Chương 329: Khẩn câu
Chương 329: Khẩn câuChương 329: Khẩn câu
"Mật ong thực sự nguyên chất không có bất kỳ chất phụ gia nào và được bảo quản tốt có thể bảo quản hàng nghìn năm, chai mật này, năm đó người sáng lập Ngưng Huy Đường chúng tôi sau khi nếm thử mật ong này, đã quyết định sử dụng hương vị của lọ mật ong này làm chuẩn, thành lập Ngưng Huy Đường."
Diệp Trường Phong nhìn chòng chọc lên một chai mật ong trước mặt, trong mắt mang theo biểu cảm vô cùng tự hào.
"Sau này, hương vị của Ngưng Huy Đường chúng tôi vẫn lấy mật trong bình ngọc này làm chuẩn, sáng lập thương hiệu Ngưng Huy Đường độc nhất vô nhị chúng tôi, cuối cùng kéo dài đến nay."
Diệp Trường Phong nói, ánh mắt rốt cục rơi vào trên người của Lâm Phong.
Trong con mắt đục ngầu già nua lộ ra một tia khẩn cầu.
"Tôi thật sự không muốn làm cho bảng hiệu này hủy ở trên tay của tôi, Diệp tiên sinh, nếu ngài có thể giúp Ngưng Huy Đường bọn tôi, thì ngài có cần gì, có yêu cầu gì, ngài cứ việc nói!"
Diệp Trường Phong nói, nhìn chằm chằm Lâm Phong, vẻ mặt khẩn cầu.
Lâm Phong sững sờ.
Anh thật sự không ngờ sau một thương hiệu cổ xưa lại còn có nhiều cố sự như vậy.
"Bác vì cái gì lại tin chắc mật ong của tôi nhất định có thể cứu Ngưng Huy Đường các người?"
Lâm Phong hỏi.
Ngay sau đó, Diệp Quảng Sinh đã mở miệng cười rồi.
"Lâm tiên sinh, nếu như ngài thật sự từng thưởng thức mật ong của Ngưng Huy Đường chúng tôi rồi so với mật của ngài, ngài thì có thể đã biết."
Dứt lời, Diệp Quảng Sinh phất tay một cái, gọi người cầm hai cái thìa gỗ tới.
Thìa gỗ ổn định và sẽ không làm thay đổi tính chất của mật ong.
Diệp Quảng Sinh thả muỗng gỗ vào trong một cái hộp sạch sẽ, rồi sau đó cẩn thận mở nắp hai chai mật ong trên bàn.
Trong nháy mắt nắp bình mật ong mở ra, một cỗ nhàn nhạt, độc chúc với mật được hương vị ngọt ngào trong nháy mắt trào vào mình xoang mũi, làm cho Lâm Phong nhất thời hai mắt tỏa sáng!
Mùi này...
Như thế vừa ngửi qua, cũng biết chắc chắn là mật ngon!
"Lâm tiên sinh, cậu nếm thử sẽ biết."
Diệp Quảng Sinh cười nói.
Gã đưa hai cái muỗng gỗ phân biệt múc ra một muôi trong bình mật ong, sau đó lại thận trọng phân biệt giọt hai giọt vào trong bình sạch.
Lông mày của Lâm Phong chợt giật giật.
Ít như thế điểm...
Thật đúng là keo kiệt.
- Khụ khụl
Dường như đã nhìn ra điều Lâm Phong đang suy nghĩ, Diệp Quảng Sinh nhất thời có chút lúng túng ho khan hai tiếng.
"Lâm tiên sinh, không phải chúng ta tiếc mật, mà là hiện tại Ngưng Huy Đường chỉ còn dư lại duy nhất hũ mật này, chúng ta còn phải lưu lại làm tiêu chuẩn để so sánh, cho nên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm..."
Diệp Quảng Sinh giải thích. Lâm Phong gật đầu, lập tức khoát khoát tay ngăn Diệp Quảng Sinh nói tiếp.
"Được, tôi nếm thử chút xem."
Lâm Phong nói, rồi anh vươn tay, dùng ngón tay cái quệt một ít mật ong nhỏ giọt trên đĩa trước mặt rồi cho vào miệng.
Thứ đầu tiên được ăn là mật ong của chính mình.
Ngọt ngọt ngào, lộ ra một mùi thơm rất độc và lạ.
Anh nếm thử nó một cách cẩn thận.
Đúng là loại mật ong này có mùi thơm đặc biệt.
Đó là loại mật ong có một không hai trên thị trường hiện nay.
"Lâm tiên sinh, mời ngài thưởng thức mật ong lâu đời của Ngưng Huy Đường chúng tôi."
Diệp Quảng Sinh cười làm ra dấu tay xin mời.
Lâm Phong gật đầu, sau đó dùng ngón út quệt một chút mật ong lâu đời của Ngưng Huy Đường, đưa vào trong miệng.
Nói lời thật lòng.
Trước vào miệng, anh vẫn còn lo lắng mật sẽ có mùi vị khác thường hay không.
Dù sao đây chính là mật đã tồn trữ ba trăm năm!
