Chương 395: Hay là em không dám
Chương 395: Hay là em không dámChương 395: Hay là em không dám
Tựa như tìm được cho mình bậc thang để đi xuống, Khương Y Thanh đỏ mặt chầm chậm đi đến chỗ của Lâm Phong.
"Chẳng phải em là người chủ động hay sao?"
Lâm Phong mỉm cười hỏi.
Khương Y Thanh câm nín.
Mình đã đi đến bước này rồi, tại sao anh không thể chủ động cơ chứ?!
Quá đáng mài!
"Hay là em xấu hổ nên không dám?"
Lâm Phong tiếp tục nhìn cô cười hỏi.
Giống như bị nói trúng tim đen, Khương Y Thanh hơi trợn mắt, ngực phập phồng, cô nhanh chóng nhỏ giọng phản bác: "Ai, ai không dám chứ?"
Mình không hề xấu hổ, chỉ là đang do dự thôi!
Mình chỉ do dự thôi!
"Được rồi, vậy anh sẽ đợi."
Lâm Phong mỉm cười, ngồi nửa người trên giường nhìn Khương Y Thanh.
Thật ra anh chỉ muốn trêu chọc Khương Y Thanh xem cô gái này sau khi ở bên thời gian lâu như vậy, có trở nên bạo dạn hơn hay không.
Tim cô bắt đầu đập mạnh, Khương Y Thanh cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đang chảy nhanh hơn!
Trời ạ! Chẳng lẽ anh ấy muốn mình hôn anh ấy sao?!
Hu hul Thật xấu hổ quá đi
Mất mặt quái
Khương Y Thanh nhìn Lâm Phong chăm chú.
Mà lúc này Lâm Phong cũng đang nhìn cô.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Khương Y Thanh cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Tại sao vừa rồi mình đồng ý với anh ấy chứ?!
Tại sao lại cảm thấy có lỗi với Lâm Phong?!
Hu hul
Cô lẽ ra không nên đến chỗ anh ấy!
Nhưng mà bây giờ mình đã đi đến bước này rồi, xem như là đã cưỡi lên mình hổ, không thể xuống được, không thể bước đến bước cuối cùng mà còn rút luil
Đành thôi vậy!
Khương Y Thanh nghiến răng nghiến lợi, sau đó hạ quyết tâm đi về phía giường Lâm Phong!
Ánh mắt của Lâm Phong tối sầm lại.
Anh nhìn cô nàng đang đi tới, Lâm Phong thực sự kinh ngạc.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Khương Y Thanh lại nghiêm túc như vậy!
Khương Y Thanh trước mặt anh, khuôn mặt đỏ bừng, răng cắn nhẹ môi.
Cô đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn thấy Lâm Phong đang nhìn mình, sự căng thẳng mà cố gắng đè nén lại bùng lên!
"Anh, anh nhắm mắt lại đi!"
Khương Y Thanh cắn môi, nghiêm túc nói. Có trời mới biết, Lâm Phong cứ như vậy nhìn cô, xem cô nàng làm thật hay là rút luil
"Được."
Lâm Phong cố nén cười.
Kế tiếp anh nhắm mắt lại.
Khương Y Thanh cắn răng, hạ quyết tâm, sau đó cúi đầu hôn Lâm Phong!
Cô ấy, cô ấy chịu mạo hiểm rồi!
Đây không phải là lần đầu tiên cô nàng và Lâm Phong tiếp xúc thân mật.
Nhưng thực sự mà nói thì đây là lân đầu tiên cô chủ động.
Nụ hôn của Khương Y Thanh thật vụng về.
Những gì cô nghĩ trong đầu vào lúc này là khung cảnh giống như trong phim truyền hình.
Thế là cô chỉ có thể dè dặt tiến tới hôn lên môi Lâm Phong.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng và cẩn thận.
Tuy nhiên, khoảnh khắc môi cô chạm vào môi anh, Lâm Phong cảm thấy toàn bộ sự chú ý của mình đều bị nụ hôn này lấy đi.
Cô nàng này...
Thái dương của Lâm Phong giật giật.
Anh bất chợt mở mắt.
Khương Y Thanh giật mình!
Cô ngẩn người một chốc, sau đó theo phản xạ có điều kiện muốn rời khỏi Lâm Phong!
Hu hul Anh ấy gạt mình!
Chẳng phải bảo anh nhắm mắt lại hay saol
"Em đã bảo anh nhắm mắt lại mài"
Khương Y Thanh tức giận, lầu bầu nói.
