Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 335 - Chương 335: Con Nhận Ra Bà Ấy

Chương 335: Con nhận ra bà ấy Chương 335: Con nhận ra bà ấyChương 335: Con nhận ra bà ấy

"Ba ba, đừng nóng nảy, đừng lo, chú cảnh sát sẽ giúp chúng tal

Cô nhóc nghiêm túc nói.

Lâm Phong nghe vậy lập tức gật đầu, sau đó nói: "Thiến Thiến, chuyện này không liên quan gì đến con, đều là lỗi của người xấu, bà cô lớn tuổi đó hình là kẻ xấu, bà ta đã bắt mẹ con đi, con không cần áy náy, biết không?”

Đầu Lâm Phong lúc này đang ong ong.

Anh lo lắng cho sự an toàn của Khương Y Thanh, lại thêm lo lắng cho con gái của mình.

Anh thấy đầu mình như muốn nổ tung!

Lâm Phong vẫn còn đang lo lắng, không hề phát hiện tới vẻ mặt nghiêm túc của cô nhóc.

"Ba ba, bà cô lớn tuổi kia là người xấu phải không ạ?"

Cô nhóc bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Trong đầu Lâm Phong bây giờ đều là hình ảnh của màn hình giám sát.

Anh nghe cô nhóc hỏi thì vô thức gật đầu.

"Đúng, chính bà ấy đã bắt Tiểu Thanh đi, nếu chúng ta có thể tìm được cô ấy, thì chúng ta sẽ tìm được mẹ."

Lâm Phong nói xong, anh chợt cảm thấy bóng dáng trong đầu càng thêm rõ ràng.

"Nhắc đến cũng lạ, sao mình luôn thấy người này quen quen thế nào ấy?"

Lâm Phong lẩm bẩm.

Sau đó cô nhóc vẫn luôn im lặng không nói gì nãy giờ, cô nhóc chớp chớp mắt nhìn Lâm Phong cau mày thì vươn tay ra kéo áo của anh.

"Ba ba, bà cô này chúng ta đã gặp rôi nè!"

Giọng nói non nớt của cô nhóc vang lên.

Tuy nhiên rơi vào tai của Lâm Phong thì không thua gì sét đánh giữa trời quang!

Hai mắt anh lập tức sáng lên!

Lâm Phong cúi đầu nhìn Thiến Thiến, ngạc nhiên hỏi: "Thiến Thiến, con nói thật không? Con còn nhớ chúng ta gặp bà cô này ở đâu không?”

Nghe nói trẻ con có trí nhớ rất tốt, Lâm Phong lúc này thật sự là vui mừng vô cùng!

Anh có thể chắc chắn rằng mình đã từng nhìn thấy bà ta ở đâu đó, nhưng anh không tài nào nhớ ra được!

Nhưng không ngờ Thiến Thiến lại nhớ rõ!

"Ba ba, ba quên rồi à, bà cô đó chính là mẹ của cô giáo Lệ Lệ!"

Cô nhóc thành thật nói.

Thật ra nếu đây là người bình thường thì cô nhóc sẽ không có ấn tượng gì.

Nhưng người này chính là Tân Quế Phân, mẹ của Từ Mạn Lệ!

Lúc trước cô nhóc có theo Lâm Phong đưa Từ Mạn Lệ về nhà, đây cũng là lân đầu tiên cô nhóc nhìn thấy Tân Quế Phân.

Cũng là lần đầu tiên cô nhóc nhìn thấy cái gọi là sự hiểm ác của con người.

Ánh mắt của Tần Quế Phân gắt gao nhìn cô nhóc hoàn toàn là ánh mắt chán ghét không chút che giấu, ánh mắt tựa đao, để lại dấu ấn trong lòng tiểu gia hỏa.

Tuy sau đó Lâm Phong cũng cố gắng khuyên nhủ cô nhóc thật lâu.

Lâm Thiến Thiến cũng lạc quan bày tỏ mình không hề nhớ gì cả.

Nhưng thực ra Tần Quế Phân đã để lại bóng ma sâu đậm trong lòng của cô nhóc.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Thiến Thiến luôn nhớ rõ như vậy.

Vì vậy, ngay từ lần đầu tiên xem video, cô nhóc đã nhận ra người này chính là Tần Quế Phân.

Nhưng nhận thức của cô nhóc có hạn, cô nhóc không biết Tân Quế Phân chính là chìa khóa tìm được mẹ của mình.

Mãi cho đến vừa rồi Lâm Phong lên tiếng, cô nhóc mới bình tĩnh lại, hóa ra nếu tìm được người này thì có thể tìm được mẹ của mình!

Đầu óc vốn hỗn loạn của Lâm Phong bất chợt bừng sáng!

Hóa ra là bà tal

Khó trách, khó trách mình luôn cảm thấy người phụ nữ này rất quen thuộc!

Lại là Tân Quế Phân!

Lại là bà tal

Khó trách Lâm Phong mãi mà không nghĩ đến chuyện này!

Tần Quế Phân và mình cũng chỉ gặp nhau một lần, huống hồ chi là Khương Y Thanh chưa từng gặp Tần Quế Phân!

