Chương 331: Cách sử dụng một ngàn mẫu đất
Chương 331: Cách sử dụng một ngàn mẫu đấtChương 331: Cách sử dụng một ngàn mẫu đất
Hai người càng thêm sầu muộn.
Lâm Phong cười nói: "Một ngàn mẫu đất ở trong thành phố Thượng Hải."
Anh đơn giản trả lời.
Câu trả lời này của anh thành công khiến hai người Diệp Quảng Sinh và Diệp Trường Phong chấn kinh!
Lời này là có ý tứ gì?
Một ngàn mẫu đất ngay tại trong Thượng Hải này.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là chỉ cần một mảnh đất này thôi cũng đã chứng tỏ được người đứng trước mặt họ lúc này đây chắc chắn là một đại lão bản!
Làm sao bọn họ lại có ý nghĩ dùng tiền để đả động người ta cơ chứ?
"Ý của tôi là, tôi có thể cho hai người thuê một ngàn mẫu đất này."
Lâm Phong cười nói.
Lâm Phong đã lên kế hoạch đại khái vê chi phí khai phát của mảnh đất này.
Cũng không đáng là bao.
Trước đó Lâm Phong cũng đã tới để xem qua cánh đồng rộng một ngàn mẫu đất này.
Đoán chừng là sau khi mua mảnh đất này, Đầu to không có quan tâm để ý tới, nên mảnh đất này đều đã bị người khác tạm thời xâm chiếm mất.
Cho dù có khởi kiện, thì mảnh đất này nói cho cùng cũng là để đổi cho Lâm Phong.
Tuy nhiên, trên thực tế muốn xử lý chuyện này cũng khá phiền phức. Dù vậy hiện tại Lâm Phong chỉ có một thân một mình.
Mặc dù có không gian trong tay, nhưng ở tại cái đất Thượng Hải này, Lâm Phong vẫn chưa có thế lực đủ lớn để có thể tự bảo vệ mình.
Giờ mà ra tòa, dưới cái thời thế thế thời trắng đen lẫn lộn này, khó tránh khỏi gặp phải mấy chuyện đau đầu.
Lâm Phong không chắc chắn bản thân có thể chiếm thượng phong bắt cửa trên †rong ván cược này.
Suy cho cùng, trong xã hội hiện tại này, lòng người khó đoán chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
Mà Ngưng Huy Đường lại không giống với Lâm Phong.
Bọn họ cũng được coi như một công ty lớn, và điều quan trọng nhất là nơi này đã lưu truyền được ba trăm năm.
Ngưng Huy Đường đã và đang phát triển ở trong thành phố Thượng Hải mấy trăm năm rồi.
Điều này cũng có nghĩa là thủ đoạn và quan hệ truyền thừa mấy trăm năm của Ngưng Huy Đường tuyệt đối nằm ngoài sức tưởng tượng của anhI
Nếu một ngàn mẫu đất này thật sự cho Ngưng Huy Đường thuê, để cho bọn họ trồng hoa cho ong hút mật hoa non chế tạo mật ong.
Chuyện này tương đương với việc để cho họ thiếu một món nợ ân tình của mình.
Hơn nữa, còn có thể trực tiếp xử lý được những chuyện phiền phức, rắc rối kia.
Đấn lúc đó, giá đất thực tế sẽ xuất hiện biến động, mà Lâm Phong cũng cần sử dụng mảnh đất này.
Tới khi thu hồi lại một ngàn mẫu đất này, vậy coi như là nhận lại từ trong tay Ngưng Huy Đường. Mà không phải là từ trong tay những thế lực rối ren trộn lẫn kia.
Hai điều này có sự khác biệt rõ ràng, không thể dùng mấy câu mấy chữ là có thể giải thích rõ ràng được.
"Một ngàn mẫu đất này nằm ở ngoại ô phía bắc kia. Mảnh đất ấy vẫn luôn không có ai trông giữ, tôi nghĩ mọi người hắn là đã từng nghe nói qua."
Lâm Phong cười nói.
Sau khi Lâm Phong nói xong, Diệp Quang Sinh và Diệp Trường Phong sửng sốt đến ngây người, sau một hồi lâu mới phản ứng lại được!
Đúng!
Bọn họ đích xác đã nhớ ra được chỗ đói
Mấy năm trước, đã có tin tức bên ngoại ô phía bắc Thượng Hải sẽ được khai phát.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà toàn bộ mảnh đất trống rộng lớn ở ngoại ô phía bắc kia đều đã được người mua mất.
Về danh tính của người mua mảnh đất kia, bọn họ vẫn mãi chưa thể tra ra được là ai.
Chỉ là từ đó về sau, chuyện khai phát ngoại ô phía Bắc vẫn luôn bị gác lại.
Mà các ông lớn lúc đầu cũng có thái độ chờ đợi, quan sát mảnh đất một ngàn mẫu kia, sau đó dần dần chiếm đóng và thôn phệ nó.
Tuy không thể cưỡng chế chiếm hữu lấy mảnh đất đi, nhưng trên thực tế, nếu bọn họ thật sự xây dựng và đặt tài sản lên một ngàn mẫu đất kia thì thế nào?
Ai có thể quản được?
Khi người ở phía trên xuống, bọn họ sẽ vừa rút vừa lui.
Đợi đến khi mọi thứ trôi qua, bọn họ lại tiếp tục vào ở thôi! Lúc này, trên mặt Diệp Quang Sinh rốt cuộc cũng lộ ra một vẻ kinh ngạc!
