Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 333 - Chương 333: Tra Giám Sát

Chương 333: Tra giám sát Chương 333: Tra giám sátChương 333: Tra giám sát

Cô bé khóc đến thở không ra hơi.

Không thể kể được rõ đầu đuôi sự việc như thế nào.

Mà hai người đi theo phía sau cô bé lúc này rốt cuộc cũng đã đi đến được trước mặt Lâm Phong.

Là cậu bé vừa nãy và mẹ của cậu ấy.

Cậu bé kia thấy Thiến Thiến khóc nức nở như thế, lập tức nhanh chóng đi qua, duỗi tay lau nước mắt cho cô bé, khổ tâm nói: "Thiến Thiến đừng khóc, không sao đâu, chắc chắn là sẽ tìm được ma ma em về mài"

Mẹ cậu bé thấy Lâm Phong tới, lúc này mới mở miệng.

"Chuyện cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, tôi vẫn hay dẫn Hạo Hạo tới đây chơi, vừa rồi lúc tất cả mọi người về nhà ăn cơm, tôi chuẩn bị dẫn Hạo Hạo đi, kết quả lại thấy cô bé ở đây khóc, lúc tôi hỏi thì cô bé đáp ma ma đi mất rồi, thế là tôi và con trai ở đây hỗ trợ trông cô bé một lát."

Người phụ nữ nói.

Cuối cùng Lâm Phong cũng đã hiểu đại khái được chuyện gì đang xảy ral

"Cám ơn!"

Lâm Phong nói lời cảm ơn với người phụ nữ, tiếp đó nói bọn họ về trước đi.

Lúc này Hạo Hạo mới miễn cưỡng lưu luyến không rời quay trở về trước cùng với mẹ của mình.

Mà Thiến Thiến vẫn luôn khóc lúc trước thấy cuối cùng ba ba cũng trở về, cô bé mới cảm thấy như đã tìm thấy được chỗ dựa!

Lập tức nhanh chóng vươn tay, túm chặt lấy tay Lâm Phong, thút thít nói: 'Ba ba, Thiến Thiến vẫn luôn chơi ở chỗ cây quýt, ma ma nói ngồi ghế đợi con, thế nhưng là, thế nhưng là đợi đến khi Thiến Thiến vừa quay đầu lại không thấy ma ma đâu nữa cả! Làm sao đây?!"

Cô bé nói, còn phông má chu miệng lên, tựa hồ như lại sắp khóc!

Lâm Phong nhíu mày, nhanh chóng vươn tay bế cô bé vào lòng.

"Thiến Thiến, đừng khóc nữa, không sao đâu. Bây giờ chúng ta đi tìm ma ma nhé, có được không nào?”

Không biết Lâm Thiến Thiến đã khóc trong bao lâu mà trên mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt, hết sức đáng thương.

Ngay sau đó, cô bé thuật lại toàn bộ những chuyện vừa rồi phát sinh cho Lâm Phong nghe.

"Không sao đâu, ngoan, ba ba nhất định sẽ tìm thấy được dì Tiểu Thanh, biết chưa?"

Nghe Lâm Phong khẳng định như vậy, tảng đá lớn trên ngực Thiến Thiến mới giảm đi không ít.

Lâm Phong lấy điện thoại ra gọi cho Khương Y Thanh.

Nhưng mà...

Tuy chuông điện thoại vẫn reo nhưng lại không có ai trả lời.

Đây là có chuyện gì?

Làm gì có chuyện tự nhiên biến mất trong không khí được?

Chẳng lẽ có việc gì phải trì hoãn nên đi làm rồi?

Khoảnh khắc ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, Lâm Phong nhìn về phía chiếc ghế dài mà Thiến Thiến đã đề cập tới lúc trước.

Lập tức thấy được một cặp sách nhỏ màu da cam xuất hiện trong tâm mắt mình. Kiểu dáng của chiếc cặp này đương nhiên không có lạ lẫm gì với Lâm Phong cải

"Thiến Thiến, đây chẳng phải là cặp sách mới của con sao? Làm sao lại ở chỗ này?"

Lâm Phong hỏi.

Lúc này, Thiến Thiến với đôi mắt đỏ hoe của mình, nghe được câu hỏi của Lâm Phong, lập tức phóng mắt nhìn về phía ghế dài ở đằng xa.

Quả nhiên.

Chính là chiếc cặp sách mới mà trường học vừa được phát ở trường!

Lúc trước chính Thiến Thiến đã giao cặp sách cho ma ma giữ hội

Lâm Thiến Thiến nhíu mày, nghiêng cái đầu nhỏ nói: "Vâng, cặp sách này là Thiến Thiến nhờ ma ma giữ hộ mài! Lúc trước ma ma còn dặn Thiến Thiến phải chơi ngoan, ma ma sẽ trông cặp cho Thiến Thiến! Thế nhưng là sao bỗng nhiên không thấy ma ma đâu nữa rồi?"

Cô bé mếu máo nói, không biết Khương Y Thanh đến tột cùng phát sinh ra chuyện gì, sợ hãi bật khóc tiếp.