Thế nhưng cô chưa kịp rời khỏi Lâm Phong, thì đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ ôm lấy phía sau đầu cô.
"Ưm."
Lâm Phong đáp lại, nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm.
"Nhưng bây giờ anh hối hận rồi."
Lâm Phong nói xong, dưới đôi mắt đột nhiên mở to của Khương Y Thanh, anh cúi đầu trực tiếp hôn cô.
Lúc đầu chỉ muốn trêu cô nàng này chút thôi.
Nhưng cuối cùng, người bị trêu chọc lại là anh.
Môi họ chạm nhau.
Lâm Phong hôn sâu từng chút một, rất chậm rãi mà nghiêm túc.
Nụ hôn này khác với nụ hôn của Khương Y Thanh.
Đầy mạnh mẽ và chiếm hữu.
Đôi mắt cô mở thật to, đầu cô như quả pháo hoa nổ tung!
Chỉ còn lại sự trống rỗng!
Hôn nhau...
Là như thế này ư?
Lâm Phong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô nàng thì cười bất đắc dĩ, sau đó anh đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô. "Hôn nhau phải nhắm mắt lại, hiểu không?"
Khương Y Thanh lập tức lấy lại lý trí.
Lâm Phong vừa dứt lời thì cô gần như ngay lập tức nhắm mắt lại!
Hu hul
Mình xấu hổ quá đi thôi!
Ngày hôm sau.
Lâm Phong dậy sớm làm bữa sáng.
Khương Y Thanh và Lâm Thiến Thiến vẫn còn đang ngủ.
Anh ăn vội bữa sáng rồi đi đến nhà của A Man.
Sắc trời vẫn chưa sáng hoàn toàn nhưng nương theo ánh trắng vẫn có thể nhìn rõ đường đi.
Lâm Phong bước đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến nhà của A Man.
Bên ngoài nhà của A Man có tường ngăn, khi Lâm Phong đến bên ngoài bức tường thì thấy bên trong nhà đèn đã sáng.
Lâm Phong vội kêu lên: “A Man! A Man có ở nhà không?”
Lâm Phong gọi xong thì bên trong có tiếng đáp lại.
"Ai đó?”
Tiếng nói càng lúc càng gần, sau đó có tiếng bước chân từ trong nhà truyền đến, chẳng mấy chốc có người đã ra đến bên ngoài bức tường.
Lâm Phong bước nhanh tới, khi mở cửa ra A Man kinh ngạc nhìn thấy anh.
"Là Lâm Phong à, sao anh lại tới đây?"
A Man kinh ngạc hỏi anh, sau đó nhanh chóng xoay người nhường chỗ cho Lâm Phong. "Mau vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm."
Lâm Phong gật đầu, đi đến bên cạnh A Man.
"Tôi đến xem ngựa con thế nào rồi."
Lâm Phong vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, tối hôm qua trước khi đi ngủ anh cứ suy nghĩ mãi đến ngựa con, vì lễ hội Đông Trùng Hạ Thảo ngày hôm qua mà anh đã trì hoãn, ngựa con nhất định đang đợi anh.
Lâm Phong vì chuyện này ngủ không ngon nên sáng nay dậy sớm, vội vàng chuẩn bị bữa sáng, vội vàng chạy tới chỉ để thăm ngựa con.
Anh chỉ muốn xác nhận ngựa con đã an toàn rồi hay chưa, như vậy anh mới yên tâm.
"Ha ha, hiếm thấy anh vẫn còn nhớ tới nó, nhóc ngựa kia vẫn luôn chờ anh, anh nhanh đi thăm nó đi."
A Man nói cười oang oang.
Nghe A Man nói thế, Lâm Phong mỉm cười cảm kích, sau đó anh vội vàng đi về phía chuồng ngựa.
Trong chuồng ngựa rất ấm áp, bên ngoài được phủ một lớp cỏ khô thật dày, lúc này hai con ngựa con vẫn còn đang ngủ, Lâm Phong ởđi tới thì nhận ra ngựa con đang ngủ bên trong.
Dù sao thì ngựa con mới sinh, nếu không có nước suối linh tuyên của Lâm Phong, chú ngựa con này chắc không thể sống sót.
Vì thế nhìn kích thước bây giờ của hai chú ngựa con là có thể nhìn ra rõ ràng ngay.
"Ngựa con?"
Lâm Phong gọi nhỏ, sợ sợ quấy rầy giấc ngủ của ngựa con, tuy nhiên vừa nghe thấy giọng của Lâm Phong, ngựa con vốn đang ngủ lập tức phát ra âm trong lỗ mũi.