Ai có thể ngờ rằng hai con người hoàn toàn không liên quan này lại có thể cùng xuất hiện như thế này!

Lâm Phong không biết tại sao Tân Quế Phân lại ra tay với Khương Y Thanh, anh cũng không biết tại sao Tân Quế Phân lại bắt Khương Y Thanh đi!

Hiện tại việc Lâm Phong vần phải làm là tìm ra Khương Y Thanh và Tần Quế Phân!

Lâm Phong kích động đến mức tay chân run rẩy không thể khống chế được.

Anh lấy điện thoại di động ra và bấm số của bà Hoàng. Kể từ khi biết tin Khương Y Thanh mất tích, bà Hoàng vẫn luôn chờ điện thoại của Lâm Phong.

Cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Lâm Phong, bà Hoàng nôn nóng, vội vàng nhãn nút trả lời: "Thế nào rồi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cháu tìm được Tiểu Thanh chưa?"

Lâm Phong giải thích ngắn gọn lại mọi chuyện, sau đó nói: "Bây giờ cháu phải đi tìm người, bà Hoàng, bà có thể giúp cháu trông Thiến Thiến được không?”

"Tất nhiên là được rồi! Bà đến ngay liền đây! Cháu đang ở văn phòng quản lý bất động sản đúng không?!"

Lâm Phong đáp lại, sau đó cúp máy.

Lâm Thiến Thiến nghe thấy Lâm Phong dường như định bỏ bé lại, hai mắt cô nhóc lập tức đỏ hoe, cô nhóc ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong nói: "Ba ba, Thiến Thiến cũng muốn tìm mẹ..."

Lâm Phong sờ sờ đầu cô nhóc, nói: "Thiến Thiến ngoan, bây giờ đã muộn rồi, con theo bà Hoàng về nhà, ba ba tự đi tìm mẹ, tìm được mẹ rồi sẽ về liền, ngày mai Thiến Thiến còn phải đi học, đúng không nè? Buổi tối con phải đi ngủ sớm, nếu không ngày mai con sẽ không thức dậy nổi!"

Lâm Thiến Thiến nghe vậy thì bĩu môi nhưng bé vẫn cảm thấy tủi thân.

Nhưng nghe Lâm Phong dặn dò như vậy thì cô nhóc gật đầu, không nói nữa.

Mười phút sau, bà Hoàng xuất hiện.

Đôi mắt của bà Hoàng đỏ hoe khi nhìn thấy Lâm Phong và Lâm Thiến Thiến.

Bà muốn nói gì đó nhưng Lâm Phong đã đi tới, ôm bà thật chặt rồi nói: "Bà Hoàng, không sao đâu, hiện cháu đã biết người đó là ai, cháu sẽ sớm tìm được Tiểu Thanh, nhưng phiền bà dẫn Thiến Thiến về, nấu chút gì đó cho con bé ăn giúp cháu nhé."

"Chúng ta là người một nhà, cháu nói khách sáo gì vậy!" Bà Hoàng vội nói, sau đó vỗ nhẹ Lâm Phong, lau nước mắt của mình.

"Giờ cháu mai đi đi, nhanh nhanh đưa Tiểu Thanh về, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa!"

Lâm Phong gật gật đầu, đưa tay sờ sờ đầu của Lâm Thiến Thiến, rồi mới vội vã đi ra khỏi văn phòng quản lý bất động sản.

Sau khi Lâm Phong đi ra khỏi khu chung cư, anh tìm số điện thoại của Từ Mạn Lệ gọi đến.

Đáng tiếc là gọi nhiều lần nhưng không ai nghe máy.

Từ Mạn Lệ hiện đang buồn bã, khổ sở, cô mua rượu, ở nhà uống rượu một mình!

Điện thoại di động được đặt trong phòng, nên cô ta hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì cải

Lâm Phong gọi điện thoại không được, lúc này anh đang sốt ruột vô cùng.

Anh nhíu mày, lái xe thẳng đến nhà của Từ Mạn Lệ.

May mắn lần trước đưa Từ Mạn Lệ về nhà anh còn nhớ địa chỉ, hiện giờ anh bật định vị trên điện thoại di động, nửa giờ sau, Lâm Phong thành công đến dưới lầu của nhà Từ Mạn Lệ.

May mà đây là khu chung cư cũ.

Một dãy nhà chỉ có khoảng chục hộ gia đình.

Hơn nữa rất nhiều nhà đã dọn đi từ lâu, trước cửa nhà quanh năm bám đầy bụi, vừa nhìn là biết không có người ở.

Lần trước Lâm Phong đưa Từ Mạn Lệ đến dưới lầu, anh cũng không biết cô ấy sống ở lầu mấy.

Thế nên anh chỉ có thể bắt đầu từ lầu một, đi gõ cửa từng nhà.

Ông trời không phụ lòng người. Ngay sau khi Lâm Phong bị mắng rất nhiều, anh thở hổn hển lên lâu năm gõ cửa, Từ Mạn Lệ vẫn luôn uống rượu trong phòng khách, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Ai đó?”
Bình Luận (0)
Comment