"Thì ra chủ sở hữu một ngàn mẫu đất này là ngài à?!"
Hắn bật cười nói: 'Bao nhiêu năm không thấy ai trông coi mảnh đất này, tôi còn tưởng rằng chủ mảnh đất không tồn tại hoặc đã quên mất rồi cơi"
Diệp Trường Phong lớn lên tại thành phố Thượng Hải, nên biết rõ chỗ nào bên trong Thượng Hải này là có đất, có ruộng.
"Thì ra mảnh đất đó là của ngài!"
Diệp Trường Phong ngạc nhiên nói: "Nếu như phải nói nơi nào ở Thượng Hải thật sự có thể dùng để trồng hoa, thì tôi xin khẳng định nơi đó tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất!"
Diệp Trường Phong cuối cùng đã thấy được tia lửa trong đôi mắt u ám của mình!
Hắn nhìn Lâm Phong, lại nhìn Diệp Quang Sinh, kích động đến độ không khống chế nổi mà xoa tay!
Có hi vọng!
Vẫn còn có hy vọng!
"Vậy được, toàn bộ một ngàn mẫu đất này, ngài định cho thuê thế nào đây? Nếu như ngài thật sự nguyện ý cho chúng tôi thuê mảnh đất này để trồng hoa, vậy ngài đã từng nghĩ tới phương án phát triển tốt hơn chưa?"
Đến cùng cũng là người làm ăn.
Sau khi nghe thấy phương pháp này có thể thực hiện được, trong đầu Diệp Quang Sinh cơ hồ là cấp tốc vận chuyển!
"Chỉ trồng một biển hoa để cung cấp mật ong, không khỏi quá xa xỉ, tôi cho rằng, không bằng trực tiếp làm một chỗ để cho khách du lịch... "
Diệp Quang Sinh nhanh chóng phân tích. Lâm Phong nghe những lời này, đôi mắt hơi sáng lên!
Biện pháp này, đích thật là có thể thực hiện được!
Ngay sau đó, cả ba bắt đầu bàn bạc về việc hợp tác.
Thời gian nhanh chóng trôi qua từng giây từng phút.
Giờ này khắc này.
Tại Lâm Giang courtyard no. 1.
Hôm qua Lâm Thiến Thiến chơi dưới cây quýt còn chưa có tận hứng, lúc này đi học về đúng lúc gặp được người bạn nhỏ chơi cùng cô ngày hôm qua.
Hai mắt cô bé lập tức sáng rỡ lên!
Cô bé ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương nhìn Khương Y Thanh, cắn môi, thấp giọng xin phép: "Ma ma, Thiến Thiến muốn đi chơi với các anh, có được không ạ?”
Ánh mắt của cô nhóc Thiến Thiến lúc này đang hướng thẳng về phía đám nhóc dưới cây quýt kial
Những đứa trẻ có thể xuất hiện trong tiểu khu này đều là không phú thì quý.
Thường ngày đã quen sống trong kiềm chế, lúc này bỗng nhiên thấy có một nơi chơi đùa, ai ai cũng rất vui vẻ, chạy tới chạy lui dưới gốc cây quýt, tiếng cười đùa vui chơi không dứt bên tai, không ai có thể cưỡng lại được.
Mặc dù Lâm Thiến Thiến cũng có bạn trong nhà trẻ, nhưng trẻ con vẫn rất thích chơi cùng với những anh chị lớn hơn mình nhiều.
Cộng thêm với việc ngày hôm qua còn chơi chung với nhau.
Đừng nói có bao nhiêu khát vọng!
Khương Y Thanh cúi đầu nhìn cô bé một cái.
Trên khuôn mặt đáng yêu của Thiến Thiến lập tức lộ ra vẻ đáng thương và tủi thân.
Ai có thể cưỡng lại ánh mắt này được cơ chứ?
Vậy là Khương Y Thanh mỉm cười hiền hòa, gật gật đầu, nói với Lâm Thiến Thiến: "Đi đi, nhưng chỉ được một tiếng thôi đó, biết chưa? Không được về nhà muộn, nếu không ba ba và bà nội Hoàng sẽ rất lo lắng!"
Nghe thấy Khương Y Thanh đồng ý với mình, Thiến Thiến vui đến độ hai mắt sáng bừng lên, suýt chút nữa nhảy dựng lên!
"Cảm ơn ma mai Thiến Thiến sẽ chỉ chơi nửa tiếng thôi, lát nữa chỉ cần ma ma gọi Thiến Thiến một câu thôi, là Thiến Thiến lập tức sẽ chạy về ngay!"
Lâm Thiến Thiến nói, kéo tay Khương Y Thanh, dùng sức hôn lên má cô một cái!
"Ma mai Thiến Thiến đi đây!"
Cô nhóc nói xong, không kịp chờ đợi đưa cặp sách cho Khương Y Thanh, vội vàng hòa mình vào bên trong đám trẻ đang chơi!
Đám nhóc này chính là đám nhóc ngày hôm qua, bởi vậy khi thấy Lâm Thiến Thiến đến, trên cơ bản đều nhận ra cô bé là cô nhóc hôm qua tới chơi cùng.
Đám nhóc nhanh chóng tiếp nhận Lâm Thiến Thiến nhập hội!
Bọn trẻ tụ tập một chỗ chơi đùa, leo cây, hái quýt, chơi vui đến độ quên cả trời đất.
Khương Y Thanh cũng tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, đặt cặp sách trên tay sang một bên.