Chương 295: Sở thích đặc biệt
Chương 295: Sở thích đặc biệtChương 295: Sở thích đặc biệt
Khương Y Thanh càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn nên cô vội vàng chạy đi.
Lâm Phong nhìn bóng lưng gần như bỏ chạy của Khương Y Thanh, khóe môi không kìm được nhếch lên.
Cô gái này càng ở gần càng thấy dễ thương, ở bên nhau lâu như vậy mà vẫn còn thẹn thùng?
Lâm Phong suy nghĩ nhưng tay vẫn không trì hoãn, bắt đầu giúp Khương Y Thanh thu dọn quần áo.
Khương Y Thanh đi vào phòng vẽ, mở cửa sau đó nhanh chóng đóng lại, sau đó từ trượt xuống phía sau cánh cửa, cuối cùng ôm đầu gối ngồi xổm dưới cửa.
Hiện tại đầu óc cô trống rỗng không suy nghĩ được gì, toàn thân không còn sức lực.
Các mạch máu dường như đang đập mạnh theo nhịp đập của trái tim, Khương Y Thanh ngồi ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng, sau khi cơn sóng lớn qua đi, chỉ còn lại cái tên Lâm Phong.
Lâm Phong.
Cô sợ mình không kiềm chế được yêu người đàn ông này mất thôi.
Dù bây giờ nhắn đến tim vẫn đập nhanh giống như con nai con chạy loạn.
Khương Y Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng đứng dậy và bắt đầu thu dọn phòng tranh.
Trên bàn để đầy những bản thảo chưa hoàn thành, bây giờ sắp chuyển đến nhà Lâm Phong. đương nhiên phải mang theo những bản thảo này.
Khương Y Thanh chậm rãi thu dọn, nhưng trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩt Mấy bộ quần áo đói
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Khương Y Thanh đã mở cửa chạy qua phòng của mình!
Hỏng rồi, anh ấy đã thấy rồi chưa nhỉ?!
Những bí mật nhỏ của mình không thể để người khác nhìn thấy, đã luôn ở bên mình suốt thời gian qual
Không ai biết ngoại trừ bản thân mình!
Nếu bị anh ấy nhìn thấy...
Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, Khương Y Thanh cảm thấy da đầu tê dại, cô vội vàng mở cửa phòng mình raI
Lâm Phong đang thu dọn quần áo, nghe thấy tiếng mở cửa, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn Khương Y Thanh.
"Sao thế em?"
Lâm Phong vẫn như cũ tươi cười nhìn cô.
"Anh... thu dọn đồ xong chưa?"
Khương Y Thanh ngạc nhiên hỏi, đôi mắt cô nhanh chóng tìm kiếm trong phòng, cố gắng tìm kiếm manh mối để xác minh phán đoán của mình, nhưng tiếc là cô đang đưa lưng về phía tủ, hoàn toàn không nhìn thấy trong tủ của mình đang xảy ra chuyện gì!
"Thu dọn xong rồi, đều ở trong này, còn một đống kia nữa!"
Lâm Phong chỉ vào hai cái thùng lớn đã được anh đóng lại, và còn hai túi nén lớn nằm trên mặt đất.
Đóng gói xong rồi ư... ?
Khương Y Thanh cẩn thận nhìn Lâm Phong, nhưng thấy vẻ mặt của anh vẫn bình thường, không có phản ứng gì, cô không khỏi thấy khó hiểu. "Anh... có nhìn thấy thứ gì đó khác biệt không?"
Khương Y Thanh ngượng ngùng hỏi.
Một đôi mắt to đen láy chớp chớp, ươn ướt và sáng ngời.
Hai má cô lúc này đã xuất hiện hai rặng mây hồng.
"À, ý em là Minions mắt to đúng không?"
Lâm Phong rốt cục nhịn không được bật cười.
Minions mắt to...
Trong nháy mắt mấy chữ này được thốt ra, biểu cảm trên khuôn mặt của Khương Y Thanh rất đặc sắc!
Khuôn mặt của cô đỏ bừng, ngay cả vành tai vốn trong suốt như pha lê cũng đỏ lêm
"Anh, anh mặt dày!"
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi khẽ giậm chân, không biết đáng yêu đến cỡ nào!
"Sao anh mặt dày thế? Không phải em bảo anh dọn dẹp giúp em sao?"
