Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 296 - Chương 296: Tâm Tư Của Từ Mạn Lệ

Chương 296: Tâm tư của Từ Mạn Lệ Chương 296: Tâm tư của Từ Mạn LệChương 296: Tâm tư của Từ Mạn Lệ

"Anh nhất định là lén cười em..."

Khương Y Thanh nhìn Lâm Phong một lúc sau mới lên tiếng nói.

Cô đang quan sát quan sát cẩn thận vẻ mặt của Lâm Phong, nhưng hễ anh lộ ra vẻ cười nhạo, phản ứng đầu tiên của Khương Y Thanh là muốn bỏ chạy.

Lâm Phong đúng là có cười thật nhưng nụ cười của anh nhìn thế nào cũng khiến người ta thấy ái muội.

Khương Y Thanh cảm thấy toàn thân giống như bị thứ gì đó đốt nóng, khiến cô đứng không vững.

"Anh nhìn em làm gì?"

Khương Y Thanh căn đôi môi ẩm ướt trong suốt của mình, lí nhí hỏi.

"Đang nghĩ đến lúc em mặc những bộ đồ này thì sẽ trông thế nào."

Lâm Phong cười sờ sờ cằm, nhìn Khương Y Thanh nói ra từng chữ.

Khi nghe anh thốt ra mấy lời này, Khương Y Thanh kinh ngạc mở to hai mắt, hoang mang không biết phải làm sao.

Cô nhất thời không hiểu rốt cuộc Lâm Phong đang nói những gì?

"Mặc, mặc cái gì cơ?"

Khương Y Thanh hỏi trong vô thức.

Sau khi nói ra Khương Y Thanh chợt nhận ra anh ấy nói cái gì!

Quả nhiên!

Sau khi nói xong câu đấy Lâm Phong gần như lập tức cầm một món đồ lót có hình Minions mắt to ra.

"À, bộ này anh thích nhất nè, em có muốn mặc thử không?" Lâm Phong nói xong, cười tủm tỉm nhìn Khương Y Thanh.

Tuy anh không nói rõ nhưng Khương Y Thanh liếc mắt một cái liền hiểu!

Hình Minions mắt to xuất hiện ở vị trí rất hoàn hảo, nếu mình mặc vào thì xấu hổ lắm!

“Anh lưu manhl"

Khương Y Thanh cắn cắn môi, hơi giậm chân, sau đó vội vàng chạy tới, giật quần áo trong tay Lâm Phong nhét vào trong hộp, đậy nắp hộp lại.

Làm xong hết thảy, Khương Y Thanh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Đến thư phòng lấy đồ, chúng ta đi thôi."

Khương Y Thanh nói xong tự mình cầm chiếc hộp chứa bí mật nhỏ của mình theo, bước vội ra ngoài.

Hai người trước tiên đi dạo phố mua một ít đồ dùng hàng ngày, thấy thời gian còn sớm, Khương Y Thanh suy nghĩ rồi nói với Lâm Phong: "Phòng làm việc của em còn mấy dự án chưa hoàn thành xong, bây giờ em phải đi giải quyết ngay, đã nhiều ngày rồi không hỏi tới, những người phía dưới nhất định là nóng lòng lắm rồi."

Thực tế nhiều năm như vậy, Khương Y Thanh có thể mua một căn nhà và tiết kiệm được rất nhiều tiên nhờ vào khả năng của mình, tất cả là nhờ vào phòng làm việc nhỏ của mình.

Phòng làm việc không nhiều người lắm, tính luôn Khương Y Thanh cũng chỉ có ba người, nhưng đều ký hợp động làm việc với những thương hiệu lớn.

Vì vậy lợi nhuận là rất lớn.

Lúc trước mình lặng lẽ theo Lâm Phong đến Vân Nam, chỉ gửi một email thông báo, tất cả công việc đều bị trì hoãn, bảy ngày đã trôi qua, họ chắc chắn là gấp đến phát điên rồi.

"Được, xong việc thì gọi điện cho anh, anh tới đón em." Lâm Phong cười cười, lại vươn tay xoa xoa đầu Khương Y Thanh.

Khuôn mặt của Khương Y Thanh lại đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn anh hàm chứa vẻ xinh đẹp quyến rũ.

"Em đi đây.'

Cô nói xong xoay người định rời đi, không ngờ bị Lâm Phong nắm tay kéo lại.

"Đợi đã, em có quên cái gì không?”

Lâm Phong cười nói.

Khương Y Thanh sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra mình quên cái gì?

"Gì cơ?"

Cô lên tiếng muốn hỏi lại, nhưng không ngờ vừa mới dứt lời, trước mắt đột nhiên có một bóng người.

