Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 247 - Chương 247: Tôi Là Tiên Lão Tam

Chương 247: Tôi là Tiên Lão Tam Chương 247: Tôi là Tiên Lão TamChương 247: Tôi là Tiên Lão Tam

Anh không biết đường, vì thế dậy sớm một chút, đặc biệt đến tìm một chuyến.

Suốt đoạn đường đi hỏi thăm đến được nơi này, vừa ngẩng đầu liên nhìn thấy cửa hàng ngọc thạch của Tiền Lão Tam mở cửa.

Tiên Lão Tam đang ngồi xổm trước cửa hàng ngọc thạch, đang hút thuốc thì nhìn thấy anh đi tới, ông ta mở to mắt nhìn anh chăm chú.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Phong chính là nhíu mày, vẻ mặt hơi mờ mịt.

Người này là ai? Sao nhìn lại nhìn mình chằm chằm thế này?

Chẳng lẽ biết mình hay sao?

Lâm Phong cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao trên đời luôn có người kỳ quái.

Lâm Phong đang định vòng qua người này, đi thẳng vào trong cửa hàng ngọc thạch của Tiền Lão Tam.

Nhưng không nghĩ tới, thời điểm mình vừa định vượt qua người này, người đàn ông trung niên chợt đứng lên!

Ông ta kinh ngạc nhìn mình, thấy Lâm Phong tựa như không biết, ông ta vội vàng nói: "Người anh em! Tôi nè! Còn nhớ tôi không? Hai ngày trước chúng ta đã gặp nhau ở thôn Hắc Thủy!"

Tiên Lão Tam sốt ruột nói.

Lâm Phong rốt cuộc cũng nhớ ra người đàn ông trung niên này, khó trách anh cảm thấy hơi quen quen, cảm giác là đã gặp qua ở thôn Hắc Thủy!

Đúng rồi!

Đấy chính là người đàn ông trung niên ở quầy hàng của lão Trần, đã ngồi bên cạnh nhắc nhở anhl Là ông tai

"À, tôi nhớ ra anh rồi!"

Lâm Phong cũng cười nói, sau đó từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, mở ra, đưa một điếu cho người đàn ông trung niên.

Anh nói: "Hút thuốc không?"

Tiền Lão Tam cảm kích cười hì hì nhận lấy, đưa điếu thuốc lên ngậm trong miệng.

Hai người chào hỏi vui vẻ, sau đó Tiền Lão Tam mới hỏi: 'Cậu đến cửa hàng ngọc thạch mua đồ gì à?"

Lâm Phong vẫn chưa nhận ra người đàn ông trước mặt này là ai, anh cười nói: "Không phải, tôi tới cửa hàng ngọc thạch của Tiền Lão Tam tìm thợ giỏi."

Lâm Phong nói xong thò đầu ra sau, hất cằm chỉ về phía sau Tiền Lão Tam.

"À, chính là cửa hàng ngọc thạch phía sau anh!"

Tiên Lão Tam vui vẻ! Ha hai

Đây không phải là trùng hợp sao!

"Cậu tìm Tiền lão Tam à?"

Tiên lão Tam cười hỏi.

Lâm Phong gật đầu: "Chính xác là tôi tới tìm thợ cả làm ngọc thạch, muốn làm một ít trang sức."

"Thợ giỏi nhất của cửa hàng ngọc thạch của Tiền Lão Tam chẳng phải là Tiền Lão Tam đấy sao!"

Tiền Lão Tam ưỡn thẳng ngực, trong lời nói nói có chút tự hào.

Tay nghề chế tác ngọc được truyền từ đời này sang đời khác trong gia đình của ông ta, không phải người bình thường có thể so sánh! Dù sao mình cũng dựa vào tay nghề truyền thừa đến hôm nay!

Lâm Phong cười nói: "Vậy được, tôi đi tìm Tiên Lão Tam! Hôm nay tôi còn có việc cần làm, vậy..."

Lâm Phong muốn chào tạm biệt.

Suy cho cùng cũng chỉ là bình thủy tương phùng, sơ giao mà thôi.

Hôm nay anh còn có việc cần làm!

Tuy nhiên, ngay khi Lâm Phong chuẩn bị rời đi, Tiền Lão Tam bỗng vươn tay kéo Lâm Phong lại.

"Ây da! Đợi đã, cậu tìm Tiền Lão Tam đúng không?"

Tiên Lão Tam nói xong rít mạnh một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói.

"Là tôi nè!"

Lâm Phong sửng sốt.

"Anh là? Là ai? Tiên Lão Tam?"

Lúc này Lâm Phong cảm thấy hơi ảo ảo rồi.

Không phải chứ?

Trùng hợp như vậy sao?

"Đúng thật là tôi!"

Tiền Lão Tam cười ha ha, kéo Lâm Phong vào trong cửa hàng của mình.

"Nào nào, mọi người thấy cậu thanh niên này không?"

Tiền Lão Tam mỉm cười lên tiếng với mọi người: "Đây chính là cậu thanh niên bảo tôi mua khối đá kia!"