Tuy trên lý thuyết mà nói mật sẽ không thay đổi chất, thế nhưng suy cho cùng đều đã qua ba trăm năm, cũng sắp thành đồ cổ rồi!
Cái miệng này vừa cắn xuống, sẽ không khiến mình bị tiêu chảy chứ !?
Trong lòng đang có ý niệm này, chỉ là lúc này người hiện đang nhìn chằm chằm mình, Lâm Phong cũng không tiện từ chối.
Lập tức, Lâm Phong chỉ có thể liều nếm thử mật ong rồi.
Ngoài dự đoán. Mùi này hoàn toàn không giống với mình nghĩ.
Nói đúng ra.
Không có đổi chất.
Đây là điều trước hết có thể khẳng định.
Hơn nữa, mùi vị có thể nói là chỉ cần dùng miệng thưởng thức, hầu như giống như đúc mùi vị mật ong của mình.
Thế nhưng, cũng chỉ có thể là hầu như.
Nói chính xác, mật ong của Lâm Phong có mùi vị mạnh hơn một bước, hơn nữa cảm giác mềm mại ngọt ngào, chậm rãi tan chảy trong miệng chính là thứ mà lọ mật ong lâu đời này không có được.
Là quan trọng nhất.
Là một mùi hương thơm ngát.
Hương thơm ngát đặc thù.
Lâm Phong cầm khăn tay do hai người đưa cho mình để lau tay.
Sau đó anh nhìn Diệp Quảng Sinh còn có Diệp Trường Phong nói: "Tôi nghĩ các người cũng từng thưởng thức mật ong của tôi, nói thật mùi vị còn tốt hơn bình đồ cổ này của các người một tầng, điểm này, các người hẳn là rõ hơn tôi chứ 12"
Hai người này đều là chuyên gia làm mật, năng lực nếm vị mật, hẳn là mạnh hơn mình nhiều.
Quả nhiên.
Sau khi nghe thấy Lâm Phong lời này, Diệp Trường Phong cùng Diệp Quảng Sinh cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó bất đắc dĩ cười.
Đành chịu thôi.
Điều người ta nói xác thực là lời nói thật. "Đúng, đây chính là nguyên nhân khiến và ba tôi không ngại tự mình tới đây, bởi vì trong thời đại ô nhiễm này, có thể có mật ong ngon như vậy, đây là điều chúng tôi không bao giờ ngờ tớ."
Diệp Quảng Sinh nghiêm túc nói.
"Chúng ta vốn chỉ muốn tìm được hương vị giống với mật ong năm đó coi như là hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng mật ong của Lâm tiên sinh ngài mang đến cho chúng tôi kinh hỉ, cho nên, nói không khoa trương chút nào, Ngưng Huy Đường tôi ta hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào cậu!"
Diệp Quảng Sinh nói xong, bên cạnh Diệp Trường Phong cũng bỗng nhiên đỏ cả vành mắt.
"Lâm tiên sinhi"
Diệp Trường Phong bỗng nhiên chống cái bàn, đỡ quải trượng đứng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lâm Phong nói: "Tôi thực sự khẩn cầu ngài, cứu lấy Ngưng Huy Đường chúng tôi!"
Lão già chắc phải 80 tuổi có dư.
Lúc này chống quải trượng đứng lên, nhìn dáng vẻ này lại muốn quỳ xuống trước Lâm Phong!
Lâm Phong kinh hãi!
Diệp Trường Phong vẫn đứng bên cạnh lại càng hoảng sợi
"Bal Ba làm gì vậy?
Lâm Phong cũng nhanh lên đứng dậy, một tay vịn lấy lão già!
"Diệp tiên sinh! Tôi không chịu nổi!"
Chậc chậc!
Đây chính là ông chủ công ty nổi tiếng Thượng Hải!
Đã từng càng là nhiều lần lên tạp chí bìa mặt! Lúc này nếu thật quỳ xuống cho mình, Lâm Phong nghĩ chắc mình cũng phải giảm thọ!
Diệp Trường Phong được hai người đỡ, thân thể vẫn không hề nhúc nhích chút nào.
Nhưng một đôi mắt vẫn nhìn chòng chọc Lâm Phong, dường như đang chờ câu trả lời của anh.
Lâm Phong biết lúc này đây mình đâm lao là phải theo lao.
Anh trầm mặc một lát, lúc này mới lên tiếng nói: "Tôi có thể thử một lần, thế nhưng không bảo đảm có thể thành công."
Nghe Lâm Phong nói vậy, hai người Diệp Trường Phong cùng Diệp Quảng Sinh liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau vẻ kích động!
"Các người đứng lên trước đã, ta nói về chuyện mật trước."
Lâm Phong mở miệng nói.
Hai người vốn đang chờ đợi Lâm Phong mở miệng, lúc này nghe Lâm Phong nói như vậy, lưỡng người lập tức ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Phải biết rằng, bất luận là Diệp Quảng Sinh hay là Diệp Trường Phong, hai người này cũng đều là đại nhân vật nổi danh lừng lẫy ở Thượng Hải!
Còn từng xuất hiện trên tạp chí Fortunel
Dáng vẻ hai người chăm chú nhìn Lâm Phong, thật sự là có chút ảo diệu!