Chương 293: Không cam tâm
Chương 293: Không cam tâmChương 293: Không cam tâm
Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn được nữa, cũng có thể khiến Khương Y Thanh đỏ mặt!
Hình như trong lời nói này còn có ý tứ gì khác nữa thì phải.
"Ngày mai em đi lấy quần áo."
Khương Y Thanh nhỏ giọng nói, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
"Ngày mai anh đi cùng với em, một mình em quay về nơi đó không an toàn."
Lâm Phong suy nghĩ một hồi rồi nói.
Dù sao hôm nay đã phát sinh mâu thuẫn với Khương Thanh Lâu, lúc này quay trở vê chưa biết chừng sẽ bị nhốt lại, đến lúc đó anh không thể tìm được Khương Y Thanh, coi như kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Nghe Lâm Phong nói xong, trái tim Khương Y Thanh như có một dòng nước ấm chạy xẹt qua.
"Không sao đâu, em không có ở trong nhà họ Khương mà sống riêng, quần áo sinh hoạt và vật dụng cơ bản đều ở trong một ngôi nhà khác, em tới đó lấy đồ."
Khương Y Thanh nhỏ giọng nói.
Nghe Khương Y Thanh nói xong, Lâm Phong vẫn nhíu mày như cũ, nghiêm túc lắc đầu.
"Không được, nói gì thì nói, anh vẫn lo lắng lắm, cho dù là một chút xíu khả năng anh cũng sẽ không để chuyện nguy hiểm gì phát sinh, để anh đi với em đi, dù sao ngày mai anh cũng không có việc gì."
Thấy Lâm Phong nghiêm túc như vậy, Khương Y Thanh cắn môi không nói thêm gì nữa.
"Nào, đi rửa bát thôi." Lâm Phong thấy Khương Y Thanh đồng ý, tức khắc lộ ra vẻ tươi cười, nắm tay Khương Y Thanh đi vào trong phòng bếp.
Ngày hôm sau, buổi sáng.
Lâm Phong, Khương Y Thanh và Thiến Thiến đều dậy từ rất sớm, bà nội Hoàng còn đang say giấc nồng, Lâm Phong đã nấu xong bữa sáng, để lại một phần cho bà nội Hoàng, còn ba người bọn họ ăn xong lập tức rời khỏi nhà.
"Hôm nay ba ba và ma ma cùng đưa con đi học sao?”
Cô nhóc cực kỳ vui vẻ, một tay nắm lấy tay Lâm Phong, một tay nắm lấy tay Khương Y Thanh, vừa nhảy nhót tưng bừng vừa hỏi.
"Thiến Thiến không thích ư?"
Lâm Phong cười, đưa tay xoa đầu cô bé.
Thiến Thiến bĩu môi, nhanh chóng nghiêng đầu né sang một bên.
"Ba ba, kiểu tóc này là sáng nay ma ma đặc biệt chải cho con đó, ba mà làm rối lên là hết đẹp luôn đó."
Cô nhóc tủi thân lên án nói.
"Ồ, Thiến Thiến nhà mình lớn rồi, còn biết làm đẹp cơ đấy!"
Lâm Phong nói, bất chợt nở nụ cười xấu xa, vươn tay tiếp tục xoa đầu Thiến Thiến.
Thiến Thiến thấy thế, bật cười khanh khách buông tay hai người ra chạy về phía trước.
"Đố ba bắt được Thiến Thiến đó! Thiến Thiến chạy nè, chạy nè!"
Thiến Thiến cười đến xán lạn, ai nhìn cũng thấy vui vẻ theo.
Lâm Phong mỉm cười, giả bộ đuổi theo.
"Ba ơi tới đây!" Nói xong, Thiến Thiến ở đằng xa bật cười khanh khách, xoay người chạy về phía trước.
Một lớn một nhỏ đuổi bắt nhau trên vỉa hè ven đường, thu hút rất nhiêu ánh mắt mang theo ý cười.
Khương Y Thanh bất đắc dĩ đi theo, cuối cùng mới hô to lên với hai người: "Cẩn thận, đừng để ngã!"
Cả ba cười đùa, mấy phút sau đã tới nhà trẻ Lam Thiên.
Sáng hôm nay, cô nhóc Thiến Thiến đã chạy không ít, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, tươi đẹp xán lạn.
Trong khi Lâm Phong mặt không đỏ hơi thở không gấp, dẫn cô nhóc tới trước cổng nhà trẻ xong, lại không tự chủ được xoa đầu Thiến Thiến.
"Ngoan ngoãn đi học, chờ đến chập tối ba tới đón con rồi cả nhà mình đi mua quần áo nhé."
Cô nhóc nghe thấy được đi mua quần áo, tức khắc vui vẻ.
Thiến Thiến nhận lấy cặp sách nhỏ trong tay Khương Y Thanh xong, quay sang gật đầu chớp mắt với Lâm Phong.
