Chương 327: Ông chủ lớn
Chương 327: Ông chủ lớnChương 327: Ông chủ lớn
Anh trả tiền xong, vừa mới mở cửa xe chưa bước vào Ngưng Huy Đường, đã bị những người trước mặt làm cho giật mình!
Bấy giờ anh mới nhìn thấy rõ, trước cổng Ngưng Huy Đường, có rất nhiều người đang đứng đông nghẹt!
Lâm Phong kinh hãi.
Chẳng lẽ mình đến nhầm chỗ rồi sao?
Anh ngẩng đầu nhìn tấm biển phía trên, đúng là Ngưng Huy Đường, không bị đổi thành cửa hàng khác mà tal
Những người đó là...
Lâm Phong ngập ngừng đi về phía cửa hàng.
Lúc này đám đông vây quanh cửa hàng cũng nhìn thấy Lâm Phong!
"Là anh ta đúng không?”
Có người lên tiếng hỏi.
Sau đó, nhân viên lễ tân đứng ở phía trước, cũng chính là người vừa mới gọi điện thoại cho Lâm Phong, cô ấy đang cầm mật ong đến đăng ký, nhanh chóng thò đầu ra nhìn.
"Vâng, đúng rồi! Anh ấy là Lâm Phong!"
Nhân viên lễ tân vui vẻ nói.
Sau khi nhân viên tiếp tân xác nhận, nhóm người lao về phía Lâm Phong!
Ước chừng khoảng mười mấy người!
Lâm Phong bị bao vây bởi ba tầng bên trong và ba tâng bên ngoài!
Anh chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh thế này? Lâm Phong giật mình cảnh giác nhìn chằm chằm vào những người xung quanh: "Các anh muốn làm gì?"
Đám người đó vốn đang kích động, nhưng khi nhìn thấy phản ứng và kiểu nói của Lâm Phong, họ hiểu ra được hành vi của họ có hơi xúc động.
"Khụ khụ! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!"
Người dẫn đầu vội vàng giải thích: "Anh Lâm à, chúng tôi không có ác ý, mọi người đều là nhân viên của Ngưng Huy Đường, ai nấy đều hơi xúc động, cho nên không điều chỉnh được chừng mực, anh đừng sợi"
Người nọ vừa dứt lời, anh ta nhanh chóng quay sang, nhíu mày hét lên với những người khác: "Nhanh nhanh tản ra đi chứ? Mấy người đừng dọa ngài Lâm sợi"
Người này nói xong thì nhóm người đó cuối cùng cũng giải tán!
Bấy giờ Lâm Phong mới nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Tất nhiên là nhân viên lễ tân lần trước.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy Lâm Phong đang thắc mắc, vội vàng đi tới giải thích!
"Lâm Phong, những người này đều là chủ của chuỗi cửa hàng Ngưng Huy Đường của chúng tôi, ông chủ của chúng tôi hiện đang đợi anh bên trong cửa hàng!"
Nhân viên lễ tân nói những lời này, trên mặt không giấu được vẻ hưng phấn!
Phải biết rằng người ngồi trong cửa hàng là tổng giám đốc của Ngưng Huy Đường!
Đối với những người như họ, đó là sự tồn tại trên cao mà họ không thể chạm tới!
Nhưng bây giờ, tổng giám đốc đang ngồi trong cửa hàng, vừa rồi ông ấy đã nói chuyện với mình, hỏi cặn kẽ những chuyện liên quan đến Lâm Phong! Điều này khiến cô vô cùng tự hào!
Lâm Phong cũng đoán được sơ sơ câu chuyện rồi.
Chắn hẳn là vì mật ong của mình.
Vẻ mặt của Lâm Phong nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Anh gật đầu, bước vào trong cửa hàng.
Tuy nhóm người phía sau có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng họ chỉ có thể kiêm chế kích động, đuổi theo saul
Ai bảo người ta bây giờ có trong tay những thứ mà họ tha thiết mong ước cơ chứ?
Bên trong Ngưng Huy Đường.
Một ông lão tóc đã hoa râm đang ngồi trước bàn.
Ngồi bên cạnh ông cụ là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên thấy ông cụ mấy lần muốn đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem, anh ta bất đắc dĩ vươn tay nắm lấy tay của ông cụ, thở dài nói: 'Ba à, người ta chẳng phải đã tới rồi đấy sao? Sẽ lập tức vào ngay thôi! Sức khỏe của ba không tốt, chân cũng đi đứng bất tiện, bây giờ đi ra ngoài, lỡ như có chuyện gì thì sao, như thế làm sao con chịu đựng được đây!"
Người đàn ông trung niên khuyên nhủ.
Ông cụ nhíu mày, hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên.
"Anh còn không biết xấu hổ nói ra à!"
