Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294: Gia Đình Nhỏ

Chương 294: Gia đình nhỏ Chương 294: Gia đình nhỏChương 294: Gia đình nhỏ

Lâm Phong đi theo Khương Y Thanh đến khu nhà cô ở.

Nói chính xác thì nơi này hẳn là khu biệt thự cao cấp, giá cả chắc chắn sẽ không thấp hơn căn nhà anh đã mua.

"Ngôi nhà này là em mua bằng số tiền tự kiếm được."

Khương Y Thanh thản nhiên nói, ánh mắt ánh lên vẻ tự hào.

Từ khi còn rất nhỏ, cô đã muốn làm hài lòng mẹ, để mỗi ngày mẹ đều vui, vì thế Khương Y Thanh đã yêu cầu bản thân phải tinh tế nhất và tốt nhất vê mọi mặt.

Sau đó Khương Y Thanh dần dần phát hiện mình có khả năng ở lĩnh vực thiết kế xuất sắc hơn hẳn người khác.

Khương Y Thanh cũng đã rất cố gắng, trong lĩnh vực thiết kế cô đã đạt đến tâm cao mà người thường cả đời khó có thể đạt tới.

"Đi thôi, em dẫn anh vào."

Khương Y Thanh mỉm cười nhập nhập dấu vân tay, dẫn Lâm Phong vào bên trong khu nhà ở.

Mỗi ngôi nhà ở đây đều là một biệt thự độc lập.

Sau khi Lâm Phong theo Khương Y Thanh đi vào, lần đầu tiên anh cảm thấy tầm nhìn của mình được mở rộng.

"Nếu lúc trước anh biết sớm thì ngay từ đầu anh đã mua biệt thự, ở riêng biệt thoải mái hơn, có vườn hoa nhỏ, trông đủ loại rau cũng rất tốt!"

Lâm Phong vừa nhìn là thích mảnh sân vườn nhỏ trước biệt thự của Khương Y Thanh.

Bãi cỏ xanh mướt trải đây được điểm xuyết vài giàn nho ở phía trên, tuy chỉ còn lại cái giàn trơ trụi nhưng trông không hề chướng mắt. "Cái giàn đó là lúc trước em muốn trồng nho nên thuê người dựng lên, nhưng em không có khiếu trồng cây, trồng mấy lần rồi mà không có cây nào sống sót."

Khương Y Thanh thấy Lâm Phong nhìn giàn nho thì đỏ mặt giải thích.

"Không sao, ngày mai anh trồng cho em, đảm bảo sống được, nho ra trái to và ngọt!"

Lâm Phong cười nói.

"Vâng, chúng ta lên lầu đi!"

Khương Y Thanh hiện vẫn còn hơi xấu hổ nên vội chuyển chủ đề.

Cô đi về phía cửa lớn, nhập dấu vân tay, cánh cửa vốn đang đóng chặt nháy mắt mở ra.

Lâm Phong vội vàng đi theo.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một luồng không khí lạnh ẩm ướt đã lâu không có người ở thổi vào.

"Em không có thói thuê người giúp việc, em thích ở một mình hơn, nên vệ sinh cũng không sạch lắm..."

Khương Y Thanh thấy cực kỳ xấu hổ, cô thầm hối hận, len lén ngẩng đầu nhìn Lâm Phong.

Liệu anh ấy có nghĩ mình không ở sạch, là một cô nàng lượm thượm hay không?

Liệu anh ấy có giảm bớt ấn tượng của mình trong tim anh ấy không?

Nếu sớm biết như vậy, cô đã thuê người giúp việc đến quét dọn trước!

Khương Y Thanh đang suy nghĩ thì hai tay vô thức xoắn vào nhau, cô khẽ cắn đôi môi hồng, lộ ra vẻ thấp thỏm.

Những hành động nhỏ này của Khương Y Thanh hiển nhiên là bị Lâm Phong nhìn thấy. Anh cười cười, rồi vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ, mềm mại của Khương Y Thanh.

"Quét dọn hay không cũng vậy thôi, dù sao thì bắt đầu từ hôm nay em cũng đến ở trong gia đình nhỏ của chúng ta rồi, như vậy đi, chúng ta thu dọn đồ đạc trước, sau đó cùng nhau quét dọn vệ sinh rồi hãng đi, được không?"

Lâm Phong cười tít mắt.

Gia đình nhỏ?

Khoảnh khắc ba chữ này thốt ra, khuôn mặt của Khương Y Thanh đỏ bừng.

Cô cắn đôi môi mềm mại, ánh sáng ẩm ướt tỏa ra một sự cám dỗ khó giải thích.

"Ai gia đình nhỏ với anh... Lưu manhi!"

Khương Y Thanh e lệ lí nhí nói, sau đó vội vàng tránh thoát tay của Lâm Phong chạy lên lầu hai.

