Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 292 - Chương 292: Bà Muốn Tái Hôn

Chương 292: Bà muốn tái hôn Chương 292: Bà muốn tái hônChương 292: Bà muốn tái hôn

Bởi vì hôm nay mới từ quê lên, Lâm Phong cũng không làm quá nhiều đồ ăn, chỉ làm đơn giản một món mặn, một món rau, và một bát canh là đủ cho bốn người.

Lúc này hạt giống ở quê đã gieo trồng tại bên trong không gian đã tới lúc nảy mầm, một màu xanh ngát an toàn không ô nhiễm, tốt hơn hạt giống ở tại Thượng Hải không biết bao nhiêu lần.

Hương vị tự nhiên cũng không cần nhiều lời.

"Đúng rồi, bà có chuyện muốn nói với mấy đứa."

Ngay tại lúc Lâm Phong chuẩn bị đứng dậy thu dọn bát đĩa vừa ăn xong, bà nội Hoàng đang ngồi cạnh Thiến Thiến bỗng nhiên mở miệng cười tủm tỉm nói.

Thấy bà nội Hoàng nói vậy, Lâm Phong ngừng động tác thu dọn bát đĩa lại, kéo Khương Y Thanh ngồi xuống, nhìn bà nội Hoàng hỏi: "Bà nội Hoàng, có chuyện gì bà cứ nói đi, chúng con nghe đây ạI"

Thấy Lâm Phong nói vậy, bà nội Hoàng đang hạ quyết tâm bỗng thấy hơi xấu hổ.

Nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể thấy được nét xấu hổ trên khuôn mặt của bài

"Khục khục...'

Bà nội Hoàng cảm nhận được ánh mắt của ba người, thấp giọng ho khan hai tiếng, sau đó mới trâm giọng tiếp tục nói: 'Bao nhiêu năm qua, nhờ có Tiểu Phong chiếu cố bà."

"Một bà lão sống ngày nào biết ngày đó như bà, cũng chẳng có tương lai mục đích gì, sau khi Tiểu Phong dẫn Thiến Thiến tới, mới khiến bà lão như bà cảm thấy cuộc sống tựa hồ cũng không có gì khó khăn cả."

"Bà nội Hoàng à, bà nói gì vậy chứ?! Nói đúng ra phải là con với Thiến Thiến đội ơn bà mới đúng! Nếu không phải lúc trước..." Nghe thấy bà nội Hoàng nói vậy, Lâm Phong vội vội vàng vàng ngắt lời, lại thấy bà mỉm cười phất tay với mình.

"Nghe bà nói hết đã nào."

Bà nội Hoàng tiếp tục nói.

"Bà ấy à, mặc dù có cả trai cả gái, nhưng con cũng biết bọn nó đang ở nước ngoài, chuyện chiếu cố chăm lo cho bà, tất cả đều là hữu tâm vô lực."

"Một bộ xương già như bà, vốn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, có thể sống hết đời với Tiểu Phong và Thiến Thiến cũng đã là một chuyện cực kỳ tốt rồi."

Bà nội Hoàng nói, bỗng nhiên nheo mắt nở nụ cười.

Cho dù cách xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt bà, như thể có một luồng sinh khí tươi mới đã được rót vào trong đó.

Ba người ngồi nghe, chỉ thấy bà nội Hoàng vẫn cứ loanh quanh qua lại vấn đề này.

"Thế nhưng là, bà gặp được một người, nên bà quyết định tái hôn."

Bà nội Hoàng nói, xấu hổ che miệng cười nói.

Nghe thấy lời này, cả ba đều vô cùng sửng sốt.

Người phản ứng lại đầu tiên thế mà lại là Thiến Thiến!

"Bà nội Hoàng, ý của bà là bà muốn kết hôn ư?"

Cô bé chớp chớp đôi mắt to đen láy, lộ ra hưng phấn tột cùng: "Là một ông nội rất rất đẹp trai phải không ạ?"

Cô nhóc xem phim truyền hình nhiều, lúc này đang tưởng tượng.

Bà nội Hoàng đỏ mặt!

"Già rồi, đẹp trai cái gì cơ chứ?"

Bà nội Hoàng càng lúc càng thẹn thùng, thấy Lâm Phong và Khương Y Thanh đều đang nhìn mình nở nụ cười, lại càng đỏ mặt hơn nữal

"Ôi! Bà chỉ nói thôi cũng đã thấy kỳ quái rồi, nếu bọn con thấy không được, để lát nữa bà gọi điện cự tuyệt ông ấy!"

Bà nội Hoàng nói xong tức khắc đứng dậy lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện.

Động tác này của bà nội Hoàng làm Lâm Phong và Khương Y Thanh giật mình.

Lâm Phong vội vàng đứng lên, hai ba bước vòng qua bên bàn tới bên cạnh bà nội Hoàng, đứng chắn trước mặt bà.

"Không có đâu, không có đâu, bà nội Hoàng, bọn con đều cảm thấy rất tốt!"