Trên môi có cảm giác mềm mại vô cùng.

Ấm áp truyền qua lớp da mỏng theo máu lan tràn khắp cơ thể.

Khương Y Thanh lập tức cảm thấy toàn thân nhu bị rút hết sức lực, hai chân mềm nhữn.

Nếu Lâm Phong không vòng tay quanh thắt lưng ôm cô, chắc cô ngã xuống đất mất.

Anh ấy... hôn mình?

"Anh không nói với em là khi hôn phải nhắm mắt hay sao?"

Lâm Phong buông môi cô ra, ghé vào tai cô thì thâm.

Giọng nói rung động, hơi thở ấm áp, hóc môn nam tính bao bọc lấy cô thật chặt.

Gương mặt của Khương Y Thanh đỏ bừng như con tôm chín. “Anh, anh lưu manhl"

Cô thẹn thùng đến mức không dám ngẩng đầu nhìn anh, trống ngực đập điên cuồng như có con nai chạy loạn!

"Em đi đây!"

Thấy Lâm Phong muốn tiếp tục hôn mình, Khương Y Thanh vội vàng lùi về phía Sau, sau đó xoay người chạy trối chết!

Không có người thì không sao, nhưng ở đây là đường lớn, đông người qua lại nhai

Bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình đấy!

Nhìn bóng lưng Khương Y Thanh dần dần biến mất, Lâm Phong rốt cục nhịn không được, nhếch lên khóe môi, tâm tình thật tốt!

Cô nàng này thật là, ở bên nhau lâu như thế mà vẫn còn thẹn thùng như vậy!

"Đinh Đinh Đinh..."

Ngay khi Lâm Phong chuẩn bị vê nhà, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên rung lên.

Lâm Phong lấy điện thoại di động trong túi ra nhìn, hóa ra số điện thoại gọi đến là của trường mẫu giáo Lam Thiên.

Trường mẫu giáo Lam Thiên được trang bị đây đủ, để phụ huynh liên lạc dễ dàng hơn và tránh việc giáo viên tiếp xúc riêng với phụ huynh quá nhiều, vì vậy mỗi lớp được trang bị một điện thoại riêng của lớp, được thiết kế đặc biệt để liên lạc với phụ huynh.

Nếu điện thoại là của bên trường gọi đến thì có khả năng con mình xảy ra chuyện ở trường mẫu giáo.

Trái tim của Lâm Phong lập tức căng thẳng.

"Alo, có phải Thiến Thiến xảy ra chuyện gì không?" Lâm Phong lo lắng hỏi.

Anh vừa hỏi xong thì đầu dây bên kia vang lên giọng của Từ Mạn Lệ.

"Alo, Lâm Phong là em...'

Giọng của Từ Mạn Lệ hơi xấu hổ.

"Anh yên tâm đi, không có chuyện gì lớn, là quân áo của Thiến Thiến bị ướt cần phải thay, nhưng bé không mang theo quần áo dự phòng, nên em đành gọi điện thoại cho anh."

Từ Mạn Lệ vừa dứt lời thì điện thoại bị Thiến Thiến cầm lấy.

"Alo, ba ba ơi! Là con nè!"

Giọng của cô bé hơi buồn bực và tủi thân.

"Con chơi với Vũ Vũ trong trường, không cẩn thận làm ướt quần áo... lạnh quá ba ơi...

Nghe giọng tủi thân của con bé Lâm Phong lập tức thấy đau nhói tim.

"Không sao, không sao, ba ba sẽ mang quần áo đến ngay cho conl"

Lâm Phong vội vàng nói, đang định cúp điện thoại thì nghe thấy giọng nói của Từ Mạn Lệ ở đầu bên kia điện thoại.

"Lâm Phong, thế này đi, nếu giờ anh chạy về nhà lấy quần áo rồi phải chạy qua đây đưa, như vậy quá lâu, Thiến Thiến sẽ bị cảm mất!"

Từ Mạn Lệ dừng lại rồi nói tiếp: 'Chi bằng anh đưa cho em địa chỉ nhà anh, em đưa Thiến Thiến về nhà, anh cũng về nhà, như vậy sẽ tiện hơn, tiết kiệm được thời gian, anh thấy thế nào?"

Suy cho cùng cô ta luôn ấp ủ tâm tư khác nên lần này quần áo của Thiến Thiến bị ướt, cô ta ít nhiều cũng phải chịu chút trách nhiệm.

Giọng của Từ Mạn Lệ nghe có vẻ cực kỳ lo lắng. Nhưng Lâm Phong nghe thì chỉ cho rằng Từ Mạn Lệ lo lắng cho Thiến Thiến mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment