Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 291:Hai Đứa Yêu Nhau?

Chương 291:Hai đứa yêu nhau? Chương 291:Hai đứa yêu nhau?Chương 291:Hai đứa yêu nhau?

Lâm Phong bất đắc dĩ nhún vai, biểu thị bản thân cũng không hiểu gì hết!

Trong lúc nhất thời, trong phòng vang lên tiếng khóc loáng thoáng của Khương Y Thanh.

Tiếng khóc sụt sùi nức nở kéo dài hơn mười phút mới từ từ ngừng lại.

Đợi đến khi tâm trạng Khương Y Thanh dần an ổn trở lại, Lâm Phong mới gấp rút vào trong.

"Sao thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Từ trước tới nay anh chưa từng thấy Khương Y Thanh khóc lần nào cả, cho tới tận lần này anh mới nhận ra rằng trơ mắt nhìn người mình thích rơi nước mắt là loại cảm giác đau khổ và vô lực thế nào.

“Chuyện trong nhà..."

Khương Y Thanh kể mọi chuyện đã xảy ra cho Lâm Phong nghe.

"Em không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, lúc trước mẹ em đã nhắc nhở em là không được, ông ấy chưa từng bao giờ coi em là con gái ruột!"

Khương Y Thanh phẫn nộ cắn răng nói.

Lâm Phong suy ngẫm một hồi rồi ngồi xuống bên cạnh Khương Y Thanh.

Sau đó không nói lời gì vươn tay ra, ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng để cô tựa đầu lên trên vai mình, Khương Y Thanh nhích lại gần, nghiêng người sang.

"Đừng sợ, không có gì phải lo lắng cả, tất cả đã có anh ở đây rồi."

Lâm Phong chăm chú nhìn vào mắt cô, gần từng chữ.

"Hai người muốn ở bên nhau, làm sao có thể đơn giản được? Chưa kể, tình huống của anh còn hơi đặc biệt..." Lâm Phong vừa nói vừa nhìn Khương Y Thanh, ngay cả Thiến Thiến cũng rất lo lắng nhìn Khương Y Thanh.

"Nhưng em phải tin một điều này, đó là anh và Thiến Thiến đều rất yêu em."

Lâm Phong nói xong, Thiến Thiến có vẻ như cũng muốn biểu đạt thành ý, vội vàng giơ tay phải đưa ba ngón tay lên.

Chân thành nhìn Khương Y Thanh: " Dì ơi, không phải, ma ma ơi, Thiến Thiến thật sự rất muốn ma ma trở thành mẹ của Thiến Thiến!"

Tình yêu của trẻ con rất chân thành thuần túy.

Khương Y Thanh nghe Thiến Thiến nói xong, lập tức mềm lòng, như thể vừa được chữa lành bởi sức mạnh tình yêu mạnh mẽ.

"Mẹ cũng yêu con."

Khương Y Thanh hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt đẫm nước mắt cuối cùng cũng nở lên một nụ cười.

Bầu không khí giữa ba người cuối cùng cũng ổn định trở lại, Lâm Phong lôi kéo Thiến Thiến trò chuyện thêm.

Vài phút sau ngoài cửa truyên đến tiếng mở cửa.

Là bà nội Hoàng trở vê.

Bà nội Hoàng biết hôm nay Lâm Phong và Thiến Thiến quay trở về, nên từ sáng sớm đã đi chợ mua thật nhiều đồ và, lúc này trở lại xách theo túi lớn xương sườn trở về, từ xa đã thấy ba người ngồi trên ghế salon.

"A..., Tiểu Thanh cũng đến rồi!"

Bà nội Hoàng nhanh chóng đổi sang dép lê, xách túi đồ to đùng về phía phòng khách.

Kết quả đi được nửa đường mới nhớ ra, trên tay mình còn đang xách đồ!

Tức khắc xách túi đồ đi vào trong bếp cất đi, xong xuôi mới đi ra phòng khách. "Ăn trái cây nào, đồ bà vừa mới mua đó, rất tươi luôn!"

Bà nội Hoàng nói xong đặt túi lớn hoa quả lên trên mặt bàn, miệng túi đã mở ra.

Chú mèo nhỏ tham ăn Thiến Thiến không thể chờ đợi được kiễng chân lên, nhìn vào bên trong túi, hai mắt lập tức sáng lên!

"Có thanh long Thiến Thiến thích ăn nhất này!"

"Ba ơi con muốn ăn thanh long với mẹ, mỗi người một nửa!"

Cô bé cao hứng quá nên quên đi những lời Lâm Phong vừa nói với mình.

Lời này vừa nói ra, trên mặt Lâm Phong và bà nội Hoàng đều lộ ra vẻ vi diệu.

Bà nội Hoàng kinh ngạc nhìn Lâm Phong và Khương Y Thanh, hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Mới có mấy ngày, hai đứa đã đi kết hôn rồi sao? Đã lấy giấy đăng ký kết hôn chưa?”