Hai mắt đỏ ngầu, vô cùng đáng thương.

Lâm Phong cố gắng gọi điện thoại, nhanh chóng đi tới chỗ ghế dài.

Chỗ ghế dài kia, cặp sách được đặt rất ngay ngắn.

Thậm chí còn được để cẩn thận tựa vào lưng ghế, khăn tay mà Khương Y Thanh mang theo trong người cũng được đặt lên bên trên cặp sách.

Để tránh cho bụi bẩn rơi vào trên cặp sách.

Điều này chứng minh, Khương Y Thanh không xảy ra chuyện gì trên chiếc ghế dài này, dù sao xung quanh cũng đây không có dấu vết giằng co nào.

Tuy nhiên điều này cũng không khiến anh yên tâm được hơn là bao. Nói đúng hơn, còn làm dự cảm bất an trong lòng anh càng thêm nghiêm trọng.

Dù sao.

Dựa theo tính cách của Khương Y Thanh, cô từ xưa tới nay sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, chứ đừng nói là biến mất mà không chào hỏi.

Vẫn phải tiếp tục suy đoán tiếp.

Một ý nghĩ không tốt bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.

Trong nháy mắt này, Lâm Phong bỗng dưng cảm thấy tay chân phát lạnh!

"Ba ba nhìn này!"

Ngay lúc Lâm Phong quyết định gọi điện báo cảnh sát, Lâm Thiến Thiến bỗng nhón chân lên, chỉ vào camera ở dưới cây quýt.

"Con xem trên tivi thấy có thể tra cái kia! Ba ba! Chúng ta có thể xem coi được ma ma đến cùng là đã đi đâu!"

Giọng cô bé vẫn còn đang thút thít, nhưng có thể nghe thấy rõ được sự phấn khích!

Đương nhiên, Lâm Phong cũng nhìn thấy camera giám sát.

Trong lúc nhất thời, cảm thấy hết sức kinh hỉI

Vậy là ổn rồi!

Đây có lẽ là lợi ích của việc lựa chọn mua nhà ở trong cư xá cao cấp!

Toàn bộ mọi thứ diễn ra bên trong cư xá đều được camera giám sát ghi hết lại, huống chỉ là con người, coi như là một con ruồi cũng sẽ không thể vô duyên vô cớ biến mất đi được!

"Để ba gọi điện báo cho bà nội Hoàng đã, sau đó chúng ta đi tìm ma mai"

Lâm Phong nói, rồi gọi điện báo tin cho bà nội Hoàng.

Tay còn lại bế Thiến Thiến lên, nhanh chóng đi vê phía văn phòng quản lý tài sản.

Tám giờ tối.

Đã bốn mươi phút kể từ khi Lâm Phong phát hiện ra Khương Y Thanh mất tích.

Sau khi nghe Lâm Phong trình bày toàn bộ sự việc, bộ phận an ninh quản lý tài sản nhanh chóng đưa Lâm Phong đến phòng giám sát.

Trong phòng giám sát có cả một bức tường màn hình camera giám sát, ngoài ra còn có người chuyên kiểm tra camera giám sát trong phòng.

Trông thấy Lâm Phong tiến vào phòng, nhân viên công tác đơn giản hỏi thăm ngắn gọn Lâm Phong xem chuyện gì xảy ra, rồi mở tivi phát video ghi lại của camera giám sát lên.

"Nói sơ qua về phương hướng và vị trí, để tôi tìm tới camera ở đó."

Nhân viên công tác hỏi Lâm Phong.

Lâm Phong suy nghĩ một hồi rồi nói: 'Là camera khu vực cây quýt trong cư xá, tôi muốn xem tất cả dữ liệu camera của khu vực xung quanh cây quýt kia."

Lâm Phong nói, lại bổ sung một câu: "Vào khoảng tâm một - hai giờ trước."

Các nhân viên công tác không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, sau khi nghe Lâm Phong mô tả xong nhanh chóng tìm ra được mấy camera xung quanh chỗ cây quýt.

Tổng cộng có ba camera giám sát.

Cả ba camera giám sát bắt đầu được theo dõi cùng lúc.

Về cơ bản, mỗi người được phân bổ một cái.

Thiến Thiến đang nhìn chằm chằm vào màn hình gần với mình nhất.

Trên màn hình, những gì xảy ra trong hai giờ qua bắt đầu được trình chiếu lên.

"Được rồi! Chính là chỗ này!" Cuối cùng!

Sau khi cả ba quan sát một lúc lâu, Lâm Phong đột nhiên lên tiếng, ngăn cản động tác của nhân viên công tác lại!

Sắc mặt anh loáng thoáng hiện lên vẻ kích động!

Lâm Phong đã trông thấy!

Giờ này khắc này, trên màn hình tivi, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt Lâm Phong và Lâm Thiến Thiến!

Cùng lúc đó, cả hai đều nhìn thấy được ánh mắt của Khương Y Thanh tựa hồ là bị thứ gì đó hấp dẫn đi!
Bình Luận (0)
Comment