Tiên Lão Tam nói xong, một đám người làm lao vù vù đến vây quanh Lâm Phong. Lâm Phong hoảng sợ.

"Chưởng quỹ, đây chính là quý nhân nha!"

Có người mở miệng nói.

Tiền Lão Tam cảm khái: "Đúng vậy! Anh chàng này chẳng phải đến tìm Tiền Lão Tam à! Nhìn xem, tôi đang nghĩ cách làm thế nào tìm người cảm ơn đây! Người này đã tìm tới cửa rồi! Đây đúng là duyên phận!"

Mấy người làm xung quanh ríu rít trò chuyện sôi nổi.

Lâm Phong lúc đầu còn có chút mơ hồ, nhưng giờ thì anh rốt cuộc cũng nhận ra người đàn ông trung niên trước mặt mình thật sự là Tiền Lão Tam.

Thật đúng là đánh bậy đánh bạ mài

Lâm Phong vội vàng cười khoát tay bảo ý mình không có công lao gì, sau đó nói với Tiền Lão Tam: "Tất cả chỉ là may mắn mà thôi."

Tiền Lão Tam lập tức cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao mấy chuyện mua đá này đúng là như vậy, ngoại trừ may mắn ra, thì còn biết nói gì nữa đây?

Ông ta cười nói: "Ha ha, cứ xem như là may mắn đi, chắc do Tiền Lão Tam tôi dính ánh sáng của cậu!"

Sau khi nói xong, Tiền Lão Tam dập tắt tàn thuốc mà ông ta hút xong, hỏi Lâm Phong: "Thế nào, hôm nay tìm tôi có chuyện gì? Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói! Tôi còn nợ cậu một ân tình đấy!"

Những người làm ăn luôn luôn là như vậy.

Tổ tiên của Tiền Lão Tam đã làm việc trong ngành này nhiều thế hệ, ông ta biết rõ làm ăn quan trọng nhất chính là nhân mạch.

Vốn dĩ ông ta nợ nhân tình của chàng trai trẻ này, ông ta phải tính toán thật tốt, phải để cậu ta thấy thoải mái! Lâm Phong cũng không quanh co lòng vòng, cười nói với Tiền Lão Tam: "Lần này tôi tới chính là muốn tìm anh có chút việc."

Anh nói xong mở túi xách lấy ra một cái hộp giấy.

Tai của Tiền Lão Tam có thể được xem là khá nhạy bén.

Ông ta làm trong ngành ngọc thạch nhiều năm, trong một thoáng ông lén nghe được, trong hộp nhất định là âm thanh của phỉ thúy!

Đột nhiên, dường như mọi cảm giác thèm ăn đều bị ngưng lại, Tiền Lão Tam ội vàng quay đầu lại, cẩn thận nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.

Quả nhiên!

Khoảnh khắc Lâm Phong mở hộp ra, đôi mắt của Tiền Lão Tam đã nhìn thẳng vào đói

"Cái này, cái này, đây là... ngọc bích đế vương?! Còn là phỉ thúy băng chủng?!"

Tiền Lão Tam phấn khích đến mức giọng nói của ông ta run rẩy.

Ông ta rợn to hai mắt, nhìn hai khối ngọc trước mắt ông tựa như không dám tin vào mắt mình!

Ôi mẹ ơil

Đẹp quá đi mất.

Ánh đèn sáng trưng trong cửa hàng đang tỏa sáng từ trên cao.

Khối phỉ thúy băng chủng đế vương nằm lặng lẽ trên tấm vải màu vàng sáng.

Thế nước mượt mà yên tĩnh phản chiếu màu xanh lục của khối phỉ thúy băng chủng đế vương.

Màu lam sắc và vàng sáng.

Tại khoảnh khắc này hình thành sự tương phản rạng rỡ.

Chiếm hết tất cả ánh sáng rực rỡ của vạn vật. Đoạt hết đỉnh cao của tạo hóa.

Ngọc bích đế vương là loại ngọc cực phẩm khó tìm.

Bây giờ xuất hiện trước mặt mọi người.

Da đầu của Tiền Lão Tam tê dại, hai mắt ông mở to, nhìn chằm chằm vào khối ngọc bích đế vương, ông ta không thể tin vào mắt mình!

Cửa hàng ngọc thạch của Tiền Lão Tam đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện ngọc phỉ bích đế vương rồi nhỉ?

Ai cũng phấn khích không kìm nén được, mấy người làm nhao nhao lên vây xung quanh, nhưng chưa kịp nhìn được gì thì đã bị Tiên Lão Tam mắng lui vê.

Mẹ kiếp.

Hai khối nhỏ này giá cả chục triệu chứ ít ỏi gì!

Nếu lỡ làm hỏng ai kham nổi!!

"Mọi người tránh ra, tránh ral"

Tiền Lão Tam mắng đuổi người, sau đó nhanh chóng đậy chiếc hộp lại, cẩn thận đẩy chiếc hộp về phía giữa bàn.

Ông ta ngẩng đầu, kích động nhìn Lâm Phong: "Cậu định bán khối ngọc bích đế vương này à?”
Bình Luận (0)
Comment