Lâm Phong chăm chú nhìn bà nội Hoàng: "Thật ra, con đã sớm muốn đề nghị bà tìm bạn già, dù sao con và Thiến Thiến không thể nào trở thành bạn tâm giao về ở phương diện tinh thần với bà được, nhưng lúc trước nói ra lại sợ bà nghĩ nhiều, cho nên vẫn không có nhắc tới chuyện này, hiện tại bà đã thông suốt, muốn tìm bạn già, con và Thiến Thiến vui thay cho bài"

Lâm Phong vừa nói vừa quay đầu nhìn Thiến Thiến.

Cô nhóc như có tâm hữu linh tê với Lâm Phong, thấy Lâm Phong nhìn qua lập tức giơ tay ra dấu ok với anh, khuôn mặt mũm mỉm cười tươi tới độ không thấy trời trăng gì nữa, cực kỳ đáng yêu.

Thấy Lâm Phong nói vậy, hốc mắt bà nội Hoàng hơi đỏ lên.

Với bà mà nói, ở tại Thượng Hải đã rất khó khăn, đi ra nước ngoài là chuyện không thể nào, bởi vậy bà chỉ còn có hai người Lâm Phong và Thiến Thiến là hai người thân duy nhất.

"Bà đã hẹn với ông ấy, ngày mốt cho tiểu bối hai bên gặp nhau, bên ông có người, bà cũng không muốn lẻ loi trơ trọi đi một mình, cho nên mới nói cho con và Thiến Thiến, để con và Thiến Thiến đại diện cho người nhà của bà..."

Trong lời bà nội Hoàng mang theo thăm dò, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong và Thiến Thiến: "Các con có đồng ý không?” Nghe được lời này của bà nội Hoàng, trong lòng Lâm Phong bỗng có một dòng nước ấm chạy qua, cuối cùng tràn ngập toàn thân mình.

Bà đã coi anh và Thiến Thiến thành người nhà, sao anh và Thiến Thiến lại không vậy được chứ?

"Thiến Thiến đồng ý!"

Cô nhóc từ trên ghế nhảy xuống, hô to với bà nội Hoàng.

"Thiến Thiến chỉ có một yêu cầu."

Thiến Thiến chạy tới trước mặt bà nội Hoàng, duỗi bàn tay nhỏ đầy thịt của mình ra, nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên hông của bà nội Hoàng, dùng lực lắc lắc.

"Thiến Thiến có yêu cầu gì nào?"

Bà nội Hoàng cười, vươn tay sờ lên mũi nhỏ của Thiến Thiến.

Nhóc quỷ thông minh này.

"Thiến Thiến muốn hai phần kẹo mừng!"

Thiến Thiến nói xong, dụi đầu nhỏ vào trong lòng bà nội Hoàng.

Bà nội Hoàng thực sự rất thích Thiến Thiến, lập tức bị Thiến Thiến chọc cho cười không ngừng, gật đầu đồng ý.

"Được được được, hai phần thì hai phần, chỉ cần cháu gái của bà thích, đừng nói hai phần, mấy phần bà cũng cho hết!"

Thiến Thiến nghe xong hai mắt tỏa sáng, muốn mở miệng xin thêm được bao nhiêu thì xinI

Nhưng thấy ánh mắt của Lâm Phong, vội vàng che miệng lại.

"Hiện tại Thiến Thiến đang trong kỳ thay răng, không thể ăn nhiều kẹo được, hai phần là đủ rồi, không nên tham lam." Vì là kẹo mừng của bà nội Hoàng nên Lâm Phong mới không cự tuyệt, nếu không đừng nói hai phần, ngay cả một phần anh cũng sẽ không đồng ý!

Thiến Thiến thấy vậy, lập tức le lưỡi nói với Lâm Phong và Khương Y Thanh: "Ngày mai bắt đầu đi học rồi nên Thiến Thiến đi vẽ tranh nhé, con còn một bài tập vẽ chưa làm xong!"

Thấy mọi người đều đồng ý, Thiến Thiến mới vui vẻ cầm cặp sách đi tới phòng vẽ tranh của mình.

Bà nội Hoàng cũng là người có nhãn lực.

Thấy trong phòng chỉ còn dư lại mình, Lâm Phong và Khương Y Thanh, bầu không khí trở nên hết sức vi diệu, nên vội vàng kiếm cớ trở về phòng.

Trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn lưu lại Lâm Phong và Khương Y Thanh nhìn nhau nở nụ cười.

"Anh rửa bát, em tìm chỗ nào đó ngồi xuống đi."

Lâm Phong cười nói.

"Dù sao em cũng đang rảnh rỗi, để em tới giúp anh đi."

Khương Y Thanh nói xong, đứng dậy thu thập bát đũa trên mặt bàn.

Lâm Phong cũng không cản Khương Y Thanh, mà đưa tạp dê cho Khương Y Thanh đeo, cười nói: "Em mặc tạp dề đi, đừng để bẩn quần áo, em cũng không mang quần áo theo đâu!"
Bình Luận (0)
Comment