Lâm Phong sờ sờ cằm, ánh mắt đầy ý cười bước theo sau.

Con gái mà đều nhút nhát, e thẹn, tất cả những gì anh ấy phải làm là kiên nhẫn chờ đợi.

Hai người đi lên tâng hai.

Nơi này không hổ là biệt thự đơn lập, toàn bộ tầng hai có bốn phòng dọc theo hành lang uốn lượn.

Căn phòng Khương Y Thanh chọn là căn phòng bên tay phải hướng lên cầu thang.

Cô mở cửa và đi vào.

May mà bình thường cô dọn dẹp phòng khá kỹ, dù là về mặt vệ sinh hay gọn gàng ngăn nắp đều rất tốt.

Khương Y Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. "Em không lấy nhiều đồ gì đâu, chỉ có ít quần áo và giày dép, và một chiếc máy tính.

Khương Y Thanh vừa nói vừa thu dọn đồ đạc.

Cô mở tủ quần áo ra, trong tủ chứa đầy quần áo, xuất hiện trước mặt Lâm Phong.

Đủ loại màu sắc và kiểu dáng, tất cả đều rất hợp với Khương Y Thanh.

Nhưng mà...

"Nhiều quần áo thế này, đều mang đi hết ư?"

Lâm Phong hơi líu lưỡi hỏi.

"Sao vậy? Đây là những bộ quần áo em thích nhất!"

Khương Y Thanh mím môi, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Phong chăm chú, giọng nói có vẻ tủi thân.

Tất cả đều là những bộ quần áo mình mua về trên khắp thế giới trong những năm qua, chúng đều do chính tay mình lựa chọn tỉ mỉ mới giữ lại!

Tất cả đều là bảo bối mình không nỡ mặc, dù thế nào cũng phải mang theol

"Anh không muốn giúp em mang đi à?"

Ánh mắt của Khương Y Thanh đỏ hoe, cô nhìn Lâm Phong hỏi bằng giọng tủi thân, trông cực kỳ đáng thương.

Đàn ông nào mà chống đỡ nổi kiểu hấp dẫn này chứ, huống chỉ là người phụ nữ mình yêu?

"Anh chỉ hỏi thôi, anh giúp em thu dọn ngay!"

Lâm Phong vội vàng nói, sau đó đặt hai cái thùng lớn mà anh mang tới trên mặt đất, chuẩn bị bắt đầu đóng gói đồ đạc.

Lúc anh mang hai cái thùng lớn nhất trong nhà tới, còn nghĩ là chắc sẽ dư dả, nhưng giờ xem ra hai cái thùng này cũng không đủ rồi!

Ước chừng khoảng bốn cái thùng mới chứa đủ!

"Nhưng mà hai cái thùng này chứa không đủi

Lâm Phong cười cười, xòe hai tay tỏ ý mình cũng hết cách rồi.

"Không sao, em có mang theo dây đóng gói, chúng ta đóng gói xong rồi cột lại mang xuống là được."

Rốt cuộc vẫn là cô gái có kinh nghiệm chuyển nhà.

Chủ yếu là mấy bộ quần áo yêu thích của mình, cô không nỡ vứt bỏ bộ nào hết!

Vì vậy mỗi lân cô chuyển nhà đều chuẩn bị nhiều dây đóng gói và túi nén chân không, nén tất cả những bộ quần áo này lại với nhau, sau đó đóng gói mang đi, không để sót lại một bộ nào!

"Được!"

Lâm Phong chỉ có thể cười đáp lại.

"Anh giúp em đóng gói mấy bộ quần áo này, em đi lấy mấy bản thảo thiết kế và máy tính, được không?”

Khương Y Thanh suy nghĩ rồi hỏi Lâm Phong.

Cô còn rất nhiều bản thảo thiết kế, tài liệu và thông tin liên lạc của bên A trong thư phòng, những thứ này nhất định phải mang đi, dù gì thì cũng là nghề kiếm cơm không thể để lại.

"Được, em đi đi, anh ở đây giúp em thu dọn đồ đạc!"

Lâm Phong phất phất tay, suy nghĩ một lúc thì vươn tay véo nhẹ mặt của Khương Y Thanh.

"Đi đi, thu dọn xong anh ở đây chờ em."

"Dạ. Cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay véo má mình, nóng như là lửa đốt!

Hai gò má của Khương Y Thanh đỏ đến sắp chảy máu!

Khương Y Thanh đáp lại rồi vội vàng chạy đi.

Chẳng biết tâm tính của có thay đổi hay không, vốn còn có thể thản nhiên đối mặt với Lâm Phong, vậy mà giờ đây cô lại cảm thấy xấu hổ không thôi!
Bình Luận (0)
Comment