẽ dọa sợ một đám người rồi!

Lâm Phong áp dụng xem như là một biện pháp so sánh xảo diệu.

Hai tay đưa lên đưa xuống, anh đặt hòn đá vào giữa rồi từ từ hạ xuống nước. Lúc này, chỉ cần hơi cảm thụ xem tảng đá kia là chìm xuống hay di chuyển lên ở trong nước thì biết ngay vấn đề rồi.

Lâm Phong biết ngay mình không có hên như thế.

Tảng đá trong tay vừa vào rong nước, Lâm Phong liền cảm nhận được một cỗ lực nổi lên trên.
Bình Luận (0)
Comment