Lâm Phong dở khóc dở cười, vội vàng quay sang giải thích với bà nội Hoàng: "Không phải vậy đâu ạ, là Thiến Thiến gọi chơi thôi, nhưng dạo này con cũng đang nghĩ tới chuyện đi gặp người nhà Tiểu Thanh."

Lời này tương đương với việc thừa nhận quan hệ giữa anh và Khương Y Thanh.

Bà nội Hoàng rất bất ngờ, tới lúc phản ứng lại, trên mặt hiện ra thần sắc kinh hỉ không gì sánh kịp!

"Là thật sao? Tiểu Phong con thật sự tiến tới với Tiểu Thanh sao?!"

Bà nội Hoàng vô cùng phấn khích.

Từ rất lâu trước đây bà đã luôn cảm thấy hai người sinh ra là dành cho nhau, cả hai đều rất quan tâm đến nhau, nhưng lại không biết nguyên nhân gì, từ đầu đến cuối vẫn bị ngăn cách bởi một lớp màn che.

Giờ khắc này lại hào phóng thừa nhận yêu nhau, rõ ràng là muốn duy trì quan hệ này!

"Ôi, vui quá đi mất thôi, bà không thấy được cháu gái bà kết hôn, nhưng có thể nhìn thấy con và Tiểu Thanh kết hôn, thì bà có chết cũng không hối tiếc!"

Bà nội Hoàng kích động xoa tay, lại nhanh chóng lấy quýt, chuối trong túi hoa quả ra đưa cho Khương Y Thanh.

"Nào, nào, ăn nhiều hoa quả vào đi con, một đường này vất vả cho con rồi!"

Bà nội Hoàng nhìn ánh mắt Khương Y Thanh nhìn Thiến Thiến nhà mình, thật sự là càng nhìn càng thích!

Thật sự rất thích Thiến Thiến!

Khương Y Thanh vốn còn đang hơi buồn, nhưng sau khi gặp được bà nội Hoàng, nhanh chóng quệt nước mắt, gượng cười.

"Cám ơn bà nội Hoàng!"

Khương Y Thanh cười nói với bà nội Hoàng.

Cô với tay lấy một quả chuối, lột vỏ, cho vào miệng.

Ngọt ngào trơn bóng, ăn thật ngon.

Đêều nói ăn chuối tiêu sẽ giúp tâm tình tốt hơn, xem ra quả nhiên là thật.

Lúc này, Khương Y Thanh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Thấy Lâm Phong đứng dậy tựa hồ chuẩn bị đi làm cơm, Khương Y Thanh nhanh chóng đứng dậy, nói: 'Em tới giúp anh.”

Không biết vì cái gì, chỉ cần ở cạnh Lâm Phong đã khiến cô cảm thấy an tâm.

Cho nên hiện tại Khương Y Thanh chỉ muốn ở cùng một chỗ với Lâm Phong.

Lâm Phong vốn muốn để Khương Y Thanh nghỉ ngơi một lát, nhưng sau khi thấy được ánh mắt kiên định của Khương Y Thanh, anh lập tức gật đầu đồng ý.

"Đến đây nào."

Lâm Phong đáp, vươn tay nắm lấy tay nhỏ mềm mại của Khương Y Thanh, dẫn cô vào trong phòng bếp. Bà nội Hoàng ở trong phòng bếp, vừa cầm dao gọt trái cây cho Thiến Thiến vừa tò mò hỏi chuyện.

"Lần này về quê phát sinh ra chuyện gì à? Sao ba con và dì Tiểu Thanh lại thành đôi với nhau rồi?"

Bà nội Hoàng hỏi.

Thiến Thiến vốn là cô nhóc không giấu được chuyện, huống hồ lúc này dì Tiểu Thanh cuối cùng cũng đã đồng ý tiến tới với ba ba, không những thế còn muốn trở thành mẹ của cô nhóc, đối với Thiến Thiến mà nói, đây là một chuyện tốt tới độ hận không thể nói cho tất cả người trong thiên hạ đều biết!

Vậy là cô bé một năm một mười kể hết toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho bà nội Hoàng nghe.

Bà nội Hoàng vừa nghe vừa cười tít cả mắt.

Quả thật là không nhìn ra được, một người luôn trung thực như Lâm Phong lại có tâm địa gian giảo như vậy!

Lần này bà cũng yên lòng!

"Ăn thanh long đi, ăn xong bà nội dẫn con đi cho cá ăn!"

Bà nội Hoàng cười tủm tỉm nói.

"Cám ơn bà nội Hoàng!"

Thiến Thiến cầm miếng thanh long bà nội Hoàng đã cắt lên, cắn một miếng thật lớn, nhai ngồm ngoàm nói.
Bình Luận (0)
Comment