Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 332 - Chương 332: Không Thấy Ma Ma Đâu Nữa Cả

Chương 332: Không thấy ma ma đâu nữa cả Chương 332: Không thấy ma ma đâu nữa cảChương 332: Không thấy ma ma đâu nữa cả

Khương Y Thanh cứ như vậy mà ngồi ngắm nhìn Lâm Thiến Thiến.

Tục ngữ nói, mẹ kế khó làm.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, Khương Y Thanh chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả của việc này.

Hay nói cách khác, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong và Lâm Thiến Thiến, cô đã có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.

Luôn cảm thấy hết phần đời còn lại sau này, nếu thật sự có thể sống chung với hai người bọn họ thì không biết sẽ là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào!

Có lẽ đây chính là duyên phận của hai người bọn họ đi!

Nghĩ đến đây ánh mắt Khương Y Thanh nhìn vê phía Lâm Thiến Thiến lại càng thêm dịu dàng trìu mến hơn.

"Thiến Thiến, em cũng muốn tới hái quýt sao?"

Một cậu bé leo lên trên cây, lúc này cười híp mắt hỏi Thiến Thiến, vươn tay làm bộ muốn kéo Thiến Thiến lên trên.

Lâm Thiến Thiến ngay từ đầu đã có ý định trèo lên, lúc này nhìn thấy đối phương thế mà vươn tay chuẩn bị kéo chính mình lên, trong lòng mừng rỡ vô cùng!

"Cám ơn anh trail"

Trong thanh âm trong trẻo lộ ra vui mừng, Lâm Thiến Thiến lập tức vươn tay, nắm lấy tay cậu bé kia chuẩn bị leo lên!

Trên cây có nhiều quýt quái!

Thiến Thiến nhất định phải hái mấy quả về cho ba ba ma ma và bà nội Hoàng ăn mới được!

Hai mắt Thiến Thiến phát sáng, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào những trái quýt xinh đẹp ở trên cây.

Nói đúng ra, tất cả phụ huynh của đám trẻ sẽ đều đặt toàn bộ lực chú ý lên trên con cái của mình.

Chứ làm gì có ai lại đi chú ý tới sự tình phát sinh cách đó không xa?

Lúc Khương Y Thanh trông thấy Lâm Thiến Thiến thế mà chuẩn bị trèo lên cây, lập tức giật nảy mình, đang chuẩn bị đứng dậy đi ngăn cản!

Lại không nghĩ rằng, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một thanh âm bất ngờ.

"Ôi"

Thanh âm này vừa vặn vang lên ngay sau lưng mình, coi như Khương Y Thanh không muốn nghe thấy cũng khó.

Cô vô thức quay đầu lại nhìn.

Kết quả thấy được một phụ nữ hơi lớn tuổi, mặc trên người là một bộ quần áo bình thường, trên tay cầm một cây chổi, xem ra có vẻ là công nhân vệ sinh đang quét lá rụng.

Người phụ nữ trung niên thấy Khương Y Thanh nhìn qua, lập tức nở nụ cười ngại ngùng.

"Dì ơi, dì không sao chứ?"

Mặc dù Khương Y Thanh rất lo lắng cho Thiến Thiến, nhưng vừa rồi khi nhìn lướt qua, phát hiện Thiến Thiến đã được cậu bé kia thành công kéo lên cây.

Cũng coi như là tạm thời không có nguy hiểm.

Lúc này cô mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên trên mặt đất rồi nói: "Dì bị ngã sao?"

"Để cháu đi tìm người tới giúp dì!"

Thấy người phụ nữ trung niên một mực không nhúc nhích, Khương Y Thanh bèn đứng dậy chuẩn bị đi tìm người tới hỗ trợi Lại không nghĩ rằng, bản thân vừa mới chuẩn bị đứng lên, người phụ nữ trung niên kia nhanh chóng xua tay đáp: 'Không có việc gì! Tôi không sao!"

Người phụ nữ trung niên vội vội vàng vàng nói.

Sau đó, bà ta tựa hồ như muốn đứng dậy, nhưng cả người lại hung hăng ngồi sập xuống đất một lần nữa.

Một đôi mắt như có như không đánh giá Khương Y Thanh, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Cô gái nhỏ à, cháu có thể tới dìu tôi một chút được không? Hình như tôi bị trẹo chân rồi, muốn về phòng làm việc, nghỉ ngơi một chút. Ở gần đây lắm, ngay chỗ đó kìal"

Người phụ nữ trung niên nói, chỉ tay vào cách đó không xa.

Khương Y Thanh nhìn theo hướng tay người phụ nữ trung niên kia.

Quả nhiên.

Nơi đó thật sự có một cái phòng làm việc nho nhỏ.

Đây hẳn là nơi nghỉ ngơi dành riêng cho nhân viên công tác.

Tuy trong lòng có hiện lên một chút do dự.

Nhưng dù sao thì Thiến Thiến cũng còn đang chơi ở đây, cô không thể thể tùy ý để cô bé rời khỏi tâm mắt của mình được.