Lâm Phong muốn trêu chọc cô, vì thế anh anh chậm rãi lấy một đống trong túi nén khí ở bên cạnh ra.
"Mấy thứ em nói phải những thứ này không?”
Lâm Phong vừa nói vừa sửa sang lại đồ đạc trong túi, đặt chúng ở trước mặt Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh vốn còn hy vọng vào chút may mắn thì bỗng thấy xấu hổ không biết cất mặt vào đâu!
"Anh mau cất vào đi!"
Cô run rẩy nói, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Phong! "Sao thế? Anh thấy chúng nó dễ thương mài"
Lâm Phong rốt cuộc nhịn không được, bật cười ha haI
"Tiểu Thanh à, sao em có thể đáng yêu đến thế kia chứ? Em thích mấy kiểu đồ lót hình Minions này à?”
Lâm Phong nhịn không được nói: "Nếu em thích, tối nay anh sẽ mua thêm cho em hai cái, em muốn chọn hình nào, cứ việc nói cho anh biết!"
Mấy thứ anh cầm trong tay không phải thứ gì khác mà chính là đồ lót của Khương Y Thanh!
Thành thật mà nói, anh ấy đã rất ngạc nhiên khi vừa mở ngăn kéo dưới cùng!
Suy cho cùng giữa một đống quần áo có màu sắc và kiểu dáng rất nghiêm túc và trang nhã, đột nhiên nhìn thấy một đống áo ngực và đồ lót đủ màu sắc với các hình hoạt hình khác nhau như vậy, quả thực khiến Lâm Phong vô cùng kinh ngạc!
Anh suýt nữa tưởng đây là đồ của người khác, Khương Y Thanh vô tình nhặt được, nhét vào đây!
Nhưng nghĩ lại, ai rỗi hơi đầu mà đi nhặt đồ lót của người khác chứ?
Hơn nữa nhìn kỹ những bộ đồ lót này đầu có dấu vết đã mặc rồi, đặc biệt là những chiếc có in hình Minions nhỏ mắt to, màu vàng, còn có mùi hương thuộc về Khương Y Thanh.
Chính vì những điểm như thế khiến Lâm Phong suy đoán những bộ quần áo này hẳn là đều là Khương Y Thanh mặc, dù sao kiểu dáng đều rất phù hợp.
Anh ngoài ngạc nhiên ra thì còn cảm thấy có chút phấn khích không thể giải thích được.
Ánh mắt của Khương Y Thanh hiện giờ tràn đầy lửa giận, không nhìn kỹ sẽ không tìm được!
"Anh không ghét bỏ à?" Khương Y Thanh không bao giờ nghĩ rằng Lâm Phong sẽ trả lời như vậy với mình.
Vẻ mặt vốn ngại ngùng cuối cùng cũng trở nên tự nhiên, nhưng vẫn có một chút xấu hổ.
"Tại sao anh phải ghét bỏ?"
Lâm Phong nhặt từng món đồ lót lên cẩn thận nhìn một chút.
Khương Y Thanh đỏ mặt vì hành động không ngờ tới này!
"Dù sao thì những thứ này là đồ riêng tư của em, huống ch¡i kiểu dáng của chúng..."
Các loại hoa văn hoạt hình lộn xộn được in trên đó, một số trong số chúng thậm chí còn có chữ ký của nhà văn...
Mặc mấy thứ này trên người đúng là xấu hổ thật!
"Mỗi người đều có sở thích đặc biệt riêng, anh chỉ vô tình phát hiện ra sở thích của em thôi, với lại mấy món đồ này cũng đẹp mà, em thích thì cứ mặc có sao đâu!"
Lâm Phong nhìn vào mắt của Khương Y Thanh nghiêm túc nói.
Khương Y Thanh hơi sững sờ, phải mất một lúc mới nói được.
"Anh thực sự nghĩ rằng chúng đẹp à? Chúng đều là đồ lót đấy, anh có cảm thấy kỳ quái không?"
Khương Y Thanh hơi lo lắng, dù sao thì ngoài bản thân cô ra thì không ai biết sở thích đặc biệt này của cô, cô vốn định âm thầm thỏa mãn bản thân, nhưng không ngờ trong lúc chuyển nhà lại bị bại lộ.
Mà người phát hiện ra bí mật của mình lại là Lâm Phong.