Ông cụ trầm giọng nói: "Lúc đầu anh luôn miệng nói muốn khởi nghiệp, muốn tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, còn vỗ ngực thề son sắt với tôi, chắc chắn sẽ quản lý Ngưng Huy Đường thật tốt, để tôi có thể yên tâm nghỉ ngơi dưỡng già!"
“Anh nhìn lại mình xem, bây giờ Ngưng Huy Đường trong tay anh thành ra cái dạng gì! Anh có biết trong mấy tháng qua, cổ phiếu của Ngưng Huy Đường của chúng ta đã giảm bao nhiêu rồi không? Anh có biết một năm nay Ngưng Huy Đường của chúng ta đã mất bao nhiêu khách hàng cũ rồi không? Anh có biết... khụ khụ!”
"Khu khụ...'
Ông cụ lúc nói chuyện có hơi xúc động, đột nhiên bắt đầu ho dữ dội!
Người đàn ông trung niên hoảng sợ, nhanh chóng đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng ông cụ.
"Được rồi, được rồi, ba à, ba đừng nói nữa, ba nghỉ ngơi thật tốt đi, người không phải đã tới rồi hay sao?"
Người đàn ông trung niên nói xong, ông cụ hung hăng trừng mắt nhìn anh ta lần nữa.
"Anh, anh bây giờ lập tức ra ngoài đón người ngay cho tôi!"
Ánh mắt của ông cụ lộ ra vẻ buồn bã.
"Tất cả hy vọng của chúng ta đều đặt hết vào người này, anh còn bày ra bộ dạng thối tha gì hả?"
"Mau đi đi!"
Người đàn ông trung niên lúng túng gật đầu, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Không ngờ anh ta vừa mới đi tới cửa, đã nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh Lâm Phong đi về phía này.
Hai người trực tiếp đụng mặt nhau.
Lâm Phong và nhân viên lễ tân đi ở phía trước, nhân viên lễ tân vừa nhìn liền nhận ra người đàn ông trung niên này!
"Ông, ông chủ!"
Nhân viên lễ tân vội vàng lên tiếng chào. Đây chính là ông chủ lớn của Ngưng Huy Đường!
Nhân viên lễ tân cấp thấp như họ nếu là ngày thường thì ngay cả quản lý khu vực cũng khó được nhìn thấy, chứ đừng nói đến ông chủ lớn!
Người đàn ông trung niên liếc nhìn nhân viên lễ tân, sau đó nghiêng người nhìn Lâm Phong đi ở phía sau lễ tân.
Chỉ có cậu ta là gương mặt mới.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng lộ ra vẻ mặt tươi cười, cẩn thận đánh giá Lâm Phong, sau đó đưa tay ra trước, lên tiếng hỏi: "Lâm Phong, ngài Lâm?"
Lâm Phong gật đầu: "Đúng, anh là?"
Người đàn ông trung niên vội vàng cười nói: "Tôi là Diệp Quảng Sinh, ông chủ của Ngưng Huy Đường."
Nghe người đàn ông trung niên tự giới thiệu về mình, dù Lâm Phong đã chuẩn bị nhưng vẫn không tránh khỏi ngạc nhiên.
Thế mà lại là ông chủ của Ngưng Huy Đường?
Ngưng Huy Đường này có thể được xem là một trong những công ty thuộc hàng top của Thượng Hải, người bình thường rất khó gặp được.
Hiện tại ông chủ đang ở cửa hàng này?
Hơn nữa, còn đứng trước mặt mình nữa?
Lâm Phong sờ mũi, lần đầu anh cảm thấy hơi ảo thế nào ấy.
"Hôm nay bên công ty các anh thông báo tôi đến nhận giải thưởng mà đúng không?"
Lâm Phong hơi khó hiểu hỏi: "Thủ tục nhận giải thưởng bây giờ hoành tráng đến thế à? Ngay cả ông chủ lớn cũng đích thân tới đây?"
Lâm Phong hỏi xong, mọi người ở phía sau xấu hổ cúi đầu, nhìn đi chỗ khác. Xấu hổ quá đi.
Nếu thật sự là trao giải thì sao ông chủ lớn của họ lại khua chiêng gõ trống, huy động nhiều người như vậy chứ?
Mục đích cuối cùng của họ chẳng phải là mật ong trong tay của anh hay sao?
Diệp Quảng Sinh lúng túng ho khan.
"Tôi đến trao giải thưởng chỉ là một chuyện."
Diệp Quảng Sinh suy nghĩ rồi quyết định không giấu giếm: "Ngài Lâm, tôi muốn thăm anh chuyện này, chính là chuyện mật ong của ngài Lâm."
Quả nhiên.
Lâm Phong nheo mắt lại, cẩn thận quan sát những người xung quanh.
Anh cảm thấy kỳ lạ.
Bây giờ cũng gần đến giờ tan sở rồi, thế mà họ còn thông báo mình đến nhận giải thưởng.