Nhưng người phụ nữ trung niên lúc này đây lại có vẻ rất đau đớn, hết sức thống khổ.

Khương Y Thanh có hơi do dự.

Người phụ nữ trung niên tựa hồ là trông thấy được sự do dự của Khương Y Thanh, lập tức nhanh mồm nhanh miệng nói: 'Rất nhanh thôi, ôi, đau quá đi mất thôi, không ấy thì, để tôi tự mình đi vậy!"

Người phụ nữ trung niên cố gắng vuốt vuốt mắt cá chân của mình, sau đó thở dài nói: "Ai! Cũng tại tôi lớn tuổi rồi, hiện tại không ai chú ý tới người già như tôi, tuổi già thật đúng là đáng thương quá đi mất thôi... "

Những lời này cứ như là nói cho Khương Y Thanh nghe vậy.

Ý nghĩ do dự trong cô lúc này đã bị gạt phăng đi.

Khương Y Thanh quay đầu lại nhìn Thiến Thiến đang chơi quên trời quên đất ở đẳng xal

Rời đi một lát chắc hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đi.

"Vậy được, để cháu đưa dì đi!"

Khương Y Thanh nói, đứng dậy đi về phía người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên cúi đầu, Khương Y Thanh tự nhiên không có chú ý tới ý cười cổ quái trên khóe miệng bà ta.

Nếu như lúc này Lâm Phong ở đây, anh nhất định sẽ phát hiện ra, người phụ nữ này rất uen mặt!

Đây không phải Tần Quế Phân mẹ của Từ Mạn Lệ thì còn có thể là ai vào đây được nữa?!

Nhưng Khương Y Thanh căn bản chưa từng gặp qua Tần Quế Phân lần nào!

Lúc này cô vẫn còn tưởng rằng Tần Quế Phân chỉ là một công nhân quét rác bình thường thôi!

Khương Y Thanh đi tới chỗ Tân Quế Phân!

Tiếp đó vươn tay đỡ Tần Quế Phân từ dưới đất lên.

Tần Quế Phân cũng không ngờ cô gái này thế mà lại dễ dàng mắc bãy như vậy!

Trong lòng lập tức cuồng hỉI

Đối với Tần Quế Phân mà nói, chỉ cần là vì hạnh phúc của con gái mình, bà ta có thể làm bất cứ điều gì

"Dì không sao chứ?” Khương Y Thanh hồn nhiên không chú ý tới vẻ mặt khác thường của Tần Quý Phân.

Cô nhặt cây chổi và lon nhựa rơi tán loạn trên mặt đất lên để gọn sang một bên.

Sau đó, đỡ Tần Quế Phân về phía gian phòng kia nghỉ ngơi.

"Chân tôi bị thương rồi, có thể là đã bị trẹo, tôi ấy à, không có tiên bạc gì cả, nên không cần tới bệnh viện đâu, trong phòng nghỉ kia có dâu hồng hoa còn có thuốc cao, để tôi lấy ra thoa dầu hồng hoa sau đó xức thuốc cao lên là được rồi!"

Tần Quế Phân nói.

Nghe thấy Tần Quế Phân nói như vậy, Khương Y Thanh lập tức gật gật đầu, cẩn thận đỡ Tần Quế Phân đi về phía phòng nghỉ.

Hai người cứ như vậy chậm rãi biến mất sau lưng đám người.

Tất cả mọi người đều đang chú ý vào cây quýt kia, không một ai chú ý tới chuyện phát sinh ở bên này... ..

Rất nhanh trời dân chuyển tối.

Sắc trời dân dần lạnh lên, tối đi rất nhanh.

Sau khi Lâm Phong rời khỏi Ngưng Huy Đường, nhanh chóng chạy đi mua một ít mì và một ít thịt rồi quay trở vê nhà.

Cả nhà đang đợi anh nấu cơm tối!

Giải quyết xong tình hình thực tế của mảnh đất một ngàn mẫu kia, Lâm Phong mới có thể đặt tảng đá lớn trong lòng xuống được.

Tâm trạng vui vẻ khó tả.

Khi Lâm Phong vừa về đến cư xá, thì trông thấy được ba người đang đứng dưới gốc cây quýt.

Lúc một người trong số họ nhìn thấy Lâm Phong, nhanh chóng nhảy xuống khỏi bồn hoa, òa khóc lao về phía anh. "Ba ba"

Người khóc đương nhiên là Thiến Thiến.

Thấy Thiến Thiến chạy về phía anh, hai người kia mới đứng dậy.

Chậm rãi tiến về phía anh.

Lâm Phong sững sờ.

Đầu tiên anh vô thức ôm lấy Thiến Thiến xông về phía mình, khổ tâm lau nước mắt cho cô bé, hỏi: "Làm sao vậy? Sao con lại ở một mình thế này? Dì Tiểu Thanh đâu?”

Cô nhóc nghe Lâm Phong hỏi xong, lập tức khóc càng thêm lớn!

"Ma ma, ma ma đi mất rồi, Thiến Thiến đi chơi với anh trai xong, không thấy ma ma đâu nữa cả!"
Bình Luận (0)
Comment