"Thiến Thiến biết rồi ạ, Thiến Thiến đi học đây, tạm biệt ba ba ma mail"
Nói xong, Thiến Thiến lưu luyến không rời chạy vào về phía cổng nhà trẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát vui vẻ của cô nhóc, Lâm Phong và Khương Y Thanh nhìn nhau, bật cười thành tiếng.
"Vậy chúng ta cũng đi thôi?"
Lâm Phong nghiêng đầu dịu dàng nhìn Khương Y Thanh.
"Ừm."
Khương Y Thanh đáp lời, đang định tiến về phía trước, lại không ngờ được rằng mới đi được mấy bước, trên tay đã truyền tới xúc cảm động chạm ấm áp. Đây là...
Lòng bàn tay của Lâm Phong.
Rõ ràng cả hai đã có những tiếp xúc thân mật hơn, nhưng khi nắm tay nhau ở nơi công cộng như thế này vẫn khiến trái tim Khương Y Thanh hụt mất một nhịp.
Mặt Khương Y Thanh đỏ bừng, vô thức muốn rút tay về.
Lại không ngờ được rằng Lâm Phong đã có phòng bị từ trước, càng nắm chặt lấy tay cô hơn, nắm chặt bên trong lòng bàn tay mình.
"Lúc yêu đương phải có dáng vẻ của yêu đương, nếu em còn muốn trốn, anh sẽ không khách khí nữa."
Lâm Phong cười híp mắt nói.
Khương Y Thanh biết Lâm Phong đã nói là làm, vì vậy ngoan ngoãn để anh nắm lấy tay mình, cả hai nắm tay nhau tới con đường phía trước như một đôi tình nhân trẻ bình thường.
Chỉ có điều, hai người cũng không ngờ được rằng một màn này đã rơi vào trong mắt Từ Mạn Lệ cách đó không xa.
Lúc này, Từ Mạn Lệ đang đứng trước cổng nhà trẻ, nắm lấy tay Thiến Thiến, đầu lại không tự chủ được nhìn về phía hai người rời đi.
Từ Mạn Lệ đương nhiên có thể thấy được hành động của Lâm Phong và Khương Y Thanh.
Không thể phủ nhận, một màn này như một mũi kim, hung hăng đâm vào trong trái tim của Từ Mạn Lệ.
Rõ ràng, tất cả những thứ này nên thuộc về cô ấy mới đúng.
"Cô giáo Lệ Lệ, cô làm sao vậy?”
Thiến Thiến nắm tay Từ Mạn Lệ, vốn dĩ cả hai đang trên đường đi vào lớp, Thiến Thiến lại phát hiện ra Từ Mạn Lệ bỗng nhiên đứng sững lại, tò mò hỏi. Từ Mạn Lệ như bị nhìn thấu tâm tư, tái mét hết cả mặt mũi lại, một hồi lâu sau cũng không nói năng gì.
Lý trí nói với Từ Mạn Lệ, không thể tiếp tục lún sâu vào hơn được nữa, dù sao hiện tại Lâm Phong đã có thích người, đã có Khương Y Thanh, giờ cô có nhúng tay vào cũng chỉ được coi là người thứ ba.
Thế nhưng, cô không cam tâm!
Rõ ràng là Từ Mạn Lệ cô quen biết Lâm Phong trước, rõ ràng là cô có hảo cảm với anh trước, nhưng vì cái gì đến cuối cùng Lâm Phong lại thành đôi với Khương Y Thanh?
Nếu như cô táo bạo hơn một chút, liệu mọi chuyện có khác đi không?
Ý nghĩ này như một cây cỏ dại, cắm rễ vào trong đầu cô, dù thế nào cũng không thể tiêu trừ đi được.
Một lúc lâu sau, tựa hồ như đã hạ quyết tâm, Từ Mạn Lệ nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bím tóc của Thiến Thiến.
"Tóc này là dì kia làm cho Thiến Thiến à?”
Từ Mạn Lệ hỏi.
"Vâng, nhưng ba ba cứ vò tóc Thiến Thiến, làm đầu Thiến Thiến rối tung lên hết rồi!"
Thiến Thiến cắn môi ấm ức nói.
"Cô giáo Lệ Lệ biết buộc kiểu tóc khác đẹp hơn, để cô giáo Lệ Lệ dẫn Thiến Thiến đi buộc lại tóc nhé?"
Làm lại một kiểu tóc hoàn toàn mới.
Phải đẹp hơn kiểu tóc này gấp nhiều lần.
Từ Mạn Lệ nghĩ thầm trong lòng.
"Được ạ! Cám ơn cô giáo Lệ Lệt" Thiến Thiến vui vẻ, nhảy nhót kéo tay Từ Mạn Lệ đi vào nhà trẻ.